Cảm Mến Không Sợ Muộn.

Chương 8: Chương 8: Chương 8.




Nghiêm thấm Huyên tắm rửa rồi đi ra khỏi khách sạn, đầu óc hỗn loạn, thế nên cô trước tiên phải kiếm nơi để lấp đầy cái bụng, liền rẽ khoảng bảy tám lần đến trước một quán bida. (Cái này là dịch theo cv nha mấy bạn)

Chập tối, mới vừa đi ra khỏi một nhà hàng ở góc đường cùng với Kha Khinh Đằng, Trần Uyên Sam liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang bị mấy người đàn ông bao vây ở quán đằng kia.

Nghiêm Thấm Huyên hiện tại đang tức sôi máu, đang chơi vui thì gã lưu manh bộ dạng Hoàng Mao ddlqd kia tiến lại nói muốn cùng chơi, lúc đầu cô không để ý lắm, lúc sau gã kia lại ngứa tay ngứa chân cô nhịn không được liền đạp hắn một phát, không ngờ lại trúng ngay chỗ giữa của hắn.

Kha Khinh Đằng không theo kịp từ phía sau đi tới, ánh mắt lanh lùng của Trần Uyên Sam khẽ di chuyển, Trần Uyên Sam nhìn một hồi lâu, khóe miệng nhếch lên theo hướng của Kha Khinh Đằng, “Đi đi.”

Kha Khinh Đằng cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt ra, im lặng đi vào trong quán.

Từ trong quán bida đi ra, Nghiêm Thấm Huyên hoảng hốt nghĩ khí thế của hai người này đúng là không ai sánh bằng, vừa nãy lúc Trần Uyên Sam cùng người đàn ông đó bước vào, thậm chí còn không cần động tay động chân, ánh mắt chỉ cần di chuyển, đối phương liền bị dọa cho sợ đến độ bỏ của chạy lấy người rồi.

Trần Uyên Sam liếc nhìn Nghiêm Thấm Huyên, giới thiệu cho cô, “Kha Khinh Đằng.”

Nghiêm Thấm Huyên có chút kinh sợ, mất một lúc mới dám ngẩng đầu lên nhìn kĩ người đàn ông lạnh lùng tuấn tú đứng đằng sau Trần Uyên Sam, càng nhìn cô càng cảm thấy dường như đã gặp anh ta ở đâu đó, theo phản xạ lịch sự giơ tay lên, đôi môi mỏng kia khẽ mấp máy, khẽ gật đầu với cô, tay vẫn bỏ trong túi quần không hề động đậy.

Nghiêm Thấm Huyên có chút bất mãn nhìn anh ta một cái, trong đầu nhanh chóng nhanh chóng suy nghĩ lại, đột nhiên đã nhớ ra được người này là ai.

Có lần ông trùm truyền thông Ân lão gia của thành phố S tổ chức lễ mừng thọ, cơ hồ tất cả nhân tài của thành phố S đều tham gia. Kha Khinh Đằng ít khi lộ mặt cũng xuất hiện, có người lớn mật đối với người đàn ông không nên đụng chạm tới đó, giống như một con rắn bám chặt Kha Khinh Đằng, Kha Khinh Đằng không nhịn được liền trực tiếp đẩy mạnh làm cô ta rơi xuống hồ bơi.

Kha Khinh Đằng, chính là người nắm giữ phân nửa dầu mỏ của Đông Nam Á và cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến giới hắc đạo.

Vị núi băng Kha thiếu này, tính khí khó chịu là chuyện mà mọi người đều biết.

Nghĩ tới đây Nghiêm Thấm Huyên liếc qua người đứng bên cạnh Trần Uyên Sam, nghĩ thầm cũng chỉ có người như thế này mới có thể trở thành bạn bè với Trần Uyên Sam.

Bầu không khí rất gượng gạo, Kha Khinh Đằng giơ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói với Trần Uyên Sam, “Cậu vẫn tới đó sao?”

Trần Uyên Sam nghe anh ta nói thế, suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thấm Huyên.

“Cô muốn đi không?”

“Đi đâu?” Cô bộ dạng u sầu, dừng lại một hồi, mới kịp phản ứng không hiểu hỏi anh.

“Dẫn cô đi xem thế giới Xã Hội Đen.” Anh khẽ nới lỏng cà vạt, bộ dạng thản nhiên, như đã đoán trước được cô gái bên cạnh đã hoàn hồn lại.

Cô ra sức suy nghĩ một lúc, giương mắt nghiêm túc nhìn anh, “Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ. . . . . . ?”

Trần Uyên Sam không nhịn được khẽ cười, không nhìn vào vẻ mặt không đồng ý của Kha Khinh Đằng, “Yên tâm, không chết được.”

Cô biết anh bình thường luôn nói chuyện theo kiểu nửa đùa nửa thật, nhưng có thể khẳng định chưa bao giờ gây ra điều gì bất lợi đối với cô, mặc dù cô ít nhiều gì cũng có chút lo sợ, nhưng lòng hiếu kì đã chiếm hữu toàn bộ lý trí.

Chuyện liên quan đến Xã Hội Đen ít khi được công bố ra ngoài, có lão BOSS ở đây thì sợ gì chứ.

“Được.” Cô gật đầu một cái.

Kha Khinh Đằng một bên đi lấy xe, ánh mắt nhìn qua Trần Uyên Sam đều là khinh bỉ.

Tác giả có lời muốn nói: tác giả viết ra chuyện tình hắc đạo này..., đều là lấy dẫn chứng từ thực tế, có tính chân thật, hi vọng mọi người cảm thấy hài lòng ~~

Kha Khinh Đằng bẻ vô lăng, con xe thể thao cao cấp quay một đường rồi dừng lại, Nghiêm Thấm Huyên giương mắt nhìn khách sạn rực rỡ ánh đèn ở trước mắt, hình như là vừa mới xây xong.

Lúc này đột nhiên chạm mặt vài người từ trong khách sạn đi ra, cô định thần nhìn lại, cầm đầu không phải chính là người đàn ông đầu trọc ở trong quán rượu ngày hôm đó.

Đầu trọc từ lúc nãy đến giờ ánh mắt chỉ đặt ở trên người của Trần Uyên Sam, đột nhiên chứng ddlqd kiến thấy người phụ nữ nhỏ nhắn đi bên cạnh, trong nháy mắt thất kinh, bước chân cũng lập tức ngừng lại, không thể tin được kêu lên thành tiếng, “Trần thiếu, chuyện này. . . . . .”

Kha Khinh Đằng mặt lạnh khóa xe rồi đi tới, thấy thuộc hạ của nhất bang nhìn Nghiêm Thấm Huyên đến thất thần, càng thêm khinh bỉ nhìn Trần Uyên Sam, đi thẳng vào trong khách sạn.

Đối với ánh mắt của mọi người Trần Uyên Sam làm như không thấy, lạnh lùng nói với đầu trọc, “Kim Tuấn, chuyện khách sạn ổn chứ?”

Giọng vẫn bình thản như cũ, nhưng mơ hồ lại làm cho đám người cũng cảm thấy không rét mà run.

Đầu trọc tên là Kim Tuấn dùng sức gật một cái, rốt cuộc cũng thu hồi lại ánh mắt dán trên người Nghiêm Thấm Huyên, “Đang đợi Trần thiếu ngài trực tiếp tới thị sát.”

Lúc này Trần Uyên Sam vươn tay đến trước đôi mắt đang nhìn đông ngó tây của Nghiêm Thấm Huyên, dịu dàng nói, “Đi thôi.”

Cô nương Tiểu Nghiêm ngoan ngoãn đi theo Trần Uyên Sam vào khách sạn.

>>>>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.