Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 62: Chương 62: Kinh hồn bạt vía, nguy hiểm trùng trùng Phần 1.




Mười một tháng bảy.

Tùy ký giống như trước đây, Đông Ân dẫn người đi xách nước, Bất Hối bồi Tái đại nương.

Vào lúc xế chiều Tùy Duyên, lại đi đến Túy Tiên lâu một lần nữa.

Sau lưng vẫn có cái đuôi như cũ.

Trở lại Tùy ký, sau khi làm cơm tối rồi ăn xong, Tùy Duyên lại tìm đến Tái đại nương.

“Đại nương. . . . . .”

Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, “A Duyên, ngươi vẫn chưa từ bỏ sao?”

“Đúng, đại nương, ta nghĩ, có lẽ chúng ta thật sự phải rời đi!”

Tình hình bây giờ, nàng thật sự không thể không rời đi.

Những người theo dõi kia, võ nghệ cao cường, vừa nhìn liền không phải một mình nàng có thể đối phó, bây giờ Tùy ký, trên có già, dưới có trẻ, thật sự phải động thủ, ai có thể bảo đảm không người nào bị thương, ai có thể bảo đảm, lớn lớn nhỏ nhỏ đều có thể sống sót?

Không người nào dám bảo đảm.

Cũng không có ai bảo đảm được.

Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, một hồi lâu mới trở lại bình thường nói, “A Duyên, từ lúc vừa mới thấy ngươi, ta liền rất yêu thích ngươi, cũng biết cho dù ngươi làm chuyện gì, đều có lý do của bản thân ngươi, nhưng mà, hiện tại ta không thể đi theo ngươi, một, ta phải chờ Hạo Nhiên, hai, ta không thể rời khỏi Phục Hi thành!”

Tái đại nương nói xong, dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Nếu như ngươi thật sự quyết định muốn đi, thì đi đi, không cần phải để ý đến ta!”

“Đại nương, ngươi đang nói nhảm sao, ta đã hứa với Hạo Nhiên ca, sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, làm sao ta có thể không đưa ngươi cùng rời đi?” Tùy Duyên vội la lên.

Tái đại nương là mẫu thân của Hạo Nhiên, mạng của Hạo Nhiên.

Nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người.

“A Duyên, ngươi không cần phải để ý đến lời hứa, ngươi đi đi, không cần phải để ý đến ta... một mình ta cũng có thể chăm sóc bản thân thật tốt, thật sự!”

Tùy Duyên thở dài, “Đại nương, ta không biết phải nói với ngươi như thế nào, nhưng mà, mấy ngày nay ta ra cửa, đều bị người khác theo dõi, những người đó võ nghệ cao cường, rõ ràng người đến không có ý tốt, ta không thể lấy an toàn tính mạng của các ngươi đi mạo hiểm, ta không làm được!”

“Cho nên ngươi. . . . . .”

“Thà tin là có, không thể tin là không!”

Tái đại nương thở dài, “Ngươi để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã!”

“Được!” Diễn đàn .lê, :quý; 'đôn'

Nếu quyết định muốn đi, Tùy Duyên liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, Tùy ký, trừ phòng, đồ đạc trong Tùy ký, xiêm áo gì gì đó, Tùy Duyên nghĩ, có thể thiếu thì mang đi, chỉ cần mang ngân phiếu theo là được.

Mà người bên trong Tùy ký, Tùy Duyên cũng chuẩn bị đưa đi.

Cả nhà Quý thị, Tái đại nương, năm người Đông Ân.

Quý thị biết được Tùy Duyên muốn rời đi, còn mang theo cả gia đình họ, tự nhiên nguyện ý.

Vội vàng thu dọn đồ đạc của các nàng.

Khế ước bán thân của năm người Đông Ân vẫn còn ở trong tay Tùy Duyên, cũng không dám phản bác.

Nhưng mà, Tùy Duyên vẫn cảm thấy, nên cho Đông Ân bọn họ một cơ hội lựa chọn.

Cùng ngày Tùy Duyên liền đi đến Túy Tiên lâu, viết thực đơn còn thiếu cho Lâm chưởng quỹ.

“Muội tử A Duyên, ngươi là?”

“Lâm chưởng quỹ, không dối gạt ngươi, ta tính toán rời khỏi Phục Hi thành!”

Lâm chưởng quỹ cực kỳ sợ hãi, “Rời khỏi, vậy Tái đại nương. . . . . .”

“Ta tính toán đưa đại nương cùng đi!”

Lâm chưởng quỹ nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.

“Muội tử A Duyên, ngươi đã quyết định rồi, nhất định là có suy nghĩ của ngươi, nhưng mà, không biết các ngươi tính toán đi đến nơi nào chưa?”

Tùy Duyên vốn định nói thật với Lâm chưởng quỹ, nhưng mà, lòng người khó dò.

“Còn chưa có nghĩ đến, đi một bước tính một bước thôi!”

Lâm chưởng quỹ kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều nữa, “Vậy muội tử A Duyên, sau này chúng ta sẽ gặp lại!”

“Sau này sẽ gặp lại!”

Sau khi rời khỏi Túy Tiên lâu, Tùy Duyên đi nha môn, giải trừ nô tịch của năm người Đông Ân, con dấu hồng hồng trên khế ước bán thân trở thành hai chữ phế thải.

Chỉ cần năm người Đông Ân cầm khế ước bán thân, từ đó, bọn họ chính là người tự do, không còn là người làm của Tùy Duyên nàng nữa.

Trở lại Tùy ký.

Quý thị nghe Tùy Duyên chuẩn bị trả lại khế ước bán thân cho mấy người Đông Ân bọn họ, sợ hết hồn, “Muội tử, ngươi điên rồi, vốn mua bằng rất nhiều bạc!”

Tùy Duyên cười nhạt, “Bạc có thể kiếm lại, nhưng. . . . . .”

Đông Ân bọn họ là người, nếu nàng không thể cho bọn họ cuộc sống tốt, liền để cho bọn họ rời đi thôi.

“Muội tử à, ngươi đã quá thiện tâm rồi, như vậy, làm sao có thể tốt được!”

Tùy Duyên cười, “Quý đại tỷ, ta không có thiện tâm, ta chỉ là muốn, tích chút công đức!”

Thiện hữu thiện báo, không phải sao?

Nếu như nàng cố gắng làm người tốt, tích đức vì Hạo Nhiên, có phải hắn liền có thể trở lại hay không.

Cho dù trở lại, không phải tình yêu, thân tình cũng rất tốt.

“A Duyên, ngươi. . . . . .” Quý thị muốn nói gì, đột nhiên than thở, “Muội tử, ta ủng hộ ngươi, cho dù ngươi làm chuyện gì, ta đều ủng hộ ngươi!”

Tùy Duyên cười, “Cảm ơn ngươi, Quý đại tỷ!”

“Cảm ơn ta làm cái gì??, ngươi kêu ta một tiếng đại tỷ, ta kêu ngươi một tiếng muội tử, ta chính là thật lòng coi ngươi như tỷ muội!” Quý thị nói xong, cười cười, “Ngươi cũng đừng ghét bỏ ta!”

“Quý đại tỷ, ta rất vinh hạnh có người tỷ tỷ không rời không bỏ này!”

Quý thị nghe vậy, cười đến híp cả mắt, “Cả nhà chúng ta cho dù ngươi đi đâu, chúng ta liền đi theo ngươi đến đó, nhưng Tái đại nương. . . . . .”

Nghĩ đến Tái đại nương, Tùy Duyên cũng cảm thán, “Đại nương không chịu đi theo ta!”

Quý thị trầm mặc, “Nếu không, ta thử đi khuyên nhủ?”

“Quý đại tỷ đi khuyên nhủ cũng tốt!”

Tái đại nương ngồi ở dưới mái hiên, nhìn mặt trời nóng rực trên không trung, cây quạt trong tay quạt một cái lại một cái.

Bất Hối ở một bên thêu khăn tay.

“Đại nương, Bất Hối!” d đ l,ê q.u.ý [đôn]

Tái đại nương nhìn Quý thị, khẽ mỉm cười.

Bất Hối vội vàng đứng dậy, “Quý di!”

Quý thị cười, “Bất Hối, nương ngươi gọi ngươi!”

“A!” Bất Hối vội lên tiếng, “Nãi nãi, ta đi một chút...!”

Tái đại nương cười, mặt mũi hiền lành, “Đi đi, nương ngươi gọi ngươi, nhất định là có chuyện quan trọng, cũng đừng chậm trễ!”

Bất Hối gật đầu, bịch bịch bịch chạy đi.

Tái đại nương nhìn Quý thị, nhìn Quý thị khẩn trương không thôi, vội nói, “Đại nương, ta sẽ không dài dòng, liền ăn ngay nói thật thôi, ta là vì muội tử A Duyên tới đây làm thuyết khách!”

Tái đại nương rủ mắt xuống, “Ngươi cũng cảm thấy, ta nên đi cùng với A Duyên, không đợi Hạo Nhiên nữa sao?”

Chẳng lẽ, cùng nhau rời khỏi, là lựa chọn cuối cùng rồi sao?

Quý thị cứng họng.

Một hồi lâu mới ngồi ở trên cái ghế bên cạnh Tái đại nương, “Đại nương, thật ra thì, ta cũng không muốn rời đi, mấy tháng này, ở Tùy ký, ta đối với nơi này, còn quý trọng hơn nhà mình, hôm nay phải đi, ta không bỏ được, nhưng mà, muội tử quyết định, ta liền muốn ủng hộ, cho dù đi nơi nào, ta đều sẽ đi cùng với muội tử, trước kia Quý Khôi không thể làm việc, bây giờ, thắt lưng của Quý Khôi đã khỏe hơn, cũng có thể giúp đỡ làm chút nhẹ việc, chỉ bằng vào phần ân tình này, cả nhà chúng ta đều muốn đi theo muội tử!”

Tái đại nương nhìn Quý thị, “Ngươi có thể nghĩ như vậy, là tốt!”

“Đại nương còn ngươi thì sao?”

“Ta?” Eri, diễn đàn. L,ê q.u/ý* đ.ô/n

“Đúng vậy, đại nương, tâm tư của muội tử, mặc dù chưa nói, nhưng chúng ta đều nhìn ra được, nàng đã động lòng với Hạo Nhiên ca, nhưng mà, Hạo Nhiên ca không nói gì, nàng dựa trên sự dè dặt của nữ tử, không mở miệng được, đại nương, còn ngươi, nếu như, một ngày nào đó, Hạo Nhiên ca trở lại, nói muốn cưới muội tử A Duyên, ngươi sẽ ngăn cản sao?”

“Hạo Nhiên sẽ trở về sao?” Tái đại nương nhỏ giọng hỏi.

Xem nhẹ rất nhiều rất nhiều.

Ngăn cản?

Nàng mới sẽ không.

Tùy Duyên tốt, người khác không biết, nhưng lão bà tử nàng biết rõ.

Làm sao nỡ ngăn cản.

“Đại nương, có chí ắt làm nên, muội tử A Duyên quyết định rời đi, cũng là nghe lời nói của đại sư trụ trì Hàn Sơn Tự, hi vọng, chúng ta rời đi, có thể khiến cho Hạo Nhiên ca có thể bình an trở về, với bản lĩnh của Hạo Nhiên ca, sau khi trở lại Phục Hi thành, còn không tìm được chúng ta sao?”

Tái đại nương nhìn Quý thị, “Ngươi nói, A Duyên rời đi, là vì Hạo Nhiên sao?”

“Đúng vậy, muội tử nói, thiện hữu thiện báo, nàng phải tích đức!”

Tái đại nương nghe vậy, mũi không nhịn được chua xót, “Ngươi đi nói một tiếng với A Duyên, ta nguyện ý đi cùng nàng, đi nơi nào cũng được, kêu nàng giúp ta thu dọn đồ đạc!”

Quý thị nghe vậy, cực kỳ mừng rỡ, vội đứng lên, “Đại nương, ta đi!”

“Đi đi!”

Tái đại nương nhìn bóng lưng của Quý thị, hít một hơi thật sâu.

Hi vọng, quyết định này đúng, hi vọng Hạo Nhiên thật sự có thể trở lại, chỉ cần Hạo Nhiên có thể trở lại, người làm nương như nàng, như thế nào cũng cam tâm tình nguyện.

Tùy Duyên biết được Tái đại nương nguyện ý đi cùng, mừng rỡ, “Quý đại tỷ, ngươi đang nói thật sao?”

“Đúng vậy muội tử, đại nương nguyện ý đi cùng chúng ta!”

Tùy Duyên thở phào nhẹ nhõm, “Ta đi xem đại nương!”

“Đi đi!”

Tái đại nương ngồi ở dưới mái hiên, nhìn Tùy Duyên đi tới, nở nụ cười.

Tùy Duyên nhìn Tái đại nương mặt mũi hiền lành, bươc vào tuổi già, dường như trong nháy mắt trong lòng, trấn định lại.

“Đại nương. . . . . .”

Tái đại nương cười, “Chuyện gì cũng đừng nói, đi cùng ngươi, là ta cam tâm tình nguyện đi, nhưng mà, đồ đạc ta muốn mang đi, ngươi phải giúp ta dọn dẹp!”

“Được!”

Đồ đạc của Tái đại nương, rất quý trọng.

Một rương ngân phiếu, vàng bạc châu báu đồ trang sức.

“Đại nương, những thứ này. . . . . .”

“Những thứ này đều là trước lúc rời đi Hạo Nhiên để lại cho ta, chính ta ở chỗ của ngươi ăn không ở không, cũng không cần dùng, A Duyên à, về sau, liền giao cho ngươi bảo quản!”

Tùy Duyên vội nói, “Đại nương, ta tạm thời giúp ngươi bảo quản, chờ chúng ta ổn định lại, lại giao cho chính ngươi bảo quản, được không?”

“Chúng ta, không muốn giúp lão bà tử ta bảo quản tài vật (tiền tài vật chất) à!”

“Không phải, ta chỉ sợ ta nhìn thấy nhiều, trong lòng liền tham lam!”

“Tham đi, tham đi, lão bà tử ta đây cần dùng những vật ngoài thân này làm gì chứ, dù sao, yêu cầu của ta cũng không nhiều, ngươi chỉ cần cho ta một ngày ba bữa ăn no, 1 năm 4 mùa mặc ấm là được!”

“Được rồi, vậy ta liền bảo quản giúp đại nương, về sau lặng lẽ tham ô chút ít, làm của hồi môn cho Bất Hối!”

Tái đại nương hì hì nở nụ cười, “Đi đi đi, cũng không thể lừa gạt lão bà ta như vậy, những vật kia, là ta muốn cho Bất Hối, ngươi tham ô hết, ta lấy cái gì cho nha đầu Bất Hối, không được, không được, vẫn là ta tự bảo quản!”

“Ha ha ha. . . . . .”

Tùy Duyên cũng nở nụ cười.

Đây là sau khi Hạo Nhiên rời đi, lần đầu tiên Tùy Duyên và Tái đại nương thật lòng cười vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.