Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 59: Chương 59




“Choang…”

Nghe được những lời từ người giúp việc kia mà tim cô như muốn rơi ra ngoài, chiếc ly trên tay rơi xuống đất tạo nên âm thanh chói tai như muốn xuyên vào lòng cô, từng mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn nhà. Nếu không cẩn thận sẽ bị dính thủy tinh vào chân.

Lúc này, Dương Nguyên rất rối loạn, cổ họng như bị thứ gì đó mắc lại, không thốt được lên lời, chỉ biết lắc đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.

Một lúc sau thì nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, phía sau chiếc xe là một đám người giúp việc chạy theo sau.

“Phu nhân, người không thể lái xe…”

“Phu nhân, người không thể ra ngoài, rất nguy hiểm…”

Dương Nguyên không để ý những lời nói đó, lúc này, cô chỉ muốn tới bệnh viện càng nhanh càng tốt.

Đứng cách một đoạn với phòng cấp cứu, cô nghe rõ mồn một những lời bác sĩ nói. Cũng may là Hướng An không có chuyện gì nếu không cô sẽ hối hận cả đời.

Ai mà biết được, trong thời gian cô ngủ quên mà Hướng An lại thành như vậy. Cơ thể Hướng An bị suy nhược tột độ, lại còn ăn hết cháo tôm, đây đúng là một thiếu sót gây chết người.

Lúc đầu, cô cũng tính là để Hướng An ăn chút cháo tôm. Cô biết Hướng An bị dị ứng với tôm nên cố tình làm như vậy để kéo gần khoảng cách giữa Triệu Vũ và Hướng An lại, vì ăn một chút cũng không đến nỗi nhập viện, chỉ nổi một vài nốt nhỏ thôi. Ai ngờ, cơ thể Hướng An lại có vấn đề. Nếu biết như vậy, có băm cô thành trăm mảnh cô cũng sẽ không để Hướng An ăn cháo đó.

Khi Hướng An được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Dương Nguyên vội vàng tìm một góc nào đó đứng, cô sợ khi mình đối mặt với Hướng An, cứ nhìn bộ dạng của Hướng An là cô cảm thấy đây là thành quả điên rồ của mình.

Lang thang trên khuôn viên bệnh viện, Dương Nguyên cứ đi hết vòng này tới vòng khác, tới khi nào mỏi thì ngồi lên chiếc ghế đá.

“Em ngồi ở đây làm gì, có biết bên ngoài nguy hiểm thế nào không?” Hàn Thiên đứng trước mặt cô, lớn tiếng quát.

Có trời mới biết, khi nghe tin cô tự mình lái xe ra ngoài, anh vì lo lắng cho cô mà bỏ luôn hợp đồng chuẩn bị ký mà chạy vội tới đây. Mà có gọi bao nhiêu cuộc cô cũng không bắt máy.

Dương Nguyên ngước mắt lên nhìn người đối diện, hai mắt cô đỏ hoe, muốn giơ tay để ôm Hàn Thiên nhưng không cách nào nhúc nhích được.

Hàn thiên thấy vậy, không cách nào tức giận được, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc mềm mại của cô, “Từ giờ, dù có chuyện gì cũng không cho phép em đi ra ngoài một mình, biết chưa?”

Mùi hương quen thuộc phả và mũi khiến cho Dương Nguyên cảm thấy ấm áp lạ thường, nước mắt từ hốc mắt chảy ra thấm vào âu phục của Hàn Thiên khiến bộ âu phục đắt tiền ướt một mảng.

“Hàn Thiên, tất cả là lỗi tại em, tại em, em không nên làm như vậy…” Dương Nguyên thút thít trong lòng Hàn Thiên.

“Mọi chuyện đã qua rồi. Đừng tự trách bản thân. Từ giờ không được làm như vậy nữa, biết chưa?”

Dương Nguyên gật đầu.

Hàn Thiên đỡ Dương Nguyên đứng dậy, “Được rồi, chúng ta đi thôi, dù sao cũng không thể trốn tránh mãi được.”

Dương Nguyên cầm vạt áo Hàn Thiên lại.

Hàn Thiên mỉm cười, khẽ nhéo một bên má cô, “Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây. Nhớ kĩ, có một số chuyện không cần nói ra sẽ tốt hơn.

Dương Nguyên hiểu ý, rồi đi theo Hàn Thiên vào phòng bệnh.

Hướng An đã tỉnh lại, ở trong phòng còn có Triệu Vũ đang gọt táo.

Hàn Thiên bấu chặt vai cô để tiếp thêm động lực, sau đó ra hiệu cho Triệu Vũ ra ngoài, để cho hai người có không gian riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.