Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 10: Chương 10: Chương 10: Muốn đánh nhau rồi




Editor: pewuy1506

Nghe nói tối qua cô y tá trúng đạn đã tỉnh lại, Noãn Noãn quyết định đi thăm cô ấy.

Đầu năm nay người tốt có cơ hội gặp người tốt thì không nhiều.

Đi đến tầng 17 khoa ngoại.

Hành lang xì xào tiếng nói chuyện của một vài bệnh nhân ngồi trên ghế đá, còn đa số thì vẫn còn ngủ trưa.

Đông Phương Chi Dao im lặng đẩy Noãn Noãn đi thăm bệnh, đến nỗi đích thân con gái thị trưởng đi thăm, còn mang theo một túi quà tặng lớnđồ ăn và thức uống đều có đủ, cảm giác như đến thăm một người bạn thân thiết trong thành phố, mọi người đưa ánh mắt phức tạp nhìn, không biết trong hồ lô của Noãn Noãn bán thuốc gì.

Hầu hết lắc đầu xấu hổ nhưng vẫn có một bé trai hào hứng chạy tới hỏi.

“Chị ơi, APID trong tay chị bao nhiêu tiền vậy, em mua. . . . . . .”

Dao Dao dừng bước, bờ môi cong lên cười duyên, đôi mắt lấp lánh, nở nụ cười ngọt ngào, hơi cúi người, tay trái chống nạnh, ngón trỏ tay phải nghịch cằm của bé, động tác đúng chuẩn gợi tình.

“Anh bạn nhỏ, chị rất bận, ngoan, đừng gây rối, qua bên cạnh chơi nga. . . . . .”

Phòng bệnh số 1708 ở đâu chứ? Noãn Noãn cau mày, nhìn chung quanh, dùng mắt đẹp cận 300 độ nhìn một vòng nhưng vẫn không thấy.

Dựa vào, cô y tá kia không phải là chơi gây thù chuốc oán với cô chứ, nãy giờ qua lại hai ba vòng những vẫn không thấy, bực mình, gãi gãi miệng vết thương nơi đầu gối, ân cần hỏi thăm tổ tông của cô y tá một lần.

Ghi chép trong tay bị giựt đi: “Tớ xem thử.”

Dao Dao nhìn chằm chằm bốn con số trên giấy, nhất thời hai con mắt trừng còn lớn hơn cái bóng đèn, cúi đầu thở dài, hít một hơi, thật muốn tát hai cái vào đôi mắt lờ mờ như hai quả trứng kia, trên giấy viết rõ ràng là 1706 mà.

“Nếu cậu không chịu mang kính thì bây giờ trực tiếp xử hai tròng mắt của cậu đi, ngay cả số 8 và số 6 cũng không phân biệt rõ, cậu nói xem tớ có nên xem thường cậu không, đồ ngốc.”

Tờ giấy rơi xuống tay Noãn Noãn, nghe giọng Dao Dao có vài phần cười nhạo, không cam lòng cầm lên xem.

“. . . . . .”

Ai đó viết phần cong phía trên của số 6 còn to hơn cái bụng béo của bà y tá kia nữa chứ, không biết tôi cận thị hả, thiệt là, đối xử với bệnh cũng phải dịu dàng như người nhà chứ, cơ sở lý luận học của y tá bọn họ mà như vậy, thật không có đạo đức nghề nghiệp.

Vô lý đi khắp thiên hạ, nói dối cũng vô cùng khí thế, dù không đúng cũng trở thành không đúng, xem ra miệng này linh nghiệm giống như ăn Nhân Sâm ngàn năm vậy.

Ai dám nói cô nói dối, một hơi có thể đá hắn ra xa ngàn mét.

2 phút sau.

Cuối cùng tại giữa hành lang khu vực vàng cũng tìm được phòng bệnh cao cấp 1706 VIP trong truyền thuyết.

Chú sắp xếp thật thỏa đáng, một vết thương đan bắn nho nhỏ liền an bài cho người ta vào phòng chăm sóc đặc biệt cao cấp VIP còn đãi ngộ cấp bậc thủ trưởng.

Cô gái nào có thể không vui mừng cảm động. Xem ra người nào đó muốn phá hủy tâm hồn của thiếu nữ nga.

Bĩu môi, nở nụ cười cực kỳ dễ thương đúng chuẩn của ngôi sao, vừa định gõ cửa, bên tai truyền đến tiếng nói cực kỳ khó nghe của vịt đực.

Chỉ là Noãn Noãn cảm thấy khó nghe mà thôi, thật ra giọng người dàn ông này vẫn rất từ tính.

“U, thật đúng là khéo, Noãn Noãn, em nói xem hai ta có phải có chút duyên phận không, lời này nói đúng hơn là phu xướng phụ tùy.”

Chu Tường bị Chiến thủ trưởng đá một cước gãy ba cây xương sườn, nằm viện một tuần, hôm nay bác sĩ vừa đến phê chuẩn hắn có thể xuốn giường hoạt động gân cốt.

Đến thăm bệnh, Giang Y Trạch đẩy hắn ra ngoài nói chuyện phiếm, con ngươi hơi co lại, chỉ thấy cách đó không xa Tinh Tiểu Noãn cùng Dao Dao vừa cười nói đi đến phòng bệnh nào đó.

Không cần nhìn cũng có thể đoán được giọng nói này thuộc về ai, mặt không nhiều biểu cảm nghiêng đầu đưa mắt nhìn qua bên phải.

“Chu đại thiếu thật hăng hái, cố ý chọn nơi này mà nghĩ phép, tôi thật muốn cảm ơn ai đó đã chăm sóc anh như thế này.”

Đều ngồi xe lăn, một bộ dáng bệnh nhân của Chu Tường dĩ nhiên không giống như bộ dáng nữ vương của Noãn Noãn, đem coi xe lăn như là ngai vàng.

Trong lòng vui nha, là anh Thiên Sứ nào mà xuống tay tàn nhẫn như vậy, Good Job.

Tức giận, quanh hắn bóc khói sỉ nhục, trắng xanh đen ba màu sắc luân phiên thay đổi trên mặt hắn.

“Tiểu tiện nhân, con mẹ nó cô chính là cục nợ, con mẹ nó bây giờ tôi gọi điện thoại tìm người luân phiên chơi cô, nhìn cô bộ dáng trâu bò như thế nào.”

Nói xong, sờ túi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Dao Dao sớm đã sợ hãi, đây là muốn đánh nhau.

Tình hình lại ngày càng nghiêm trọng, cô gấp dậm chân, trán lấm tấm mồ hôi, cô đánh nhau rất yếu, đầu óc không kịp suy nghĩ, bây giờ việc duy nhất cô có thể làm là chạy thật nhanh đi tìm cứu viện. . . . . .

Hừ, cười lạnh, mày không nhíu, tay bất giác cầm lấy hai quả táo nhỏ như nắm đấm, híp con mắt nhìn chằm chằm đối diện, muốn gọi điện thoại cho bên ngoài cứu viện hả!

Tìm người luân phiên chơi cô! Hừ hừ, kiếp sau đi.

Suy nghĩ hay thật--

Một tuần trước ở ‘GOLDENTIME’

Con có này mang theo một đám bọn con em nhà giàu đến phá đám còn hất rượu lên người Dao Dao, còn muốn nhân cơ hội chuộc rượu cô, cô đang lo không có cơ hội trả thù đây, hôm nay đúng lúc chủ động đưa đến cửa, nợ cũ nợ mới tính luôn một lượt.

‘ vèo -- loảng xoảng --’

Nhanh, tàn nhẫn, mọi người đều không nhìn thấy quả táo từ đâu bay tới, chĩ nghe một tiếng kêu đau đớn như tiếng heo bị giết kêu vang cả bầu trời bệnh viện quân khu xanh thẳm, di động rơi xuống đất.

“A --”

Chu Tường kêu to, lấy tay che mũi, một chất lỏng sềnh sệch chảy xuống bộ áo bệnh nhân màu trắng của hắn, đầu choáng váng, xương mũi đau.

Toàn bộ hô hấp cùng xương sườn đau như tên bắn vào tim, rất nhanh tận lực điều tiết hô hấp để giảm bớt đau đớn đến hoa mắt choáng váng.

Bên này Giang Y Trạch sửng sờ tại chỗ, vẻ mặt phức tạp khó hiểu, ánh mắt nhìn Noãn Noãn vẻ mặt bình tĩnh tựa như đạt được thành công, hít sâu một hơi muốn khom lưng nhặt điện thoại dưới đất, lại bị một tiếng nói lạnh đến tận xương đánh gãy.

“Giang Y Trạch, đề nghị anh trong vòng giây cút khỏi đây cho tôi, nơi này không có chuyện của anh, bằng không. . . . . . Ngay cả anh tôi cũng đánh.”

Huơ huơ cái nắm tay to bằng hạt đậu, vẻ mặt hung dữ không thua gì bão cấp 8 lạnh lẽo.

Nghe người ta khuyên răng, Giang Y Trạch cũng nghĩ thế, đấu không lại thì chạy, đồng tình nhún vai nhìn Chu Tường, một giây liền biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Con thú trong lòng bị đánh tỉnh, gào lên một tiếng, giây tiếp theo, từ trên xe lăn vọt đứng lên, đi nhanh về phía Noãn Noãn.

Trong lòng Noãn Noãn giật mình, mặt vẫn bình tĩnh như cũ, Dao Dao chạy tới báo tin, chung quanh vây xem náo nhiệt trên dưới 3 tầng lầu, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Chu Tường đứng trước mặt cô, cúi người nhìn thẳng vào cô, bàn tay kẹp chặt cằm cô như muốn bóp nát cô: “Đời này tôi cũng không quên được một tuần trước nằm dưới thân tôi mà rên rỉ, không nghĩ rằng ngài thị trưởng có thể dạy dỗ ra được một người phụ nữ dâm đãng cực phẩm cũng coi như là cống hiến vĩ đại vì nhu cầu sinh lý của đàn ông. . . . . . .”

Choáng váng, ngây người, kinh ngạc.

Từ khi nào cô cùng Chu Tường làm chuyện nhu vậy, bên ngoài đồn cô là bà xã thủ trưởng, cô nhịn bởi vì ít nhất xì căng đan của ông xã là một Chiến thần.

Nhìn con rùa này trước mặt, sống mũi sụp gãy, máu còn vướng dày đặc bên trên vậy mà dám sỉ nhục trong sạch của cô.

“Chiết tiệt, 800 đời tổ tông nhà mày, chó Nhật mày dám hủy danh dự của chị đây, chị đập chết mày, đập chết mày, đập mày thành tân thái giám đời cuối cùng của Trung Quốc luôn, chị đập đập đập. . . . . . .”

Noãn Noãn rất giận, lớn tiếng mắng chửi, nháy mắt đẩy ngã Chu Tường ngồi trên người hắn, tay quơ lấy quả cam giống như nổi điên liền đập mạnh vào đầu hắn một trận. . . . . .

Mọi người tại hiện trường đều trầm ngâm đến nín thở, thở không dám thở mạnh, thậm chí sợ hãi tới mức nhắm chặt mắt.

Giờ phút này, không một ai đám đứng ra ngăn cản.

Từ đầu đến mũi miệng Chu Tường đầy nước và múi cam, khụ khụ, thở hổn hển, Noãn Noãn vẫn còn đang dồn sức đập 'thùng thùng thùng', quả cam trong tay đã sớm bể nát.

Đúng vậy, yếu không thể địch lại mạnh, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng chỉ là con gái.

Chu Tường thấy lực đánh của Noãn Noãn từ từ yếu đi, động thân một cái, hóa bị động thành chủ động, đặt cô dưới thân, nước cam rơi tí tách trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn.

Chu Tường thất thần một giây, thầm mắng mình không có tiền đồ, bị đánh thành cái dạng này mà còn bị cô mê hoặc, thật sự là bi thương.

“Tiện nhân muốn đập chết tôi, tôi đặc biệt bóp chết cô trước.”

Hơi thở quỷ dị lạnh buốt từ Chu Tường tỏa ra, mặc kệ đau đớn bản thân, giờ phút này đã hóa thành hơi thở tàn độc, hai tay gắt gao dẹp cổ Noãn Noãn, dùng hết sức. . . . . . .

Dưỡng khí từ từ rút đi, sức lực chống cự ngày càng yếu, mí mắt bắt đầu nhắm lại, đầu óc một mảnh trống không, mình vậy mà để cho tên rùa này bóp chết sao. . . . . .

Có người không nhịn được hô lên có người chết. . . . . .

Lúc này.

Cửa thang máy, người tự động tản ra nhường lối đi, người đan ông uy nghiêm cao lớn bước đi trầm ổn xuất hiện bên cạnh Chu Tường.

Tao nhã nâng lên chân trái, dùng ba phần lực, loảng xoảng một cước xuống ngực yếu ớt của hắn, ngay lập tức Chu Tường văng ra xa, cuối cùng lại một lần nữa thân mật ôm nhau với vách tường. . . . . .

Hết chương 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.