Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 5: Chương 5: Gặp Hạo Nhiên Ca




Hà chưởng quỹ nghe vậy, cười ha ha, “Gọi đại thúc cái gì, ta là chưởng quỹ ở đây, họ Hà, ngươi gọi ta là Hà chưởng quỹ đi!”

”Hà chưởng quỹ!”

Hà chưởng quỹ gật đầu, cẩn thận quan sát Tùy Duyên, Tùy Duyên cũng thoải mái cho hắn quan sát, Hà chưởng quỹ mới ha ha cười gượng mấy tiếng,“Vậy, ngươi xem, ngoài cửa, gió lớn, vào bên trong tìm chỗ ngồi, chúng ta từ từ nói!”

Tùy Duyên gật đầu, dắt Bất Hối đi theo sau lưng Hà chưởng quỹ.

”Đến, ngồi đây, tránh gió, ta cũng nhìn thấy ngoài cửa, có khách, dễ tiếp!”

Tùy Duyên gật đầu, dắt Bất Hối ngồi xuống, đặt bọc xiêm áo ở trên ghế.

”Cái đó, ngươi định tìm ta làm ăn gì?” Hà chưởng quỹ hỏi.

”Chưởng quỹ, nơi này của ngươi, là tửu lâu phải không?”

Hà chưởng quỹ gật đầu.

”Làm ăn được không?”

”Làm ăn, cũng tạm được, không náo nhiệt, cũng không vắng vẻ, cũng có khách dừng chân, nghỉ trọ, ở Phục Hi thành này, cũng được tính là số một số hai!”

Vừa nghe Hà chưởng quỹ nói như thế, Tùy Duyên cũng không biết làm sao để mở miệng.

Thấy Tùy Duyên không nói, Hà chưởng quỹ hỏi vội, “Ngươi tính cùng ta làm ăn gì?”

”Ý định của ta là đến chỗ của ngươi để làm đầu bếp!”

Tùy Duyên mới vừa dứt lời, Hà chưởng quỹ liền nở nụ cười, “Cái đó, Đại Muội Tử, không phải là của ta đả kích ngươi, đầu bếp của ta, người người đều vô cùng nổi trội, cho nên, rất xin lỗi!”

Ngay cả để cho Tùy Duyên thử một lần cũng không, liền cự tuyệt.

Tùy Duyên cười gật đầu một cái, “Vậy làm phiền chưởng quỹ!” Nói xong đứng dậy, cầm bọc xiêm áo lên, dắt Bất Hối chuẩn bị rời đi.

Hà chưởng quỹ thấy Tùy Duyên cầm bọc xiêm áo, còn mang theo một đứa bé, do dự một chút mới lên tiếng, “Nương con hai người các ngươi, buổi tối ở đâu?”

Tùy Duyên vốn muốn nói, ra ngoài đi tìm khách điếm, tiện nghi một chút, suy nghĩ một hồi, “Hà chưởng quỹ, gian phòng tiện nghi nhất ở chỗ các ngươi là bao nhiêu tiền?”

”30 văn!”

30 văn, cũng may, không quá đắt.

”Vậy chúng ta muốn một gian!” Tùy Duyên nói xong, lấy ra 30 văn tiền, đếm đủ rồi đưa cho Hà chưởng quỹ.

Hà chưởng quỹ vui mừng nhận lấy, để cho người làm mang Tùy Duyên Bất Hối đi nhận gian phòng, lại phân phó người làm đốt chậu than, lấy một chậu nước nóng.

Sau khi rửa mặt, rửa chân, nương con hai người nằm ở trên giường.

Nhìn Bất Hối ngủ say, Tùy Duyên không thể chờ đợi được muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà triệt triệt để để thuộc về mình, không cần quá lớn, tối thiểu có thể che mưa che gió, có cái giường sạch sẽ ấm áp.

Dù phải dậy sớm làm việc, cũng tốt.

Ngày hôm sau, Tùy Duyên hỏi thăm Hà chưởng quỹ, bình thường nơi nào cho mướn nhà, Hà chưởng quỹ nói trên cơ bản là ở đường Tây, bên kia cho mướn phòng ốc nhiều, cũng tiện nghi, nhiều người, buổi tối còn có chợ đêm.

Cám ơn Hà chưởng quỹ, Tùy Duyên mang theo Bất Hối đi tới đường Tây.

Đúng như Hà chưởng quỹ nói, đường Tây, quả thực náo nhiệt, còn có bến tàu, người đến đến đi đi vô cùng nhiều, gần đó người bán thức ăn cũng đặc biệt nhiều, buôn bán cũng tốt.

Tùy Duyên suy nghĩ, nếu như nàng làm một ít thức ăn ra bán, chắc chắn có thể bán rất tốt.

”Nương, nơi này thật náo nhiệt!”

Bất Hối sáu tuổi, cao hơn, trắng nõn, trên mặt cũng có da có thịt, cũng càng hiểu chuyện, càng thêm hỉ nộ không lộ, nhưng hôm nay, lại nhếch miệng nở nụ cười.

Tùy Duyên cũng vui mừng.

Thở ra một hơi thật sâu.

”Bất Hối, về sau, chúng ta an cư ở vùng cạnh nơi này, con thấy thế nào?”

Bất Hối ngẩn người, ngay sau đó gật đầu, “Nương, con thích nơi này!”

Nương con hai người tốn hơn một canh giờ, mới đi hết một vòng đường Tây, mua một ít thức ăn lấp đầy bụng, thuận tiện hỏi thăm ở phụ cận có cho mướn phòng ốc, và mở quầy ở chỗ này cần chuẩn bị những gì.

Phòng cho thuê cũng không tồi, đi từng chỗ nhìn, trên bảng hiệu đều dán đầy đủ thông tin, người nào nhà ai, ngõ hẻm nào cho mướn phòng, phòng ốc rộng ra sao, tiền mướn phòng bao nhiêu, nhưng mà, phải đóng 10 văn tiền phí quản lý.

Tương đương với người môi giới ở hiện đại.

Hỏi thăm địa chỉ, Tùy Duyên dắt Bất Hối đi đến một con phố, mới tìm được người môi giới.

”Đặt cược, đặt cược!”

”Hạo Nhiên ca, ngươi đã thắng không ít, cho các huynh đệ một con đường sống với!”

Nam tử được gọi là Hạo Nhiên, dáng dấp mắt to mày rậm, mắt đen láy sâu thẳm, làm cho người khác cảm thấy cuồng cũng, cảm thấy sâu không lường được, vừa nghe mấy tiểu huynh đệ cầu xin tha thứ, ha ha ha nở nụ cười, một tay nắm lấy vạt áo của tiểu huynh đệ, tuỳ tiện mắng, “Trách sao được, gia chỉ thích thắng đến khi các ngươi ngay cả cái quần cộc cũng không còn, mỗi tháng đều phải làm việc miễn phí cho gia!”

”Hạo Nhiên ca, ca ca thân ái, ngươi thủ hạ lưu tình, tha một mạng cho các huynh đệ, các huynh đệ vô cùng cảm kích, mỗi tháng làm việc miễn phí cho ngươi, được không!”

Hạo Nhiên vừa nghe, cười như điên, vừa định vươn tay nắm đũng quần của tiểu huynh đệ kia, nói vài lời hạ lưu, lại thấy Tùy Duyên dắt Bất Hối, đứng ở cửa.

Bộ dạng tiểu nương tử vô cùng dịu dàng, nhìn ánh mắt Hạo Nhiên híp lại, giơ tay đè lên trên mặt tiểu huynh đệ kia, dùng sức đẩy hắn ra, hạ cái chân đang đặt trên ghế đẩu xuống, tùy tiện ném xúc xắc trong tay vào trong chén, sau khi xúc xắc lăn mấy vòng, dừng lại, ba con sáu, xổ bão (là thuật ngữ trong tài xỉu, chỉ việc đổ ra ba con xúc xắc có cùng điểm số).

Cũng không nhìn đếm số, “Nhớ đó, các ngươi thiếu gia bạc!”

Sau đó đi tới chỗ Tùy Duyên.

Đi một vòng quang người Tùy Duyên, ân, xinh đẹp, trên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, mới mở miệng, “Tiểu nương tử, ngươi là đặc biệt đến tìm gia sao?”

Tùy Duyên nhếch miệng cười một tiếng với Hạo Nhiên, “Ta là tới tìm quản sự hỏi thăm một chút, xem xung quanh đây có tiểu viện nào cho thuê hay không!”

Tự nhiên phóng khoáng, lạnh nhạt, bình tĩnh, cũng không có bởi vì bị Hạo Nhiên đùa giỡn, mà xấu hổ mặt hồng tim đập. Hoặc là chạy trối chết.

Hạo Nhiên cũng cẩn thận quan sát Tùy Duyên, lông mày thanh tú, một đôi mắt đẹp trong suốt, sóng mũi cao, môi đỏ mọng nhỏ xinh, không phải là một giai nhân tuyệt sắc, lại có loại khí thế mà trên người những đại giai nhân khác không có, là một nữ nhân vô cùng đáng chú ý, càng xem càng đẹp mắt.

Bộ dạng tiểu nương tử, làm cho người ta không kìm được muốn thương yêu.

”Nhìn xem, ta đã nói là đặc biệt đến tìm gia mà, tiểu nương tử, mời vào bên trong, chúng ta ngồi xuống từ từ nói!” Hạo Nhiên nói xong, thân thể cao lớn lùi lại một chút.

Tùy Duyên gật đầu, dắt Bất Hối, cầm bọc xiêm áo đi vào trong phòng.

Lập tức có người di chuyển một băng ghế, đặt ở sau lưng Tùy Duyên.

”Cám ơn!” Tùy Duyên nói xong, ngồi xuống, đặt bao đồ ở trên băng ghế, hai tay bắt chéo, đặt ở trên đầu gối, Bất Hối đứng ở sau lưng Tùy Duyên.

Người chuyển băng ghế lập tức đỏ mặt, dẫn tới một trận ồn ào.

Hạo Nhiên trợn mắt nhìn các huynh đệ, các huynh đệ lập tức thu nụ cười lại, lại nghiêm túc nhìn chằm chằm Tùy Duyên.

Mỹ nhân mà, ai cũng yêu.

Hạo Nhiên cẩn thận quan sát Tùy Duyên, thấy tóc Tùy Duyên được vén ra sau ót, lại nhìn Bất Hối, cùng Tùy Duyên có * phần tương tự, rõ ràng đây là một đôi mẫu nữ.

”Ngươi tìm tiểu viện, ở mấy người, tính làm gì?”

”Chỉ có hai người nương con chúng ta, chúng ta tính toán làm một chút buôn bán nhỏ, có thể sống qua ngày là tốt rồi!”

Hạo Nhiên nghe vậy, nheo mắt lại.

”Chỉ hai nương con các ngươi ở, ta đây cũng có mấy tiểu viện, tiền mướn mỗi tháng 200 văn, 300 văn, 500 văn, một lượng bạc một tháng, tốt hơn nữa cũng có, ngươi xem, ngươi muốn cái giá nào, ta dẫn ngươi đi xem phòng. . . . . .”

Đương nhiên Tùy Duyên muốn tốt một chút, nhưng mà bạc không đủ, viêm màng túi, rõ ràng sức lực có nhưng chưa đủ.

Trong lúc nhất thời, có chút do dự không quyết định được.

Thấy Tùy Duyên như vậy, Hạo Nhiên đã hiểu, suy nghĩ trong chốc lát, mới hỏi, “Ngươi biết nấu cơm sao?”

Tùy Duyên nghe vậy, liền vội vàng gật đầu.

”Vậy ngươi cũng biết giặt xiêm áo sao?”

Tùy Duyên lại gật đầu.

”Vậy ngươi biết bồi lão nhân nói chuyện, chọc cho lão nhân vui vẻ không?”

Chọc cho vui vẻ?

Chuyện này, Tùy Duyên chưa bao giờ làm, ấp úng “Chuyện này. . . . . .”

Bất Hối lại giành mở miệng, “Ta sẽ! Ta sẽ chọc cho lão gia gia lão nãi nãi vui vẻ, ta sẽ giả bộ tiếng mèo kêu, học chó sủa!”

Hạo Nhiên nghe vậy, nhìn về phía Bất Hối, “Ôi chao, nha đầu này không tệ lắm, còn nhỏ tuổi, đã biết nói chuyện!” Lại nhìn về phía Tùy Duyên, “Ta đây có công việc, ngươi muốn làm không?”

Tùy Duyên muốn cự tuyệt.

Nhưng. . . . . .

Viêm màng túi, hiện thực trước mặt, nàng không cự tuyệt được, hơn nữa, số bạc ít ỏi trong túi nàng, sợ là còn chưa biết tiêu như thế nào, một văn cũng đã không còn.

Nhưng, muốn nàng lập tức tin tưởng Hạo Nhiên trước mặt, thật là có chút khó có thể.

”Không, ta lại đi xem xét xung quanh!”

Nói xong, đứng dậy, cầm bọc xiêm áo lên, dắt Bất Hối đi ra khỏi nơi môi giới của Hạo Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.