Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 77: Chương 77: Phần 2.




Hạo Nhiên vốn có thể đến Đồng thành từ rất sớm, trên đường bởi vì cứu người, trì hoãn thời gian, sau lại bị bệnh một hồi, trong đầu mơ mơ màng màng gì đó, hình như càng ngày càng rõ ràng, hắn cố gắng muốn nhớ lại, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.

Đầu ngược lại càng ngày càng đau.

“Hạo Nhiên ca!”

Hạo Nhiên cười cười với người vừa chạy tới, “Không có việc gì!”

“Đầu lại đau sao?”

Hạo Nhiên gật đầu, “Quế Tử, chờ chúng ta đến Đồng thành, ngươi muốn làm gì thì làm chuyện đó đi, không cần lởn vởn đi theo ta nữa!”

Quế Tử cười cười, “Hạo Nhiên ca, ngươi thu nhận và giúp đỡ ta, ngươi xem ta không có nhà để về, lại không người thân, cũng không có chỗ đi, ngươi hãy thu nhận ta đi!”

“Ta thu nhận ngươi làm cái gì, bây giờ chính ta cũng không quản được chính mình!” Hạo Nhiên nói xong, dựa vào đầu giường.

Mỗi lần hắn nghĩ tới chuyện gì đó, liền đau đầu lợi hại.

Hạo Nhiên hiểu, những chuyện bị hắn quên, người bị quên, sớm hay muộn có một ngày, sẽ nhớ lại.

Hắn càng hiểu rõ, chuyện này tính là mất trí nhớ tạm thời.

“Vậy Hạo Nhiên ca, ta chăm sóc ngươi, có được hay không?”

Hạo Nhiên nhìn Quế Tử, im lặng.

Nghĩ nghĩ vẫn gật đầu, “Được!”

Quế Tử vui vẻ muốn hỏng.

Phụ thân hắn đã chết, không có nương, mỗ mỗ (bà ngoại) không đau, cữu cữu không thương, cũng không có người nguyện ý quan tâm đến hắn, Hạo Nhiên không giống như vậy, mặc dù Hạo Nhiên có chút không dễ ở chung, nhưng mà cho hắn ăn, cho hắn mặc, đối xử tốt với hắn, cho nên Quế Tử muốn đi theo Hạo Nhiên.

“Quế Tử, năm nay ngươi mấy tuổi?”

“21!”

“Thành thân rồi sao?”

Quế Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Không có, nghèo, không có ruộng không có đất không có nhà cửa không có bạc, không có cô nương nào nguyện ý gả cho ta!”

“Vậy sau này làm thật tốt, kiếm nhiều bạc, cưới một tức phụ, sinh mấy oa nhi!”

Nói đến đứa bé, Hạo Nhiên cảm thấy, đầu lại đau.

Hình như có cái gì đó thoáng hiện lên trong đầu, làm thế nào cũng không bắt được.

Tay dùng sức đè đầu, Quế Tử vội hỏi, “Hạo Nhiên ca, lại nhức đầu sao? Ta giúp ngươi xoa xoa!”

“Tốt!”

Quế Tử giúp Hạo Nhiên ấn huyệt thái dương, một đấng mày râu, khó tránh khỏi không biết mạnh nhẹ, “Hạo Nhiên ca, có phải mạnh hay không, có muốn nhẹ một chút hay không?”

Quế Tử không nói lời nào, Hạo Nhiên không cảm thấy đầu đau bao nhiêu, Quế Tử vừa nói, Hạo Nhiên càng cảm thấy đau, “Quế Tử, ngươi đừng nói chuyện, nếu như ta thật sự đau, ta liền nói!”

“Được!”

Thẩm Ý không nghĩ tới sẽ va phải Hạo Nhiên, đứng tại chỗ, nhìn cách đó không xa, Hạo Nhiên cũng đang nhìn hắn.

Gương mặt khác, cảm giác khác.

Thẩm Ý vô cùng may mắn, hắn đã từng may mắn được xem qua mặt của Hạo Nhiên.

Tiến lên, “Hạo Nhiên!”

Hạo Nhiên nhìn Thẩm Ý, trừng mắt nhìn, cẩn thận nghĩ nghĩ, “Thẩm Ý, ngươi là Thẩm Ý?”

Thẩm Ý gật đầu, “Ngươi làm sao vậy?”

“Ngươi có chỗ ở ở huyện thành này sao? Đầu ta đau dữ dội, ngươi tìm đại phu xem cho ta đi!” Hạo Nhiên nói chuyện đương nhiên.

Nhưng Thẩm Ý có chút kinh ngạc, “Hạo Nhiên, có phải ngươi quên chuyện gì hay không?”

Hạo Nhiên gật đầu, “Hình như là quên gì đó, nhưng lại nhớ không nổi là chuyện gì, chỉ cảm thấy rất quan trọng, rất quan trọng, nhưng mà không nghĩ ra!”

Thẩm Ý mang theo Hạo Nhiên trở lại khách điếm mình ở, phái người đi tìm đại phu.

Đại phu tới, bắt mạch cho Hạo Nhiên, “Công tử lúc trước bị thương ở đầu, bên trong đỉnh đầu có máu bầm, chèn ép các mạch máu, cho nên có chút thay đổi!”

“Có thể khỏe lại sao?” Hạo Nhiên hỏi.

Đại phu lắc đầu một cái, “Chuyện này không biết, có lẽ, ngày nào đó máu bầm liền tiêu tán, nhưng mà, có lẽ, cả đời cũng không nhớ lại được!”

Hạo Nhiên không hỏi nhiều, Thẩm Ý để cho người đưa đại phu trở về.

Mới ngồi xuống ở trước mặt Hạo Nhiên, “Ngươi đã từng tới Đồng thành sao?”

Hạo Nhiên gật đầu.

Đột nhiên Thẩm Ý nở nụ cười, “Ngươi gặp mặt nàng sao?”

“Nàng, người nào?”

“A Duyên!”

A Duyên. . . . . .

Hạo Nhiên nhắm mắt lại, đột nhiên nghe có người gọi hắn Hạo Nhiên ca.

Ôn nhu, ấm áp.

Bỗng nhiên đứng lên, quay đầu nhìn lại, hành lang trống rỗng.

“Ta nghĩ, ta nhất định rất yêu thích nàng!” Hạo Nhiên nói xong, suy sụp tinh thần ngồi xuống.

Thẩm Ý cười, “Có lẽ vậy đi, khi đó, bản thân ta bị thương được ngươi nuôi trong nhà, cũng bởi vì thấy ta và nàng gặp nhau, ngươi liền đuổi ta đi!”

Hạo Nhiên bật cười, “Làm sao có thể chứ?”

“Thật sự, mặc dù nàng mang theo một đứa bé, nhưng chính là một nữ tử tốt, đối với ngươi cũng tốt, đối với Tái đại nương cũng tốt, chuyện nàng có thể làm, đều làm, y thuật cũng không phải bình thường, hôm nay ta còn có thể sống được, lúc trước đều nhờ có nàng!”

“Nương ta?”

Hạo Nhiên đột nhiên nhớ tới Tái đại nương, nhớ tới Phục Hi thành, nhớ tới chuyện mình dịch dung.

“Nương ta ở Phục Hi thành, ta muốn trở về Phục Hi thành, Thẩm Ý. . . . . .”

Thẩm Ý kéo Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên, ngươi tỉnh táo lại, hãy nghe ta nói!”

“Nhưng. . . . . .”

“Nương ngươi không có ở Phục Hi thành!” Thẩm Ý cẩn thận nói.

Khiến cho Hạo Nhiên ngồi xuống.

Thẩm Ý cũng hiểu, Hạo Nhiên bị thương, thương ở trên đầu, mới khiến cho hắn quên mất một vài chuyện, mà những chuyện đó, đối với Hạo Nhiên mà nói, đều là cực kỳ quan trọng, cả đời không thể xoá nhòa.

“Vậy nương ta ở nơi nào?” Hạo Nhiên hỏi.

“Ở Đồng thành, lần trước ta đã gặp được, nương ngươi so với lúc trước, già hơn một chút, nhưng mà, trải qua không tồi, chính là A Duyên, đối với nương ngươi rất tốt!”

“A Duyên, A Duyên. . . . . . , Tùy Duyên, nàng có một nữ nhi kêu Bất Hối, Tùy Bất Hối!” Hạo Nhiên kêu lên.

Nhớ lại. Erica

Hắn nhớ lại, chuyện gì cũng nhớ lại.

Đột nhiên đứng lên, “Thẩm Ý, ta muốn đi Đồng thành, hiện tại liền phải đi, sau này chúng ta còn gặp lại!”

Thẩm Ý gật đầu, “Đi đường cẩn thận, qua mấy ngày nữa ta sẽ thành thân, đến lúc đó, hi vọng ngươi mang theo người nhà của ngươi, tới uống rượu mừng!”

“Đồng ý!”

Dọc đường đi Hạo Nhiên vội vàng cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, Quế Tử mệt mỏi đến mức đi bộ vài bước cũng đau, nhưng vẫn cắn răng kiên trì đi tiếp, một câu oán trách cũng không có.

Lại không dám đi hỏi Hạo Nhiên xảy ra chuyện gì, bởi vì Hạo Nhiên vô cùng vội vàng, hắn nhìn ra.

Hạo Nhiên vừa đến Cổ thành, liền hỏi thăm Tùy ký, biết được vị trí của Tùy ký, chạy thẳng tới.

Xuống ngựa, đi vào Tùy ký.

Chỉ thấy Tái đại nương bưng chén đĩa ra ngoài, để cho Ngọc Cẩm nếm thử.

“Nương. . . . . .”

Hạo Nhiên kêu.

Tái đại nương nghe vậy, quay đầu lại, chén đĩa trong tay rơi trên mặt đất, nhìn Hạo Nhiên ở cửa, đỏ hốc mắt.

“Nương!”

Hạo Nhiên lớn tiếng kêu một câu, chạy đến trước Tái đại nương, ôm lấy Tái đại nương.

Tái đại nương khóc, từng cái từng cái đánh vào lưng Hạo Nhiên.

Một câu đầy đủ đều không nói được.

“Nương, ta đã trở về, ta đã trở về!”

Tái đại nương muốn trách mắng mấy câu, nhưng dù sao cũng là nhi tử, rốt cuộc không nỡ, “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!”

Ngọc Cẩm nhìn Hạo Nhiên, cũng rất kích động.

Hắn có mấy nhi tử, nhưng chân chân chính chính yêu thương, lo lắng, cũng chỉ có một mình Hạo Nhiên.

Nói hắn thiên vị cũng được, nói hắn ích kỷ cũng được.

Nhưng báu vật hắn chân chân chính chính có được, chỉ có Hạo Nhiên.

“Hạo Nhiên. . . . . .” Ngọc Cẩm khẽ gọi.

Hạo Nhiên nhìn Ngọc Cẩm, do dự, nhìn gương mặt mong đợi của Tái đại nương, khẽ gọi, “Phụ thân!”

“Ai!” Ngọc Cẩm vội vàng lên tiếng, kích động, nghĩ muốn tiến lên trước ôm Hạo Nhiên một cái, nhi tử của hắn, lại không dám động.

Hắn biết, Hạo Nhiên kêu hắn, hoàn toàn là dựa vào mặt mũi của nương hắn (Hạo Nhiên), không hy vọng nương hắn không vui, cho nên có hơi không dám.

Tái đại nương lại không nghĩ nhiều như vậy, vào giờ này khắc này, toàn bộ trong đầu đều là Hạo Nhiên trở lại, còn sống trở lại, tràn đầy vui sướng, chuyện gì cũng không muốn nghĩ, cũng không dám suy nghĩ.

Dù cho gương mặt của Hạo Nhiên thay đổi, trở nên anh tuấn hơn trước kia, đẹp mắt hơn trước kia, nàng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm, nhi tử của nàng trở lại.

Tùy Duyên mang theo Bất Hối, Chiêu Đệ đi Đồng thành, đến chỗ một sư phó thiêu thùa may vá đặc biệt sống động, hi vọng nàng có thể thu nhận hai đứa bé làm đồ đệ, tất nhiên cũng nguyện ý bỏ ra số tiền lớn mời nàng tới nhà dạy mấy đứa bé.

Nhưng mà mang hai đứa bé đến, lại không gặp được người, nghe người trong nhà nàng nói, đã đi đến tiểu trấn thăm phụ thân nương rồi, qua mấy ngày mới có thể trở về.

Tùy Duyên liền dẫn hai đứa bé đi đến cửa tiệm vải vóc, mua vải vóc cần để may xiêm áo cho người trong nhà, mua hết hơn mười lượng bạc, lại mua chút trái cây, trở lại Tùy ký, nhìn xe ngựa ở cửa, Tùy Duyên có chút bất ngờ.

Hiện tại cách giờ cơm tối còn một khoảng thời gian, là ai chứ?

Bất Hối chạy vào đại sảnh, “Nãi nãi. . . . . .”

Lại thấy được bóng lưng của Hạo Nhiên, Bất Hối mừng rỡ kêu lên, “Hạo Nhiên thúc thúc!”

Hạo Nhiên quay đầu lại, nhìn Bất Hối nhếch miệng nở nụ cười.

Bất Hối lại giật mình tại chỗ, cười, mừng rỡ, từng chút từng chút từ từ biến mất trên mặt, nhanh chóng khóc lên.

“Bất Hối. . . . . .”

Bất Hối liên tục không ngừng khẽ gọi Hạo Nhiên, xoay người liền chạy ra ngoài, bất chấp tất cả nhào vào trong ngực Tùy Duyên, nức nức nở nở khóc.

Bất Hối vẫn rất đè nén, vẫn biểu hiện thật ngoan, rất hiểu chuyện, từ sau khi Hạo Nhiên mất tích, không khóc qua một lần, dù là khi nào, cũng kiên cường làm cho người ta tin phục.

Nhưng hôm nay.

Trong lòng tràn đầy vui mừng, trong nháy mắt Hạo Nhiên quay đầu lại, càng lún càng sâu.

Trái tim nho nhỏ của nàng, cũng không chịu nổi nữa, ôm Tùy Duyên khóc.

Nàng hy vọng bao nhiêu, mỗi một lần, đến cửa Tùy ký, sẽ thấy Hạo Nhiên trở lại, nàng rất yêu thích một ánh mắt, một nụ cười tươi của Hạo Nhiên, đều giống như cho nàng sức mạnh vô hạn.

Để cho nàng có thể thoải mái, có thể cố gắng, có thể dũng cảm.

Vốn tưởng rằng, người đó chính là Hạo Nhiên thúc thúc, nhưng chỉ là bóng lưng giống nhau thôi.

Không phải là Hạo Nhiên thúc thúc của nàng.

Hạo Nhiên thúc thúc của nàng, có lẽ sẽ không về được nữa.

“Ô ô, nương, ô ô. . . . . .”

Tùy Duyên cũng không nghĩ tới Bất Hối sẽ khóc, còn khóc đau lòng như vậy, khổ sở như vậy.

Nhìn vào trong đại sảnh, nam tử kia.

Tùy Duyên nghĩ, trước kia Hạo Nhiên hẳn đã dịch dung, vào giờ phút này, mới chân chân chính chính là hắn.

Cần phải nói với Bất Hối như thế nào, người này, có lẽ chính là phụ thân của con?

Những lời này, nàng không dám nói với Tái đại nương, cũng không còn dám nói với Bất Hối.

Hạo Nhiên từng bước từng bước đi về phía Tùy Duyên và Bất Hối, cực kỳ cố gắng cười, “A Duyên, Bất Hối, ta đã trở về!”

Mặc dù dung mạo thay đổi, nhưng mà, hắn chân chân chính chính sống trở về.

Về sau không bao giờ đi nữa, không bao giờ đi nữa.

Những chuyện cũ trước đây, hắn không bao giờ đi quản nữa, về sau chỉ muốn cùng người nhà, an an ổn ổn sinh sống.

Bất Hối khó hiểu, nhìn nhìn Hạo Nhiên, nhìn nhìn Tùy Duyên, Tùy Duyên nở nụ cười, “Bất Hối, hắn chính là Hạo Nhiên thúc thúc của con!”

“Nhưng?” Dáng vẻ không giống như vậy mà.

Tùy Duyên cười, “Bất Hối, con tin tưởng nương, hắn chính là Hạo Nhiên thúc thúc của con, không tin, con đi hỏi nãi nãi, nãi nãi nhất định có thể nói cho con biết đáp án con cần!”

Bất Hối gật đầu, đi tới bên cạnh Tái đại nương, “Nãi nãi. . . . . .”

“Bất Hối à, hắn thật sự là Hạo Nhiên thúc thúc của con, trước kia, chúng ta vì tránh kẻ thù, Hạo Nhiên thúc thúc của con dịch dung đi, hôm nay kẻ thù đã không còn đuổi giết chúng ta, cho nên. . . . . .”

“Là bởi vì bị thương, làm mất mặt nạ da người!” Hạo Nhiên nói thật.

Nếu như mặt nạ da người vẫn còn, hắn nhất định có thể nhớ tới lúc trước.

Đáng tiếc mặt nạ da người không còn.

Bất Hối chợt hiểu.

Đi tới bên cạnh Hạo Nhiên, lấy dũng khí đi đến kéo tay Hạo Nhiên, nhìn kỹ vết thương trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên nở nụ cười, “Thật sự là Hạo Nhiên thúc thúc!”

Hạo Nhiên thúc thúc trở lại.

Bất Hối vui vẻ, ôm chặc lấy Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên cũng ôm chặt lấy Bất Hối.

Áo bông tri kỷ của hắn.

Hạo Nhiên trở lại, là chuyện vui vẻ, thức ăn buổi tối thật sự phong phú, Tùy Duyên tự mình xuống bếp, Hạo Nhiên đứng ở cửa phòng bếp, nghiêng đầu nhìn Tùy Duyên.

Cười giống như trước đây, gương mặt không giống, nhưng cảm giác vẫn như nhau.

Tùy Duyên ngoái đầu nhìn lại, cùng Hạo Nhiên bốn mắt nhìn nhau, lại vội cúi đầu, hơi đỏ mặt.

Tùy Duyên nghĩ, nàng thật sự thích Hạo Nhiên.

Nếu như càng sâu một chút, nàng đã yêu nam nhân nhiệt tình, thiện tâm, có trách nhiệm này.

Ba cái bàn hợp lại thành một, một bàn thức ăn, hơn mười người, gần hai mươi người ngồi một bàn, Hạo Nhiên bưng ly rượu lên, “Thật xin lỗi mọi người, ta về trễ, tự phạt một ly!”

Hạo Nhiên nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Tùy Duyên vội rót rượu cho Hạo Nhiên, Hạo Nhiên bưng ly rượu lên, nhìn Tái đại nương, “Nương, ta khiến cho người lo lắng, về sau sẽ không bao giờ chạy ra ngoài như vậy nữa!”

Tái đại nương gật đầu, “Được, tốt!”

Nương con hai người uống rượu, Hạo Nhiên lại nhìn Tùy Duyên, “A Duyên, ta cũng kính ngươi một ly, những ngày qua, cảm ơn ngươi chăm sóc nương ta!”

“Hạo Nhiên ca. . . . . .”

“A Duyên, ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với ngươi, nhưng mà, ta không biết bắt đầu nói từ chỗ nào, chỉ có một câu, ngươi cảm thấy con người Hạo Nhiên ta như thế nào, ngươi nguyện ý gả cho ta không?”

Hạo Nhiên nói nghiêm túc, mọi người cười đến híp cả mắt.

Tùy Duyên rủ mắt xuống.

Làm gì có người như thế.

Cầu hôn ở trước mặt nhiều người như vậy.

Nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Được, được, hôm nay chuyện vui nhân đôi!” Tái đại nương nói xong, tự mình đến rót rượu cho Tùy Duyên, Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên, A Duyên, ta mời các ngươi một ly, A Duyên ngươi yên tâm, hắn thật sự là Hạo Nhiên, không phải giả, về sau hắn cũng không quản ngươi làm gì, ngươi thích làm ăn cũng được, thích ngốc ở trong nhà cũng được, hắn đều theo ngươi, chúng ta đều tùy ngươi!”

“Đại nương. . . . . .” Tùy Duyên khẽ gọi.

Tái đại nương gật đầu, “Đứa bé ngoan, những ngày qua, khổ cho ngươi!”

Tùy Duyên muốn nói, không khổ, không khổ chút nào.

Nhưng lại không nói nên lời, một ngụm uống hết ly rượu.

“Dùng bữa, dùng bữa!”

Sau khi ăn xong, chuyện rửa chén, khẳng định không cần đến Tùy Duyên, Quý thị sớm để cho Tùy Duyên đi tìm Hạo Nhiên, tâm sự với Hạo Nhiên.

Tùy Duyên đỏ mặt, quay đầu lại thấy Hạo Nhiên đứng ở chỗ rẽ, ánh mắt sáng rực nhìn nàng.

Tùy Duyên đi về phía Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên ca!”

“Cả đời đều gọi ta như vậy, được không?”

Tùy Duyên gật đầu.

Hạo Nhiên cố lấy dũng khí, mới đi lên nắm tay Tùy Duyên, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”

“Được!”

Trên đường cái.

Thỉnh thoảng có người đi đường, tốp năm tốp ba, không nhiều lắm.

Giống như Hạo Nhiên, dắt nữ tử đi trên đường, lại gần như không có.

“A Duyên!”

“Ừm!”

“Lần này ta đi kinh thành, phải đi làm một chuyện rất quan trọng, trong lòng ta cũng muốn, lần này đi, sau này liền không đi, nhưng không nghĩ, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy!”

Tùy Duyên không nói, lẳng lặng nghe Hạo Nhiên nói.

“Chín năm trước, ta còn trẻ tuổi, hai mươi tuổi, niên thiếu khí thịnh, ta chỉ nghĩ, trở về một chuyến tranh cho nương ta, hi vọng nàng có thể danh chính ngôn thuận đi vào cái ngôi nhà kia, ta không cầu danh lợi, quyền thế, chỉ cầu tâm nguyện của nương ta đạt thành, cũng không nghĩ, trúng kế, trúng Hợp Hoan Tán, ở trong Tự Miếu, làm bẩn trong sạch của một cô nương!”

“Mấy năm nay, ta một mực tìm nàng, dùng đủ mọi quan hệ đi tìm, hy vọng có thể tìm được nàng, thú nàng về nhà, cả đời đối xử thật tốt với nàng, cho dù không yêu, ta cũng tuyệt đối sẽ không khiến nàng khó chịu, cũng sẽ chân tâm thật ý đối với nàng, chúng ta sẽ có nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của mình, sẽ có gia đình thuộc về chúng ta!”

“Cho nên mấy năm nay, chàng mới không chịu thú thê sao?” Tùy Duyên hỏi.

“Ừ, ta không có thú, ta không thích, có một ngày, ta tìm được người rồi, lại chỉ có thể uất ức nàng làm thiếp, Hạo Nhiên ta đội trời đạp đất, không thể làm loại chuyện này!”

Tùy Duyên liền cười, nghiêng đầu dựa vào trên người Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên ca, chàng có nghĩ tới hay không, thật ra thì nàng đã tới tìm chàng?”

“Làm sao có thể?”

Tùy Duyên cười, “Hạo Nhiên ca, sâu xa bên trong, các ngươi là có duyên phận, có lẽ nàng từng trách chàng, từng hận chàng, nhưng mà trời xui đất khiến, các ngươi bỏ lỡ, bây giờ nàng tới tìm chàng, chàng sẽ tin tưởng, tất cả, chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là duyên phận sao?”

Hạo Nhiên chợt hiểu ra gì đó, nhìn Tùy Duyên, “A Duyên?”

“Hạo Nhiên ca, trên người nàng có dấu vết gì sao?”

Hạo Nhiên cực kỳ cẩn thận nghĩ nghĩ, “Ta nhớ rõ, ta hung hăng cắn nàng một cái, hẳn là trên bả vai?”

“Bả vai nào?”

Hạo Nhiên cực kỳ cố gắng nghĩ, “Hẳn là ở bên trái. . . . . .”

Tùy Duyên chợt ôm lấy Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên ca, chúng ta thành thân đi, chúng ta thành thân đi!”

Thì ra, Hạo Nhiên một mực chờ đợi, có lẽ là nguyên chủ của thân thể này, có lẽ, là chờ đợi nàng, đợi nàng từ nơi xa xôi xuyên qua mà đến, nối tiếp đoạn nhân duyên này.

“A Duyên. . . . . .”

“Hạo Nhiên ca, ta chính là nữ tử đó, chính là ta. . . . . .” Tùy Duyên nói xong, có chút không nhịn được, bắt đầu kích động.

Mặc dù nàng chiếm đoạt thân thể này, nhưng mà, Tùy Duyên biết, lúc nàng thức dậy, nguyên chủ của thân thể này đã chết rồi, linh hồn đã đi đến Điện Diêm Vương báo cáo, cho nên nàng không chút khách khí chiếm lấy.

“Làm sao có thể?” Hạo Nhiên không tin.

Sao ông trời đối xử tử tế với hắn như vậy,

“Chúng ta trở về, ta cởi xiêm áo, tự ngươi nhìn!”

“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.