Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 8: Chương 8: Nhà không yên bình (8)




Đoan Tĩnh khoanh chân ngồi thiền, lúc trời gần sáng, có tiếng bước chân đến gần, vừa mở mắt, Tuyên Ngưng đi tới, bước chân cứng ngắc, ném quần áo lên người nàng: “Lại ra đứng một lúc là được.”

Không biết là trời quá lạnh, đêm quá yên tĩnh, hay là gió quá hiu quạnh….. những lời này của Tuyên Ngưng rơi vào tai Đoan Tĩnh cực kỳ dịu dàng ấm áp.

Nàng giũ giũ áo, đi đến sau lưng Tuyên Ngưng, ngón tay lơ đãng xẹt qua da cổ hắn.

Thân thể Tuyên Ngưng cứng đờ, cảm giác tê dại từ cổ lan đến da đầu, xấu hổ lườm nàng.

Ánh mắt Đoan Tĩnh ngẩn ra, nội tâm không ngừng kêu rên.

Gương mặt đẹp như vậy, lên trời xuống đất đều là nam nhân độc nhất, khiến nàng thương tích đầy mình, hoàn toàn không ra tâm tư chiếm là của riêng.

Tuyên Ngưng thấy nàng sững sờ, cau mày nói: “Còn chưa tỉnh ngủ?”

Tay của hắn duỗi tới, Đoan Tĩnh liền có ý né tránh, chạy thật nhanh đến vị trí đứng phạt, đứng ngay ngắn.

Tay Tuyên Ngưng cứng đờ giữa không trung, liếc mắt, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt giễu cợt của phụ thân.

Thấy nhi tử kinh ngạc, Tuyên Thống khí phách đưa tay nắm lấy tay Uyển thị, dùng hành động đùa cợt.

. . . . . .

Tuyên Ngưng nói với chính mình, đây là thân phụ thân*, đánh bị thương thì mình vẫn phải chăm sóc cả đời……

*thân phụ thân: cha ruột

Nhưng mà không đánh bị thương cũng phải chăm sóc cả đời, còn không bằng đánh bị thương!

Một đêm này, rất nhiều người ngủ cũng không được yên ổn.

Lão phu nhân vừa tỉnh lại, đầu tiên là tìm Đoan Tĩnh, thấy nàng đứng không sao, lại chạy đi thăm Tuyên Chuẩn. Vẫn là mệnh chưa đến đường cùng, ngừng sốt như một kỳ tích.

Tuyên Tú kích động chạy tới cảm ơn Đoan Tĩnh.

Mặt Đoan Tĩnh bình tĩnh, ngược lại dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt.

Nhìn Tuyên gia vượt qua kiếp này, Liêu Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, cố ý để bọn họ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút mới lên đường.

Biển Kha thấy thần thái của Đoan Tĩnh vẫn sáng láng như cũ sau một đêm “đứng”, âm thầm ngạc nhiên, sau khi lên đường không khỏi chú ý nhiều hơn, Tuyên Ngưng nhạy bén phát hiện rạ, vô tình hay cố ý đi tới bên người Đoan Tĩnh, ngăn cản ánh mắt dò xét của đối phương.

Đoan Tĩnh có chút không được tự nhiên, tránh né vài lần vẫn không tránh né được, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi không cần đi theo ta.”

Tuyên Ngưng thầm nghĩ: không phân biệt tốt xấu, không phải người tốt bụng. Ngoài miệng nói: “Đường rộng như vậy, người người đi, ai nói ta theo ngươi.”

Đoan Tĩnh đi chậm lại.

Tuyên Ngưng theo bản năng đi chậm theo, phát hiện ánh mắt sáng tỏ của đối phương, còn nói: “Ta sợ ngươi ngủ không ngon, ngất đi.”

“Không thể nào.” Đoan Tĩnh dừng một chút, lại nói: “Ngươi đi theo ta, ta mới dễ ngất.”

Tuyên Ngưng hỏi: “Tại sao?”

Đoan Tĩnh kìm nén nói: “Nhìn thấy, không ăn được.”

. . . . . .

Đỉnh đầu Tuyên Ngưng bốc lên một làn khói xanh, tức giận nghĩ: rốt cuộc nàng có biết thế nào là dè dặt hay không?

Qua mấy ngày, mọi người Tuyên gia quen dần với gian khổ khi gấp rút lên đường, hai chân căng mềm của hai tiểu cô nương Tuyên Chuẩn, Tuyên Lăng dần chai lại. Có điều nét mặt Liêu Huy càng ngày càng nặng nề, nhất là tối này, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi thật sớm, sau khi ăn xong còn bàn luận xôn xao hồi lâu với Biển Kha.

Tuyên Xung thấy tò mò, nói thầm với đám người Tuyên Ngưng: “Cũng không biết bọn họ đang nói cái gì?”

“Nói phía trước là địa bàn của Hắc Phong Thập Tam trại, sợ bọn họ cướp tù.” Đoan Tĩnh trả lời.

. . . . . .

Tuyên Xung kinh ngạc nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?”

Nghe được.

Đoan Tĩnh nhìn ánh mắt kinh dị của mọi người, do dự một chút, nói: “Ta nhìn khẩu hình miệng khi phát âm của bọn họ rồi đoán.”

Uyển thị nói: “Con học khẩu hình miệng?”

Đoan Tĩnh nói: “Biết một chút.”

Có thể ở cự ly xa như vậy đọc được từ “Hắc Phong Thập Tam trại” phức tạp như vậy, đã không phải là phạm vi biết một chút.

Vẻ mặt Tuyên gia nhìn nàng nghiền ngẫm.

Tuyên Xung tò mò hỏi: “Nhị tẩu, ngươi còn biết cái gì?”

Hái thảo dược, học khẩu hình miệng…….. Vui mừng liên tiếp khiến bọn họ không nhịn được tò mò.

Đoan Tĩnh suy nghĩ một chút: “Cầm kỳ thư họa thơ rượu trà………..”

Không ít người hít sâu, đây là toàn tài.

“Tất cả đều không biết.” Nàng chậm rãi nói xong.

Những người khác: “. . . . . .”

Trên mặt Tuyên Ngưng nóng rát. Mặc dù hắn không trông cậy vào thê tử của mình tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, nhưng mà, tất cả đều không biết ddlqd-di! Tất cả đều không biết! Tất cả đều không biết! Đầu hắn mơ hồ có cảm giác đau đớn, hoàn toàn không muốn nhìn sắc mặt lúc này của thân phụ thân.

Nếu như hắn nhìn, sẽ phát xuất hiện trên mặt Tuyên Thống không phải là giễu cợt, mà là tìm tòi nghiên cứu.

Hắn giống Biển Kha, cũng cảm thấy con dâu hắn có chút thần bí.

Trước mắt, vẫn là chuyện tốt, cho nên hắn giấu nghi hoặc trong đáy lòng.

Nơi xa, đột nhiên Liêu Huy và Biển Kha cãi nhau, hai người tan rã trong không vui.

Người Tuyên gia nhìn sang Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh nói: “Một hòa giải hợp tác với chúng ta, đối phó người Hắc Phong Thập Tam trại với chúng ta, một nói bắt chúng ta lại, để tránh người Hắc Phong Thập Tam trại trong ứng ngoài hợp.”

Không chỉ mặt gọi tên, nhưng nhìn thái độ bình thường cũng biết ai là ai.

Trừ Tuyên Xung, những người khác hết sức bảo trì bình thản, vẫn giống như cũ, nên như thế nào thì như thế đó.

Tuyên Xung kéo Đoan Tĩnh sang một bên: “Biển Kha quá đáng ghét, chũng ta tìm cơ hội………”

Tuyên Xung giãy giụa.

Tuyên Ngưng rút tay về, chán ghét nhìn bàn tay đầy nước miếng, lau lên áo Tuyên Xung.

Tuyên Xung nói: “Ca?”

Tuyên Ngưng nói: “Còn nhớ rõ ta là ca ngươi?”

Tuyên Xung mơ hồ: “Có ý tứ gì?”

Tuyên Ngưng lạnh lùng nói: “Lén lút hẹn hò tẩu tử. . . . . .”

Đầu Tuyên Xung ầm một cái, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Không phải, ca, đệ chỉ muốn cùng tẩu tử…..”

Tuyên Ngưng lại ngắt lời: “Biết là tẩu tử, thì không nên dùng chữ “cùng” này.”

Tuyên Xung không phản bác được: “Vậy đệ, đệ làm gì bây giờ?”

Tuyên Ngưng nói: “Giữ khoảng cách với tẩu tử.”

Tuyên Xung ủ rũ cúi đầu đi.

Tuyên Ngưng quay đầu lại trừng Đoan Tĩnh.

Đoan Tĩnh nói: “Chúng ta không hề làm gì cả.”

Tuyên Ngưng nheo mắt lại: “Không được có ý nghĩ không an phận với đệ đệ của ta.”

…………..Thật ra ta yêu thích ca ca của ngươi hơn.

Đoan Tĩnh âm thầm nghĩ.

Đệ đệ mình tự mình biết. Có lẽ Tuyên Xung biết những người khác không làm chuyện hồ đồ với hắn, mới tìm Đoan Tĩnh. Nhưng trong lòng Tuyên Ngưng vẫn còn có chút không thoải mái: “Cũng không cho ở cũng một chỗ với hắn mò mẫm là chuyện hồ đồ. Ngươi là vợ ta, phải tuân thủ nữ tắc.”

Đoan Tĩnh lầu bầu nói: “Tuân thủ nữ tác chỗ nào, căn bản là thủ tiết.”

“…….. Ta không cần học khẩu ngữ vẫn có thể nghe thấy.” Khóe miệng Tuyên Ngưng giật giật, mặt lại không tự chủ được đỏ lên: “Rốt cuộc ngươi có biết dè dặt không?”

Đoan Tĩnh nói: “Dè dặt sẽ chết.” Nàng bị tẩu hỏa nhập ma. Một ngày không giải quyết, một ngày có tai họa ngầm, thì không thể tùy ý vận dụng nội lực.

Tuyên Ngưng bị trúng kích lần thứ hai: “Ngươi………. Rốt cuộc lớn lên như thế nào?” Sao cái gì cũng dám nói.

Đoan Tĩnh nói: “Ăn cơm.”

Tuyên Ngưng không còn gì để nói.

Cuối cùng Liêu Huy vẫn tiếp tục thuyết phục Biển Kha. Nói là thuyết phục, nhưng thật ra là đưa ra kiểu cách nhà quan, vẫn là con em thế gia, luôn có mấy phần tính khí. Hắn làm rõ với Tuyên Thống, phía trước là địa bàn Hắc Phong Thập Tam trại, rất có khả năng bị cướp đường, hi vọng bọn họ có thể rút đao tương trợ*.

*rút đao tương trợ: giúp đỡ

Tuyên Thông cũng không mập mờ: “Ngồi chung một thuyền, tất nhiên nên đồng tâm hiệp lực. Nếu là cướp người, chúng ta sẽ tự thuyết phục, nếu là cướp đường, đương nhiên ra sức.”

Liêu huy mừng rỡ: “Tuyên gia quả nhiên là người hiểu rõ lý lẽ.”

Từ xưa đên nay Tuyên gia lấy Tuyên gia làm chủ, không người nào phản đối.

Đoan Tĩnh len lén hỏi Tuyên Ngưng: “Nếu quả thật cướp người, tại sao không đi?”

Tuyên Ngưng nói: “Mấy đời Tuyên gia đều là trung lương……..”

Không đợi hắn nói xong, Đoan Tĩnh đã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Tuyên Ngưng: “………” Trọng điểm ở phía sau, loại cảm giác nói được một nửa không cho nói xong thật là…….. Làm cho người ta nuốt không trôi.

Càng đi về phía trước, đường càng sâu vào trong núi.

Rừng cây xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng có thể nghe được gió núi phổi lất phất , ngọn cây thì cành lá phát ra âm thanh lao xao chập chờn.

Liêu Huy và Biển Khe đều để ý đề phòng.

Đột nhiên, Đoan Tĩnh ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó phía trước ở bên phải, một mũi tên rẽ gió mà đến, tốc độ cực nhanh.

Biển Kha thân là võ trạng nguyên, ngược lại thật sự có mấy phần bản lĩnh, lưu loát rút kiếm đánh bay.

Tên xiên xuống đất, mũi tên khẽ run.

Liêu Huy khẩn trương rút kiếm hô to: “Có thích khách.”

Nhóm người sai nha vây thành vòng tròn, vững vàng vây người Tuyên gia ở trung tâm.

Theo tiếng cười to, ở bên phải phía trước nhảy ra hàng chục người, ngăn phía trước lại. Một người cầm đầu, chăn chùm đầu đen, áo choàng đen, cao lớn thô kệch, râu quai nón đầy mặt, cầm trong tay một thanh cương đao*, cưỡi tuấn mã ngăm đen, nhìn từ xa liền thất uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi.

*cương đao: đao bằng thép

“Đ~con mẹ nó thích khách! Lão tử đi không đổi danh ngồi không đổi họ, đệ nhất Hắc Phong trại trại chủ, Hoàng Vượng là ta!”

. . . . . .

Tuyên Xung nói: “Xem đen như thế nào, thì ra gọi là Hoàng Vượng.”

Tuyên Tịnh gật đầu khen ngợi: “Tên rất hay tên rất hay.”

Người Tuyên gia bàn luận xôn xao, thật nhàn nhã.

Liêu Huy vẫn khẩn trương như cũ: “……..” Đối đầu với kẻ thù mạnh, mọi người có thể nghiêm túc chút hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.