Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 67: Chương 67: Chương 62: Về nhà hôn! (tiếp)




Edit: Tịnh Hảo

Đôi mắt Noãn Noãn trợn thật lớn, nước ép nho bị nghẹn ở trong thực quản, sặc đến khiến cô hoa mắt choáng váng, trước mắt toàn ánh sao rực rỡ, cố che miệng đè nén sự khó chịu ở trong ngực ho khan dồn dập, lưng cong lại giống như con tôm lớn, đứng thẳng lên.

“Ôi chao, thần linh của tôi ơi, quá kích động rồi.”

An An vội vàng vỗ nhẹ phía sau lưng của cô cố gắng làm dịu thân thể không thoải mái của Noãn Noãn.

“Tớ kích động cái rắm, nếu như là anh hai của tớ mới chết chắc đấy.”

Đỏ mặt tía tai hung dữ ngẩng mặt lên đứng dậy, đỡ lấy mép bàn, đưa tay nhận lấy ly nước đưa tới uống ực một hớp, mí mắt cũng không nâng lên thuận miệng nói một câu, “Cảm ơn.”

“Anh sẽ tiết lộ tin tức cho em, như thế nào?”

Nghe giọng nói đã biết ai, Noãn Noãn tức giận nói, “Đừng có thừa nước đục thả câu, vui vẻ cái gì.”

Thật là, không biết lão nương sốt ruột sao.

Phong Tây sờ lỗ mũi một cái, cười đến vô lại, “Anh có gì tốt đều nói trước cho em nghe.”

“Không có chuyện gì tốt, dẹp đi.”

Trực tiếp dứt khoát, cho Phong Tây một đường cùng phản kích, anh ta âm thầm dùng lực ngồi yên ở trên ghế mới không bị cơn gió lạnh lẽo quét đến.

Chân mày khẽ nhúc nhích, móc ra ba tấm vé từ trong túi quần tây đặt trước mặt hai người.

“Một tháng sau, rạp hát lớn quốc gia, buổi trình diễn vòng quanh thế giới đầu tiên của riêng anh, mời các em.”

Có thể hát nhảy, biễu diễn đặc biết tốt, bộ dáng đẹp trai không thể diễn tả được, được trưởng bối trong làng giải trí yêu mến, có thể nói muốn gió có gió muốn mưa có mưa.

Từ trước tới nay, vé xem buổi biểu diễn của Phong Tây luôn ở trong trạng thái khó tìm, đã từng có những người lừa gạt nâng giá tiền vé khán đài bình thường cao gấp 50 lần so với vé VIP trước hai tiếng của buổi biểu diễn, bọn lừa gạt đó quá trục lợi rồi.

Tay nhanh chóng thu vé lại, nghiêm mặt lại, lần này xem như nở nụ cười với Phong Tây.

“Cái này tôi thích.”

Cùng minh tinh lớn sóng đôi ngồi trên khán đài VIP quý, ăn bắp rang và uống coca, nghe Phong Tây hát, nhìn anh ta đẹp trai ở trên sân khấu, ca hát khiến người ta thét chói tai liên tiếp.

Cô rất thích thấy Phong Tây khi đó, bởi vì chỉ có khi đó Phong Tây mới vui vẻ vui sướng nhất, chân thật nhất.

Anh ta là người thuộc về sân khấu, toàn bộ thế giới đều vì anh ta mà reo hò mê muội điên cuồng.

Phong Tây hừ nhẹ một tiếng, nắm được chóp mũi vểnh lên của Noãn Noãn, mím môi cười nói, “Tham lam chết đi được.”

“An An, gần đây có bận việc không thiết kế cho anh mấy bộ quần áo mặc biểu diễn, hiện tại rất cần gấp, được không?”

Trợn mắt, “Sao anh không nói sớm, thật may trong tay em có nhiều bản thiết kế lưu lại, ngày mai anh tới SU-PER tìm em.”

Chắp tay trước ngực, anh ta nhắm mắt tỏ ý cảm ơn.

“Cảm ơn, không hổ danh là bậc thầy nhà thiết kế của anh, cảm ơn cảm ơn.”

“Chao ôi, cảm ơn xong chưa còn nói chuyện chính sự, tôi còn đang chờ đấy.”

Noãn Noãn gõ bàn nhắc nhở.

“Nhóm huấn luyện này được tuyển chọn từ bộ đội đặc chủng, quả thật là anh Nhiên dẫn đội, nhưng…”

“Nhưng gì?”

Giờ phút này lỗ tay của Noãn Noãn và An An chống đỡ đến muốn biến dạng, tỉ mỉ nghe, cẩn thận không để lọt ra ngoài.

“Tổng tư lệnh không phải là anh ấy, là do người khác, về phần là ai, xế chiều ngày mai không phải em sẽ biết đáp án sao.”

Truyền đạt tin tức xong, hai tay Phong Tây xoa nhẹ lên đầu hai cô gái, đứng lên đẩy ghế ra trở lại bên kia, lại bắt đầu vòng mới PK rượu cùng với mọi người.

Đã nói xong chẳng khác gì là chưa nói, vô ích một hồi, mục đích chủ yếu chính là đưa hai tấm vé, kẻ lừa đảo, gạt cô.

Mặc kệ là người nào, càng nghĩ càng chán, ‘binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn’, cô luôn luôn chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.