Cảm Ơn Em Đã Bước Vào Thế Giới Của Anh

Chương 12: Chương 12




Chương 12

Cao Hiểu Minh nhìn đứa con gái của mình đang đứng trước mặt, hài lòng mỉm cười: “Lâu như vậy mới chịu về nước, đừng nói với ta rằng con cảm thấy nhớ người cha già này?”

Cao Cẩm Tú tự nhiên bước tới vòng tay ra ôm lấy cánh tay người đàn ông nũng nịu, ánh mắt đen thâm sâu hướng tới tấm danh thiếp của mình vừa đưa cho ông ban nãy: “Ba nói gì kỳ vậy, con không thể về thăm ba sao? Hơn nữa con không có chơi bời, ba xem, con bây giờ cũng đã mở công ty thiết kế và đang hoạt động rất tốt còn gì.”

Cao Hiểu Minh rất mực thương yêu con gái, tuy không thể hướng con mình theo đúng chủ đích đề ra kế thừa vị trí cấp cao của tập đoàn nhưng đứa con này vô cùng khôn ngoan nếu không nói làm giảo hoạt, cô luôn làm ông hài lòng mà vẫn đạt được thứ mình muốn.

“Con biết ba đang lo chiếc ghế trống của ba không có ai tiếp quản, nhưng ba yên tâm, con đã chọn cho ba một người rồi.”-Cao Cẩm Tú xoa bóp vai cho ông, ngon ngọt mở lời.

Chủ tịch Cao nhướng mày nghi hoặc, đứa trẻ này lẽ nào: “Con đã nhắm trúng ai rồi à?”

Cẩm Tú gật đầu, cô vui vẻ khi nhắc đến tên người đàn ông trong lòng mình: “Giám đốc Tề, cánh tay phải đắc lực của ba đó, con muốn anh ấy làm con rể của ba,có được không ạ?”

Cao Hiểu Minh tỏ vẻ trầm mặc nghĩ ngợi, Tề Tuấn lọt vào mắt xanh của con ông không phải không tốt, tuy xuất thân của Tề Tuấn không phải là dòng dõi gia tộc quyền lực nhưng là người rất có tư chất, nói được làm được, nếu con người này kết thân với Cao gia, tập đoàn Cao Thị mà ông bỏ tâm huyết gầy dựng sẽ có khả năng phát triển cao hơn.

“Người như giám đốc Tề rất tốt, con biết ba cũng rất ưng thuận anh ấy mà.”-Cẩm Tú tiếp tục ca tụng người thương trong lòng.

Tề Tuấn chính là người đàn ông xuất sắc, tình cờ cô biết được anh khi anh nhận được học bổng đi du học ở Mỹ, nhìn dáng vẻ thanh tao nhưng không hề nhu nhược hay yếu kém đứng trên bục nhận giải, cô đã đem lòng mến mộ và thu thập hết mọi thông tin về anh. Càng tìm hiểu gia cảnh và con người Tề Tuấn, Cao Cẩm Tú càng yêu anh hơn, cô rất muốn chạy đến theo đuổi anh dù là phận gái, nhưng bởi vì giấc mơ trở thành nhà thiết kế, Cẩm Tú buộc phải sang Pháp du học, hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận được anh. Cứ ngỡ sẽ không thể nào gặp lại Tề Tuấn nữa, không nghĩ đến người bạn thân gọi điện báo tin anh lại trở thành giám đốc trong tập đoàn của ba mình, Cao Cẩm Tú hay tin liền vội vã bỏ hết công việc trở về nước, lần này cô nhất định không bỏ lỡ cơ hội nữa.

“Ba à, anh ấy vừa giỏi, tính tình lại tốt, hiện tại chưa có bạn gái gì cả, ba cho anh ấy một cơ hội đi, nha!”

Cao Hiểu Minh vỗ vỗ lên má con gái, chịu thua đáp: “Được rồi, cô đã điều tra kỹ như vậy, tôi mà không đáp ứng cô cô sẽ không để yên cho tôi đâu.”

“Con nào dám, ba là tuyệt vời nhất!”

.

.

.

Kiều Tiểu Ân tưởng chừng cằm của mình vừa chạm đất, cái tình huống gì thế này? Một mỹ nam đang đứng trước mặt cô trong một căn phòng đôi lãng mạn dành cho hai người chỉ với mỗi khăn tắm vắt trên người. Ôi thần linh ơi, người giết con đi!

Tề Tuấn nhìn ra được vẻ mặt bối rối của Tiểu Ân, hai má hồng hào như thể vừa mới uống rượu, có phải anh đang thử thách cô quá nhiều rồi không?

Kiều Tiểu Ân thái quá hét to lên khi anh định bước tới gần mình, hai tay che lấy mắt hơi hé ra chợt chuyển sang che trước ngực phòng vệ.

“ANH ĐỪNG QUA ĐÂY!”

Tề Tuấn nheo mắt nhìn cô thích thú, lúc nãy ai vừa bảo sợ sẽ làm gì anh, giờ lại sợ anh làm gì cô à.

“Va li của tôi bên đó, tôi không lấy làm sao thay đồ?”

Kiều Tiểu Ân nhìn sang vali của họ đang để một chỗ gần giường, cô mím môi lên tiếng: “Anh đứng đó đi, em sẽ đẩy nó qua cho anh!”

Tề Tuấn khoanh hai tay trước ngực chờ đợi cô, nhìn bộ dạng không tự nhiên chồm tới lấy vali của cô rất buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu, cứ thế này cô sẽ ngã mất.

BỊCH

Đúng như dự đoán, Kiều Tiểu Ân nằm bẹp trên sàn nhà cùng với cái vali bên cạnh, cô xấu hổ đứng bật dậy, cố gắng thật bình tĩnh... rồi bất ngờ chạy thục mạng ra khỏi phòng, nhưng mà...

Cánh tay của cô đã bị bàn tay mạnh mẽ nắm lấy lôi lại làm cô không thể chạy được, cơ thể theo quán tính chới với ngã luôn vào vòm ngực cứng cáp nam tính. Xong rồi, thế là hết thật rồi.

Giọng anh trầm ấm đều đều bên tai cô, anh vẫn giữ nguyên tư thế thân mật để cô nép vào lòng mình mặc cho cảm xúc bên trong cũng hỗn loạn không thua kém gì sự lúng túng của cô bao nhiêu.

“Bên ngoài đều là camera, em như thế chạy ra ngoài nếu bị phát hiện người khác còn nghĩ chúng ta là người yêu của nhau hay không?”

Kiều Tiểu Ân dù vẫn chưa hoàn toàn hết sốc nhưng cô đã dần lấy lại bình tĩnh, giọng thỏ thẻ đáp, mắt cô vẫn chung thủy không dám nhìn lên anh: “Em biết rồi... chỉ là trước giờ chưa gặp qua tình huống này, em không biết làm sao cả...”

“Nếu người khác làm như thế này tôi sẽ nghĩ họ giả tạo, còn em thì tôi tin.”

“Sao ạ?”

“Bởi vì em rất háo sắc, nhưng lại không biết cách thể hiện.”

Ngay và luôn Kiều Tiểu Ân đẩy người Tề Tuấn tách khỏi anh, không biết từ đâu cô lại có sức mạnh to lớn như vậy làm anh suýt té ngã, nếu như không nhanh nhẹn trụ vững chắc Tề Tuấn đã đo ván rồi.

Kiều Tiểu Ân bị lời nói của anh làm cho tỉnh hẳn ra, cô vuốt ngược mái tóc ra sau thở mạnh ra. Anh dám nói cô háo sắc sao? Cơ mà cô háo sắc thật đi nữa anh cũng đừng nên vạch trần như thế chứ, cô là con gái mà.

Hai ánh mắt nhìn nhau trân trân, từ bất ngờ chuyển sang lạ lẫm rồi chốt lại bằng sự ngỡ ngàng, Kiều Tiểu Ân ý thức được hoàn cảnh đang vô cùng bất lợi cho mình dù là như thế nào đi nữa, cô bối rối thu hồi vẻ hùng hổ vừa rồi, nhẹ nhàng đưa tay vén lọn tóc ra sau tay, khẽ khàng thốt: “Em ra ngoài hóng gió một chút, anh cứ thay đồ đi.”

Kiều Tiểu Ân vừa khép cửa phòng lại chỉ muốn đập mạnh đầu vào tường thôi, nhưng nhớ lại camera vẫn ráng nhịn bỏ đi một mạch, trốn được một lúc không thể trốn được cả đêm. Trời ạ!

.

.

.

TBC.

p/s: Nhớ ủng hộ au nha ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.