Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 137: Chương 137: Chương 112: Bắt cóc (4)!




Edit: Tịnh Hảo

Bỏ xuống tất cả, quay đầu lại, sẽ gặp nhau ở con đường kế tiếp, và thấy hoa nở.

“Pằng” một viên đạn bay qua đỉnh đầu Noãn Noãn, xuyên qua ống tay áo của Tinh Hạ, bám vào cánh sửa sắt phía sau bọn họ.

“Cô ở đây nói bậy cái gì? Câm miệng.” Người đàn ông giơ súng rống giận, Tinh Hạ bị sợ thét chói tai không ngừng, Noãn Noãn bình tĩnh bĩu môi, biết mình không nhìn lầm, quả nhiên quá chuẩn, đoán trúng.

Quay đầu lại, Bạch Nguyệt Oánh trừng mắt nhìn người đàn ông bảo hắn đừng nhiều chuyện, thu súng lại, đảo mắt nhìn về phía Noãn Noãn, lấy một con dao sắc nhọn từ trong túi ra, ánh sáng phản chiếu vào mắt của cô gái nhỏ, thoáng chốc cảm thấy tê rần.

“Đám biến thái các người, cô làm cái gì hả, cầm dao làm gì, tránh ra đi, tránh ra.” Mặc dù Tinh Hạ bị trói nhưng chân vẫn hoạt động được, chân dài chiếm ưu thế, đưa chân phải ra làm Noãn Noãn lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống, may mà cô phản ứng nhanh, nhảy về phía Tinh Hạ.

“Cô đần à, còn không mau tránh ra, nhìn bộ dáng cô ta hung hăng cầm dao, tỏ rõ là muốn đâm cô đấy, vẫn còn không né tránh… Muốn cảm ơn tôi thì miễn đi, chỉ là tôi không quen nhìn, không muốn nhìn thấy cô chết trước mặt tôi mà thôi, hừ.” Lo lắng nhưng không chịu nói là lo lắng, giống như là nói mình thích làm việc nghĩa vậy, Noãn Noãn dở khóc dở cười, trong lòng rất cảm động, máu mủ tình thâm không bao giờ bị lãng quên, bị ngăn cách.

Cảm ơn, cảm ơn, cảm động nhìn Tinh Hạ, đôi mắt tròn long lanh nhìn chăm chú làm Tinh Hạ không dễ chịu lắm, lúc nào thì quan hệ của hai người trở nên thân mật như vậy rồi, cự cãi với nhau cũng đã mười mấy năm rồi, bỗng chốc biến thành như thế, Tinh Hạ rất ngạc nhiên về phản ứng của mình, không phải nên hận cô, ghét cô sao, tại sao còn phải lo lắng cô bị người con gái kia làm tổn thương, chua xót, bản thân mình thật sự rất đáng khinh bỉ.

Hai chân của Noãn Noãn bị trói chặt, Bạch Nguyệt Oánh từng bước đến gần, trên mặt là nụ cười âm trầm nhìn hai người lạnh rét, đỉnh đầu tê dại, “Cô, cô đừng tới đây, có chuyện gì thì từ từ nói không được sao, không phải chỉ là một người đàn ông không yêu cô thôi sao, cô hận cả thế giới này vì không có được tình yêu không phải sao, cô đứng ở đó, đừng nhúc nhích.”

Lúc này Tinh Hạ bị dọa sợ bởi ánh mắt vô tình nhưng bây giờ lại nổi hứng khuyên giải người khác, Noãn Noãn cúi đầu mím môi cười trộm.

Đứng trước mặt Tinh Tiểu Noãn, dao găm hướng về phía sau lưng cô, cảm thấy tay buông lỏng, cánh tay đã được giải thoát, Bạch Nguyệt Oánh xoay người cấm lầy một xấp tài liệu từ nam vệ sĩ phía sau, “Xem những thứ này kỹ một chút, sau khi xem xong cô suy nghĩ thật kỹ còn có tư cách làm vợ của Chiến Vân Không, con dâu của nhà họ Chiến, con gái của nhà họ Tinh hay không.”

Thời tiết rất lạnh, lạnh đến mức tay của Bạch Nguyệt Oánh đã lạnh cóng đến sưng đỏ, vệ sĩ A Nam cẩn thận đưa cho cô ta một ly café đen, nâng mắt liếc nhìn A Nam một cái, khẽ nhíu mày, do dự mấy giây vẫn nhận lấy ly café, sau đó đi đến ghế dựa ngồi xuống.

Nghi ngờ, là vật gì, sao cô ta nói chuyện kỳ quái thế, cúi đầu lật xem tài liệu trong tay, càng nhìn sắc mặt càng trắng, khóe mắt và thần kinh đang không ngừng nhảy lên, tay run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo giống như có thể đông cứng tờ giấy trong tay, một nỗi chua xót xông lên chóp mũi, cổ họng như bị nghẽn lại, đôi mắt mờ mịt như có từng đợt sóng tích tụ, vừa muốn khóc mà vừa muốn cười, ai có thể nói cho cô biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào không.

Tinh Hạ không hiểu cô đang xem cái gì, bị trói ở đây cả hai ngày nhưng vẫn bình thường, chưa từng thấy dáng vẻ như bây giờ của cô, tò mò người phụ nữ kia cho cô xem cái gì?

“Này, này, Tinh Tiểu Noãn, Noãn Noãn. . . . . . Cô làm sao vậy? Có phải người phụ nữ kia cho cô xem hình Chiến Vân Không bậy bạ ở bên ngoài không, hay là cô bị chụp cảnh giường chiếu rồi, nói chuyện với cô đó, tôi sốt ruột đến chết rồi.”

Ly café đen nóng hổi cầm ở trong tay, tay đan vào nhau, hơi nóng theo máu truyền vào cơ thể, cười lạnh không bỏ sót một chút xíu sự thay đổi của Noãn Noãn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ, mới là hiệu quả mà cô ta mong muốn.

“Tò mò thật sao?” Bạch Nguyệt Oánh liếc nhìn Tinh Hạ, bưng cà phê đứng lên, “Thật ra thì cô là người ngang ngược đáng thương, từ lúc ra đời đã được nâng trong lòng bàn tay của ông nội, xem như là bảo bối quý giá, lại bị một thiên kim tiểu thư không phải của nhà họ Tinh thay thế, cô nói xem, cô có oan uổng không?”

Không phải thiên kim tiểu thư của nhà họ Tinh?

“Không biết cô đang nói gì? Bệnh thần kinh!” Nhỏ giọng mắng một câu, Tinh Hạ dứt khoát không để ý tới cô ta.

“Ha ha, không biết tôi đang nói gì sao? Được, hôm nay chúng ta thẳng thắn giải thích cho rõ ràng, Tinh Tiểu Noãn, con dâu của nhà họ Chiến, vẫn luôn được xem là tiểu công chúa của nhà họ Tinh, cô ta… không phải là đứa bé của nhà họ Tinh, tôi nói như vậy cô có hiểu không?”

“Cái gì?” Tinh Hạ khiếp sợ nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt Oánh, quay đầu nhìn về phía Noãn Noãn, “Noãn Noãn, lời của cô ta là có ý gì?”

Yên lặng, trầm mặc, chớp mắt không khí như đang đọng lại, sự yên tĩnh lúc này thật đáng sợ, như là sự yên lặng trước mưa gió sắp tới, phía sau sự yên lặng đó là một con mãnh thú cướp sạch tất cả, có thể đối với Noãn Noãn, giây phút này chính là đang ngầm giết chết cô.

Thật buồn cười, mình lại không phải là con gái của mẹ sinh ra, nội dung cẩu huyết trong tiểu thuyết thật sự xảy ra trên người mình rồi sao? Nhất định không phải là sự thật, nhất định không phải, hít sâu, mở to mắt lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt Oánh.

Nhếch môi, giễu cợt, “Cô Bạch, cô có thể nói rõ một chút không, rõ ràng một chút, tôi có phải là đứa bé của nhà họ Tinh không làm sao cô biết được?”

“Có người nói, thời gian chính là con dao giết chết hồi ức và bí mật, thời gian càng lâu thì sẽ càng thần bí, có một số việc sẽ không mãi được che giấu, cuối cùng cũng có một ngày bị phơi bày trước ánh sáng, muốn nghe một chút chuyện xưa của cô không?”

“Rửa tai lắng nghe!” Noãn Noãn lạnh lùng, lui về phía sau một bước.

Tuy là cười, nhưng không ai nhìn thấy trái tim cô đang đau đớn rỉ máu, tim ro rút lại, nhưng không thể để Bạch Nguyệt Oánh phát hiện cơ thể cô có điều gì bất thường, trở thành thứ mà cô ta tấn công nhà họ Chiến.

“Lời này, còn phải kể đến từ mười chín năm trước, lúc ấy cô chỉ là một phôi thai nho nhỏ trong bụng mẹ, à đúng rồi, còn cường điệu hơn chút xíu, thì cha của cô chính là trùm ma túy thần bí Long Lân, mà mẹ của cô chính là siêu sao quốc tế Lam Hi, thật ra thì thân phận thật sự này của cô cũng lợi hại hơn rất nhiều so với hiện tại, cha cô là người giàu có, mẹ cô là siêu sao nổi tiếng toàn thế giới, ánh hào quang này còn xa hơn thân phận cao quý thiên kim trưởng và cô con dâu nhỏ của nhà họ Chiến, luôn phải phòng bị chịu sự chăm sóc. Nhưng mà muốn biết tại sao cô lại trở thành con gái của Thu Như và Tinh Tử Bằng không? Đáp án chắc phải do bà ấy chính miệng nói cho cô biết.”

Tà ác mỉm cười làm người khác sợ hãi, vỗ tay ba tiếng, cửa sắt nặng nề mở ra lần thứ ba.

“Phu nhân Lam, có một số việc nên do bà chính miệng nói ra thì tốt hơn.”

Phu nhân Lam? Lam Hi? Noãn Noãn kinh hãi, con ngươi chua xót không thấy rõ mặt của Lam Hi, bà cũng bị Bạch Nguyệt Oánh bắt cóc sao? Vì để trả thù, vì để đả kích kẻ thù trong mắt cô ta, mà không tiếc bất cứ giá nào đánh mình sụp đổ, ai sẽ chấp nhận một đống tài liệu này đây, trên đó viết kết quả xét nghiệm DNA, chứng minh độ gene giống nhau là 99.9, có quan hệ cha con, nghe thấy được âm thanh con tim vỡ ra, máu chảy xiết vào não làm choáng váng, gương mặt trắng bệch.

“Cô Bạch, cô cũng quá nhọc lòng đấy.”

“Cũng chỉ là tôi quan tâm bà thôi, hiểu rõ mùi vị bị người thân nhất lừa là gì, phu nhân Lam… không đúng… phải gọi là Thu Ca, tôi nói đúng không?”

Lại một lần nữa khiếp sợ, Thu Ca? Không phải là trùng hợp đấy chứ, họ giống với mẹ của mình, mặc dù ở khắp Cổ Thành cùng họ đều có, nhưng đáy lòng như có âm thanh đang nói, hai người có quan hệ với nhau.

Lam Hi, vẫn thanh nhã lạnh nhạt như cũ, nhìn lướt qua sắc mặt xem kịch vui của Bạch Nguyệt Oánh, tầm mắt rơi vào trên người Noãn Noãn, không ngờ lần gặp mặt tới lại là ở nơi lúng túng như vậy, đứa nhỏ gầy gò, hai ngày qua hai người chỉ cách có một cánh cửa, năm tháng lại làm hai người chia xa 19 năm, 19 năm 6840 ngày, mỗi ngày mỗi đêm không có ngày nào là không nhớ lại thời gian đã qua, đã từng nhất thời xúc động mạo hiểm trốn ở phía sau cây nhà trẻ lén lút nhìn cô, lần gặp mặt đó cũng trở thành mãi mãi.

Trước giờ không phải là người dễ dàng xúc động, nước mắt đã vì người đàn ông kia đã sớm chảy khô, hốc mắt ẩm ướt như thủy triều mùa xuân, đôi mắt mờ mịt, đứa trẻ của bà, đứa trẻ mà bà mang thai 10 tháng, không nghĩ tới có một ngày hai mẹ con bà sẽ gặp nhau lần nữa, sẽ đối mặt với nhau, nếu thời gian dừng lại ở giây phút này, bà nguyện trả giá bằng tất cả cho dù là cả sinh mạng.

“Noãn Noãn, con có khỏe không?” Không tìm được lời dạo đầu gì, Lam Hi hỏi như vậy sau 19 năm, càng nhớ về đêm mưa gió hôm đó, toàn thân bà ướt đẫm ôm Noãn Noãn vừa sinh ra còn chưa tròn đầy tháng, quỳ gối gõ cửa nhà chị gái cầu cứu, giống như là mới xảy ra ngày hôm qua, rõ ràng ngay trước mắt.

Noãn Noãn sững sờ, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Lam Hi ngơ ngác mất hồn, Tinh Hạ ở bên cạnh cũng bị tin tức bất ngờ này làm chấn động, Noãn Noãn không phải là đứa bé của nhà họ Tinh? Tên thật của Lam Hi là Thu Ca? Đó không phải là cùng họ với mợ nhỏ sao? Mẹ nó, không trách được gene supermodel của mình lại tốt đến vậy, thì ra là di truyền, trong lòng cười trộm, không phải vui vẻ vì thân thế của Noãn Noãn, mà là mong đợi nhà họ Tinh và Lam Hi có thể có quan hệ với nhau. Trong nhà có một siêu sao, nghĩ đến thôi cũng đã thấy được ánh sáng tương lai tốt đẹp của cô.

Lam Hi nâng khóe miệng, trái tim khẽ run rẩy hít sâu, tựa như rơi vào giữa hồi ức, “Tên thật của dì là Thu Ca, đứng thứ ba trong nhà, có một chị gái và anh trai, chị gái tên là Thu Như, chính là phu nhân của thị trưởng Cổ Thành bây giờ, hai mươi bốn năm trước nhà họ Thu ở Cổ Thành là quý tộc quan to địa vị hiển hách, nhưng trong một đêm lại tan nhà nát cửa, ba người chết hai người mất tích, dì chính là một trong số người mất tích đó…”

Lam Hi không nói ra làm sao quen biết với Long Lân, trong đáy lòng bà, đó là nơi cấm địa, đối với bà ông chỉ còn là hồi ức. Mấy ngày trước, khi hai người gặp nhau, tim vẫn đập dồn dập như cũ, cảm giác giống như đêm mưa lần đầu gặp nhau, mưa tạt vào toàn thân, bà cuộn mình dưới tán cây, nước mắt rơi xuống mặt, ấm nóng, mưa lạnh lẽo trút xuống lòng của bà, đột nhiên có một cây dù và một bóng người chống đỡ cả góc trời sụp đổ của bà, giống như một tia sáng nhạt xuyên qua tầng mây dày, xuyên qua cơn mưa bão, xâm nhập vào trong bóng đêm…

Cho dù bên ngoài lạnh lẽo đang yên lặng, chỉ có tự mình biết ông chính là nỗi đau của bà, hô hấp cũng cảm thấy đau, từng ánh mắt đều khắc sâu vào đáy lòng, mỗi lần hít thở đều chạm vào chỗ sâu nhất của hồi ức, dường như đâm vào trái tim trăm ngàn vết thương của bà.

Khiếp sợ giống như có một cơn sóng cuồn cuộn, Noãn Noãn tựa như một chiếc thuyền giữa sóng biển, bị lạc đường nhấp nhô giữa mưa to gió dữ và sóng biển, mất phương hướng.

“Con không tin, dì gạt con có đúng không dì Lam, dì không phải là em gái của mẹ con… không phải…” Cô muốn khóc, rất muốn rất muốn, nhưng trong lòng có một giọng nói tự nói với mình, không thể khóc, phải kiên cường, sau nhiều sóng gió đi qua sẽ là trời sáng sau cơn mưa, cô chỉ muốn rúc vào ngực của Chiến Vân Không, ông trời của cô ở đâu, cô rất nhớ anh.

Nuốt xuống cơn đau ở cổ họng, sức nén đè ở ngực, ngột ngạt, như có gì đó nghiền nát.

Tinh Hạ khiếp sợ cũng không hề nhỏ so với Noãn Noãn, thậm chí lớn hơn nữa, không phải phức tạp như vậy chứ, chớp mắt, khô khốc nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, “Nhóc con, tôi hơi tin.”

Mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô ta, nâng khuôn mặt Tinh Hạ lên lau vết máu, “Cho dù có phải hay không, chúng ta đều là người một nhà đúng không, chị mãi mãi là chị của em, xin lỗi, em vẫn luôn nói chuyện bất kính với chị, hy vọng chị sẽ không giận em, còn có chị thích ở nhà cổ bao lâu thì ở…”

“Nhóc con, có phải cô ngốc rồi không, tôi là kẻ thù của cô đó!” Giọng điệu ôn hòa xoa dịu Noãn Noãn, Tinh Hạ không chịu được, gương mặt né sang bên cạnh, cúi đầu khẽ quát, “Bây giờ chủ yếu chính là làm rõ cha mẹ ruột cô là ai, kiên cường một chút cho tôi, Tinh Tiểu Noãn luôn hướng về phía trước của trước kia đâu rồi!”

Không nói càng thêm đau lòng, Lam Hi không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, đôi mắt kia chứa quá nhiều oán hận và tổn thương, thật hận mình, thật hận tại sao ban đầu không dũng cảm một chút, cho dù là khổ cực hay mệt mỏi nữa nhưng có thể cùng sống với Noãn Noãn chính là điều hạnh phúc, mãi đến khi nổi tiếng, dưới ánh đèn lấp lánh và hào quang là lúc cô đơn nhất.

“Đã hiểu chưa, Tinh Tiểu Noãn, thân thế và lai lịch của cô, cô nói xem sau khi Chiến Vân Không biết thì anh ấy có còn muốn cô nữa không, con gái của trùm ma túy, là ông vua ma túy mà cảnh sát toàn thế giới muốn bắt nhất, chính là cha của cô – Long Lân, ông ta cũng là nhân vật mà đại thủ trưởng Chiến muốn tự tay giết nhất, mối quan hệ đáng xấu hổ này của các người, cô nói xem anh ấy có chấp nhận không? Hừ, ha ha ha!”

Rốt cuộc, rốt cuộc cô ta cũng chờ được đến ngày này, lúc có được tài liệu cô ta giật mình, mới đầu cô ta còn nghi ngờ độ tin cậy của tài liệu này, nhưng thông qua mấy ngày điều tra kỹ càng, trong lúc vô tình bị cô ta phát hiện ra rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết. Thì ra, Long Lân chính là trùm buôn ma túy ‘KING’ nổi tiếng ở Tam Giác Vàng, một phần ba ma túy của thế giới được cung ứng từ tay ông, càng kinh người hơn là ông, xuất thân từ bộ đội đặc chủng cùng với cha của Chiến Vân Không và cha của Lãnh Thương, lúc ấy chính là ‘Tam Thiết Hổ’ nổi tiếng nhất, 22 tuổi rời khỏi bộ đội, nguyên nhân không rõ, có tin đồn nói là đã giết chết cha của Chiến Vân Không, ở biên giới Điền (tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc) xa xôi, nhóm nhỏ ba người thi hành nhiệm vụ, cuối cùng chỉ có một mình ông trở về.

“Tôi nên nói cho cô biết một chuyện, cha ruột của cô chính là Long Lân, là ông ta tự tay giết chết cha của Chiến Vân Không, cho nên, các người kết hôn với nhau trước sau gì cũng sẽ chia xa, lúc này cô hiểu chưa, phu nhân Chiến!”

Giờ phút này, trong lòng của Bạch Nguyệt Oánh đã vặn vẹo đến biến thái, giọng nói cũng khác thường, bén nhọn sắc bén, khó nghe chói tai.

“Đừng nghe cô ta nói bậy, cha con không có giết cha của Chiến Vân Không, đó là chuyện ngoài ý muốn, không phải như vậy, Bạch Nguyệt Oánh, chuyện cô muốn biết cũng đã biết rồi, cô bảo tôi nói cái gì tôi cũng đã nói rồi, có phải cũng nên thực hiện cam kết của cô không, thả hai đứa nhỏ đi, để lại một mình tôi là đủ rồi.”

Vỗ tay ‘bốp bốp’, Bạch Nguyệt Oánh cười ha ha đến gần Lam Hi, Lam Hi thật sự là một người phụ nữ quyến rũ, đã là phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi rồi, vẫn xinh đẹp như cũ, khí chất cao quý, kiêu ngạo giống như đóa hàn mai nở rộ giữa giá rét, kiên nghị cứng rắn, một người không có chỗ dựa nào, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã leo đến vị trí không ai sánh bằng, bây giờ danh tiếng của Lam Hi trong giới giải trí, thậm chí là trong giới kinh doanh đều là tấm kim bài vàng, có người nói Lam Hi là một người phúc tướng (chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện), bà đại diện cho trí tuệ, độc lập, một người phụ nữ tự vươn lên, có tri thức của thời hiện đại, là nữ thần trong mắt đàn ông.

“Nói hay đấy, thật là mẹ con tình thâm đó, chỉ tiếc… tôi cảm thấy còn chưa đủ.” Liếc đồng hồ kim cương trên cổ tay, nhấc chân đi về phía cửa sắt, “Giữa lúc nghỉ ngơi, để cho mẹ con các người có chút thời gian ôn chuyện cũ, nhắc nhở các người có lời gì thì cố gắng thừa dịp này mà nói, tôi không dám đảm bảo sau này vẫn còn có cơ hội hay không!”

‘Ấm’ cửa sắt đóng lại, một tầng bụi bay lên, bao phủ trong không khí.

“Dì có chỗ nào bị thương không?” Lo lắng Bạch Nguyệt Oánh bạo hành Lam Hi, ép bà nói một số chuyện mà bà không muốn, Noãn Noãn nhỏ giọng hỏi, ánh mắt nhìn kết cấu trong phòng ở sau lưng bà, con ngươi đang đảo quanh suy tính không ngừng.

Phần lớn cả căn phòng đều là kết cấu bằng sắt, duy chỉ có thủy tinh là mỏng manh nhất, nhưng… cô và Tinh Hạ có thể trốn, Lam Hi thì không thể trốn được, từ lúc bà vừa vào thì Noãn Noãn liền phát hiện, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy chân của Lam Hi được làn váy che đậy đang không ngừng run rẩy, Noãn Noãn cau mày, đi tới, nhấc làn váy của Lam Hi lên, ngồi chồm hổm xuống xoa mắt cá chân của bà.

“Bọn họ đánh dì à?” Trầm giọng hỏi, nói xong cầm chân của bà lên, đưa tay sờ vào trong đôi giày tuyết Lam Hi đang mang, “Sao chân của dì lại sưng thành ra như vậy.”

“Không. . . . . . Không sao. . . . . . Không quan trọng . . . . . . .” Lam Hi khẩn trương vui mừng nghẹn ngào, mặc kệ sự quan tâm của con gái là giả hay thật, là lừa bà cũng được, nỗi nhớ mười mấy năm qua, hôm nay đã trở thành một ngày kích động vui vẻ nhất, nước mắt rơi xuống má, lắc đầu, “Không cẩn thận bị trẹo chân, con không cần lo lắng.”

Muốn đưa tay sờ đầu con gái, Noãn Noãn nâng mắt nhìn Lam Hi, bà sợ đến mức nhanh chóng thu tay lại, đôi mắt tròn xoe nhìn bà, trong con ngươi tất cả đều là xa lạ, “Tại sao dì không giống mẹ?”

Tha thứ cho cô, cô thật sự không thể kêu bà bằng mẹ, Thu Như mới là mẹ của cô, cho dù Lam Hi là mẹ đẻ của cô thì có thể nói lên điều gì chứ, bà chỉ là người sinh ra, hoàn thành quá trình mang thai mười tháng, 19 năm về sau không hề xuất hiện bóng dáng của bà, có hàng vạn lý do mà bà không thể không vứt bỏ cô, nhưng cô không hận bà, bởi vì chưa từng yêu, thì làm sao hận chứ.

Cười cười, “Bây giờ chân của dì không dễ dàng thực hiện kế hoạch A chạy trốn, còn đau không ạ.” Tay nhỏ bé xoa mắt cá chân của Lam Hi.

“Không. . . . . . Không đau.” Trước ánh đèn, trước giới truyền thông, Lam Hi chưa từng nói lắp, đây là lần thứ n cà lăm, che miệng ngăn lại tiếng nức nở nghẹn ngào ở cổ họng.

Khẽ thở dài, nhếch môi lên, “Dì từng hủy dung, gương mặt bây giờ cũng chỉ là tấm mặt nạ thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.