Bốn Nàng Công Chúa Kiêu Kỳ

Chương 11: Chương 11




Sáng hôm sau, 6:15 tại sân bóng

- Thầy ơi~ bọn em đã cố đến sớm rồi mà. Sao thầy không ở nhà ngủ thêm chút nữa? -Vy với đôi mắt long lanh đang năn nỉ ông thầy khắc tinh

- Tôi mà ở nhà ngủ thêm chút nữa thì mấy cô định bao giờ mới đến? Các cô..... hôm nay đến muộn hơn tôi rồi. -Ông thầy cười gian

- Thầy có vợ đâu mà bảo ở nhà ngủ thêm, cô đơn vậy ai ngủ được? -Nó nói nhỏ vào tai Phương

- Hahahahaha mày nói chuẩn rồi đấy! - Phương cười to làm cho ông thầy đen mặt lại (t/g: các chị tiêu rồi)

- Các cô............... CƯỜI CÁI GÌ??? Phạt làm thêm 1 tháng nữa. Bây giờ, BẮT ĐẦU DỌN DẸP CHO TÔI! -Ông thầy tức giận

Bọn nó nhăn mặt nhặt từng tờ giấy, vỏ lon, bao nilon.... Trời mùa hè nên mặt trời mọc rất sớm, tia nắng chiếu thẳng xuống sân bóng làm bọn nó càng nhanh mệt hơn. Bọn nó cứ làm được lúc rồi lại tìm gốc cây ngồi nghỉ. Nhưng ông thầy làm rất tốt nhiệm vụ được giao đó là giám sát bọn nó. Đến lúc gần 7:00 thì bọn nó không chịu được nữa liền chạy về kí túc xá, mà nói đúng ra thì là do thầy quản sinh bị........... tào tháo lùa nên bọn nó mới thoát ( Ông tào tháo: Kon kia, tao liên quan gì mà lôi tao vào. có muốn tao lùa mày ko? - t/g: Dạ..... dạ.... con không dám phiền đến ông, con tự đi được không cần ông lùa đâu ạ)

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đúng 7h tại lớp 12A1:

Bọn nó đang nằm dài trên bàn mệt mỏi, còn bọn hắn thì đang nghe nhạc, đọc truyện, cái lớp 12A1 bây giờ ồn như cái chợ vỡ

- Bị phạt sướng nhỉ? - Phong trêu bọn nó

- Uk, sướng. Mai xuống làm chung với bọn này cho vui. - Phương mệt mỏi

- Nghĩ gì??? Bọn này mà phải đi dọn cái sân bóng dơ bẩn ấy á??? - Hắn

- Nói anh ah? - Phương cãi lại

- Nói bọn tôi - Hắn

- Phiền phức! - Nó buông một câu không nóng không lạnh nhưng cũng làm cho hai đứa kia im lặng

Minh thấy giọng em gái có vẻ yếu hơn bình thường nên lo lắng hỏi:

- Bị phạt mệt lắm hả?

- Một chút! - Nó

- Một chút cái gì? Phải nói là cực mệt luôn! - An ấm ức

- Ukm, chỉ tại cái ông thầy khó tính kia làm mình suýt xỉu luôn. - Vy chen vào

- Ai bảo các cô gây sự với mấy nhỏ phù thủy đó, đồ ngốc! - Hải

- Này, anh nói cho đúng nha, là mấy nhỏ gây sự với bọn tôi chứ không phải tôi gây sự với mấy nhỏ. - An cao giọng

- Khác nhau ah??? Đụng vào mấy nhỏ thì coi như là các cô gây sự trước - Huy

- Sao anh vô lí vậy??? - Vy ấm ức

“ CỘP...... CỘP...... CỘP” - MẤY EM KIA!!! CÁC EM CÓ CÒN COI TÔI RA GÌ KHÔNG? MUỐN NÓI CHUYỆN THÌ RA NGOÀI KIA MÀ NÓI CHO THOẢI MÁI!!! - Ông thầy Toán tức giận

Kiểu này bọn nó chết chắc oy (chỉ bọn nó thôi nhé). Bọn nó mệt mỏi lết xác ra ngoài hành lang còn bọn hắn thì ngồi cười đắc ý. Riêng Minh lại rất khó xử, không biết nên theo em gái hay theo mấy thằng bạn quỷ của mình. Nếu theo em thì bọn hắn lại trách là trọng sắc khinh bạn, theo bọn hắn thì không được yên với cô em iu quý. HAIZ..........

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi tối hôm đó tại phòng hắn:

- Sao? Mày có muốn trở lại Demon không? - Hắn hỏi Minh

- Tao cũng không biết nữa, nhưng có một việc tao nhất định phải làm! -Minh

- Việc gì? - Huy tò mò hỏi

- Trả thù cho cô ấy! - Minh nói mà trong lòng quặn đau

- Mày vẫn chưa quên được cô ấy sao? Chẳng phải bây giờ mày đã có bạn gái rồi ah? -Phong

- Hì.... đó là em gái tao - Minh xoa đầu cười

- WHAT???? EM GÁI MÀY Á???? - Bọn hắn đồng thanh hét *shock*

Bọn hắn đơ toàn tập ngồi nhìn nhau. Như nhớ ra điều gì, Hải lên tiếng:

- Nếu nhỏ là em gái mày thì.................. bọn tao đã từng gặp nhỏ rồi phải không?

Minh và hắn cùng giật mình. Minh thì không muốn hắn nhớ lại chuyện này, còn hắn thì ngạc nhiên không nhớ đã gặp nó ở đâu. Nếu bọn kia đã từng gặp nhỏ thì chắc chắn hắn đã từng gặp rồi vì bọn hắn chơi với nhau từ nhỏ mà.

- ha ha mày nói gì vậy? Con bé ở nước ngoài từ nhỏ làm sao mà bọn mày gặp được. - Minh ra hiệu cho bọn kia im lặng

Như hiểu ra ý Minh bọn kia cũng không nói thêm gì nữa, hắn thấy nghi ngờ thái độ của mấy thằng bạn nên hỏi lại

-Vậy là sao?

- Chắc bọn tao nhớ nhầm -Hải xoa đầu cười

Hắn thấy vậy cũng không hỏi nhiều nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó không yên.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Anh Quân! Chuyền quả bóng cho em đi! Nhanh đi anh! - 1 cô bé háo hức chờ quả bóng từ chân cậu bé đối diện

- Ưk! Em nhận lấy này! -Cậu bé dồn hết sức truyền quả bóng cho cô bé

- Ối! - Cô bé khẽ thốt lên

Quả bóng lệch đường lăn ra khỏi sân bóng, cô bé lon ton chạy theo .............................................

.................................................

- ............... CẨN THẬN! .................. KHÔNG!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hắn bật dậy, đôi mắt mở to, khuôn mặt thất thần, trán lấm tấm mồ hôi. Sau mỗi giấc mơ như vậy tim hắn lại khẽ thắt lại. Hắn rất khó chịu và cũng có chút cảm giác nuối tiếc, mất mát. Hắn mệt mỏi lục trong ngăn kéo lọ thuốc ngủ. Nếu không có thuốc chắc chắn hắn không thể ngủ nổi, hình ảnh 2 đứa trẻ đó luôn hiện trong đầu hắn mỗi khi hắn nhắm mắt lại. “Rốt cuộc em là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.