Bởi Vì Trong Tim Chúng Ta Đều Là Yêu

Chương 7: Chương 7: Phần 5




Trên thảm cỏ xanh mát của đại học T, có một đôi trai gái ngồi dưới gốc xà cừ xanh mát, chàng trai mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, tựa lưng vào gốc xà cừ giả bộ ngủ say.

Ở cách đó vài bước chân, cô gái với mái tóc đen dài buộc kiểu đuôi ngựa đang loay hoay với đống bút chì, từng nét từng nét phác họa lên hình dáng chàng trai.

Gương mặt góc cạnh trẻ trung, đôi mắt sắc sảo nhằm hờ, sống mũi cao thẳng có chút giống với con lai.

Bờ môi mỏng cong cong như đang cố dấu đi nụ cười.

“Anh chịu hết nổi rồi đấy.” Chàng trai mắt vẫn nhắm lại nhưng bờ môi lại chẳng thể giữ yên mà mấp máy.

“Anh ngồi đó đi em đang vẽ mà.” Cô gái khua khua cây bút trả lời.

Nhưng mà chàng trai lại chẳng thể chịu đựng được lâu, chỉ mấy phút sau anh chàng đã sụp vai xuống mà kêu lên: “Đau vai quá đi.”

Cô gái thấy vậy cũng chỉ đành buông bút xuống, bức tranh cũng gần như hoàn chỉnh rồi.

“Lại đây anh cho em xem cái này.” Chàng trai có chút phấn chấn gọi cô gái lại gần. Ở gốc cây gần đó anh ta dường như đang giấu một thứ rất quý giá.

Cô gái chạy vội lại xem vừa nhìn thấy thứ mà chàng trai che dấu hai mắt cô gái đã không tự chủ được mà có chút xúc động.

Trên thân cây xà cừ mấy trăm năm đó có khắc một hình trái tim bên trong là hai chữ cái đầu tên của hai người.

Cô gái xúc động đến muốn khóc còn chàng trai thì ở một bên nói ra lời thề hẹn sâu nặng:“Cây còn thì tình còn, cây mất tình chẳng tan.”

Nhưng mà giờ đây cây còn người còn nhưng mà tình cảm lại chẳng biết nơi nào.

Rất lâu rất lâu trước đây Thảo Vi luôn cho rằng nếu gặp lại Vũ Lâm có lẽ trái tim cô sẽ rất đau đớn.

Cũng có thể là hận đến thấu xương.

Nhưng mà khi hai người gặp mặt trái tim cô lại thản nhiên đến khó tin.

Chẳng đau chẳng buồn, cũng chẳng thấy bản thân hận đối phương đến thấu xương.

Đứng trước anh cô chỉ cảm thấy chút ngạc nhiên xen lẫn khó xử.

Bởi vì cô chẳng biết đối xử với anh như thế nào, làm như không quen biết hay là thân thiết mà chào hỏi.

Dường như cả hai cô đều không muốn làm.

Sáng sớm hôm sau mới tám giờ sáng, không khí trong phòng thiết kế của cô đã nhộn nhịp lạ thường, Mấy cô gái phòng bên cạnh cũng thấy tụ tập trước cửa, dường như là có một ngôi sao đang ở trong đó.

Đẩy mấy người kia ra Thảo Vi mới chen qua được mà bước vào, ở bên trong mọi người đang có vẻ nói chuyện rất vui vẻ tiếng cười thì truyền ra không ngớt.

Người ở trung tâm của buổi trò chuyện vừa thấy cô vào liền đứng lên chào hỏi.

“Em vẫn giữ thói quen đi muộn như vậy sao.” Mike nhìn cô cười quyến rũ nói.

Thảo Vi quay lại nhìn cũng có chút ngạc nhiên, sao anh ta lại ở đây, lại còn dùng lời nói thân thiết như vậy.

Bọn họ bây giờ cũng không thân thiết đến vậy đâu cho dù trước kia có là thế đi nữa.

“Chào anh, không biết anh đến đây là vì việc hợp tác sao, thật ngại quá làm anh phải chờ rồi.” Rất chuyên nghiệp Thảo Vi trả lời lại cũng làm cho quan hệ của hai người trở nên xa lạ trong mắt người ngoài.

“Em vẫn khỏe chứ.” Mike chưa từng nghĩ khi gặp lại anh chỉ có thể hỏi cô một câu như vậy.

“Cảm ơn anh tôi thấy mình rất khá ổn.” Thảo Vi trả lời kèm theo đó là đẩy qua một phần tài liệu: “Mời anh xem qua tài liệu của công ty chúng tôi, tôi cảm thấy nếu hai bên hợp tác thì cũng rất có lợi cho con đường phát triển của anh sau này.”

Đôi tay khuấy cà phê của Mike bỗng dừng lại, chuyên nghiệp vậy sao, anh đẩy phần tài liệu qua cho Jun nói: “Cậu xem đi.”

Sau khi chờ Jun đi khỏi anh mới nhìn sâu vào mắt cô: “Giữa chúng ta chỉ có thể nói những chuyện này thôi sao.”

“Vậy không biết anh Mike muốn chúng ta nói về chuyện gì.” Thảo Vi có chút bất cần ngồi dựa lưng lười nhác hỏi, chẳng lẽ bắt cô làm như thân thiết mà thăm hỏi sao.

Cô cũng đâu phải loại người không để bụng, người ta đối với cô thế nào cô cũng sẽ đáp trả như vậy thôi.

“Chuyện năm đó anh xin lỗi.” Mike chân thành nói.

“Vậy được tôi tha thứ cho anh, nếu không có chuyện tôi nghĩ tôi cũng cần quay lại làm việc rồi.” Thảo Vi đáp lại, cô cũng không muốn cùng anh ta ôn lại mấy chuyện đáng xấu hổ trước đây.

Thấy Thảo Vi có ý định bỏ đi Mike vội vàng nắm lấy cổ tay cô kéo lại: “Phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh.” Anh gần như gào lên với cô. Tại sao cô có thể trở nên thờ ơ như vậy.

Nếu cô có một chút trách móc thôi anh cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều bởi vì như vậy tức là trong lòng cô vẫn sẽ còn anh, nhưng mà cô như thế này thì thật làm cho anh rất sợ hãi sợ trong tám năm qua bên cạnh cô đã có một chàng trai khác.

“Chuyện đó điều tra sao rồi.” Mike hỏi Jun sau buổi gặp mặt không mấy dễ chịu sáng nay anh đã bảo Jun đi điều tra về cô, anh muốn biết hiện giờ người đàn ông bên cạnh cô là ai.

“Em chỉ nghe ngóng được hơn nửa năm trước cô ấy bị bạn trai đá, thời gian gần đây thì luôn có một chàng trai gửi hoa vào thứ sáu còn một người nữa thì ngày nào cũng gửi một bó hoa cúc dại, danh tính của họ thì không ai biết.” Jun theo những gì nghe ngóng được mà trả lời.

“Vậy rút cuộc là có bạn trai chưa.” Mike quát lên, chuyện anh quan tâm nhất chính là điều này. Nếu cô chưa có thì thật tốt còn nếu có thì anh cũng sẽ không buông tay.

“Theo em chắc có lẽ là chưa, bởi vì tụ họp hay gì gì đó cũng chưa từng thấy chị ấy dẫn người theo.” Jun nói, chưa bao giờ anh thấy Mike quan tâm đến một người phụ nữ đến vậy.

Nghe vậy Mike cũng có chút yên tâm: “ Vậy bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày đều phải gửi hoa đến văn phòng của cô ấy.” Anh một lần nữa theo đuổi cô ấy.

Bằng mọi giá anh cũng sẽ khiến cho quan hệ của hai người trở lại như xưa.

Thảo Vi uể oải bước vào nhà, nhưng mà chỉ mới đi vào đến cửa cô đã bị mùi canh xương thơm ngon thu hút.

Nhìn vào phòng khách thì thấy một đôi vợ chồng đang ngồi trên ghế sơn móng tay cho nhau. Người đàn ông thì hoàn toàn không có gì xa lạ chính là anh trưởng phòng nổi tiếng sợ vợ, người còn lại thì khỏi cần nói chính là người vợ nổi danh là sư tử hà đông của sếp cô.

Hai người nhìn thấy cô bước vào thì đều cười hi hi chột dạ.

Hai người này chiều nay còn nói sẽ đến nhà cô nấu ăn, sếp cô còn về trước một tiếng chuẩn bị nào ngờ cô về đến nhà lại thấy một màn như thế này.

Còn ở trong bếp thì thức ăn đã được bày sẵn cả bàn tất nhiên là không phải do họ chuẩn bị rồi.

“Chú ơi tại tại sao nước đấy lại nhảy lên ạ.” Một cậu bé chừng ba bốn tuổi đứng trên một chiếc ghế nhìn nồi canh đang sủi ùng ục hỏi. Cậu bé đưa ánh mắt ngây thơ cùng với tò mò ngước nhìn người đàn ông đối diện vẻ sùng bái.

Người đàn ông tay vẫn đều đều thái từng khúc hành trả lời cậu bé: “Là bởi vì nước đang sủi, khi để nguội nó sẽ không như vậy nữa lúc ấy cháu mới có thể uống nếu không sẽ rất nguy hiểm biết không.”

Cậu bé nghe vậy thì gật đầu chăm chú quan sát nồi canh xương kia nghiên cứu. Nhìn thấy Thảo Vi bước vào người đàn ông quay ra bảo: “Em về rồi sao anh đã chuẩn bị hết rồi em mau đi thay đồ đi, rồi ra ăn cơm.”

Thảo Vi chỉ gật đầu rồi xoay người vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng Phương Nam chăm sóc cho đứa trẻ cô chợt nghĩ nếu bọn họ có con, chắc chắn anh sẽ là một người cha rất tốt. Nhưng mà dường như cô lại cướp mất cơ hội đó của anh.

Cô đột nhiên cảm thấy rất hối hận, nếu trước đó….nếu trước đó. Nhưng đời người làm sao có chữ nếu xảy ra.

Khi Thảo Vi ra ngoài, mọi người đều đã ngồi ngăn ngắn trên bàn ăn, Phương Nam thấy cô đi ra thì vẫy cô lại gần chỗ anh.

Bữa ăn kéo dài hơn một tiếng thì kết thúc, Thảo Vi và Phương Anh chịu trách nhiệm rửa bát.

Ở ngoài phòng khách hai người đàn ông vui vẻ trò chuyện. Tuấn Phong vừa dỗ đứa nhỏ vừa nhìn Phương Nam nói: “Lâu lắm mới ăn thức ăn do cậu nấu đấy.”

“Cũng hơn mười năm rồi ạ.” Phương Nam trả lời, nhớ trước kia Tuấn Phong đến ở trọ nhà anh ngay cả món trứng chiên đơn giản cũng không biết làm, mỗi khi mẹ anh đi vắng anh ta lại bắt anh đi nấu cho ăn.

Tuấn Phong có chút xấu hổ, nhìn vào trong phòng bếp, ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.

Nếu chuyện bếp núc không có vợ anh chăm lo thì thật không biết anh sẽ sống thế nào, Phương Anh vốn là đàn em cùng trường của anh sau khi đi thực tập lại cùng một nơi nên hai người càng thêm thân thiết. Sau đó anh cố gắng bốn năm mới lừa được cô ấy về làm vợ, thế nên anh mới càng thêm chiều chuộng cô ấy hơn, làm cho tất cả mọi người đều tưởng rằng anh rất sợ vợ.

“Hai người cũng bền vững quá đây.” Nhìn theo ánh mắt của Tuấn Phong, Phương Nam nói, anh nhớ lúc còn ở nhà anh Tuấn Phong đã quen biết Phương Anh rồi.

Tuấn Phong chỉ có thể cười xấu hổ nói sang chuyện khác: “Chuyện của hai người cũng rất tốt mà!” còn có thể khiến em gái anh hỏi thăm về cậu ta. Cũng quá lợi hại đi.

“Cũng được ạ.” Phương Nam trả lời. Trong tim cũng có chút gì đó ấm áp chảy vào.

“Nếu đã quyết định đến với nhau thì anh nghĩ có chuyện gì cũng nên chia sẻ với nhau, đừng để đối phương phải lo lắng.” Tuấn Phong nhắc nhở, anh cảm thấy quan hệ giữa hai người họ vẫn có chút gì đó rất khó nói. Dường như cả hai vẫn chưa thực sự tin tưởng để sẻ chia với nhau.

Dưới bầu trời sao đêm, Phương Nam cùng Thảo Vi bước song song đi dạo quanh công viên. Trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ về những điều Tuấn Phong nói, về chuyện của anh và Thảo Vi. Ban đầu anh chỉ đơn giản nghĩ cần một người sống cùng nhau cho đến cuối đời nên chưa bao giờ quá xem trọng chuyện này.

Nhưng mà sau khi gặp Thảo Vi và Hoàng Quân anh mới nhận ra sống cùng nhau cả đời mà không có chút tình cảm thì làm sao mà sống.

Nhìn vào khoảng không vô định Phương Nam nói: “Anh là con riêng, từ khi sinh ra đã chưa một lần nhìn thấy bố, mẹ luôn nói bố đã mất thế nên anh và mẹ chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống, xuất quãng thời gian ấy mẹ chưa một lần rơi lệ. Nhưng mà lần ấy, ngày sinh nhật của anh, mẹ dẫn anh đến khu vui chơi, đó là một nơi vô cùng tuyệt vời. Anh thích nó nhưng mà mẹ thì không, ở đó anh và mẹ nhìn thấy bố, anh chỉ muốn chạy lại gọi bố thật to. Nhưng mà mẹ lại ngăn anh lại, sau đó mẹ ôm anh ngồi một góc khóc rất lâu rất lâu. Từ đó trở đi anh không dám đòi bố một lần nào nữa.”

Phương Nam hồi tưởng lại quá khứ của mình, những ngày sống cùng mẹ là những ngày hạnh phúc nhất trong đời anh.

Mẹ cho anh mọi thứ từ tình yêu sự quan tâm và cả sự giáo dưỡng tốt nhất.

“Năm anh chuẩn bị tốt nghiệp trung học thì nhận được tin khu chung cư bị giải tỏa, lúc ấy trong nhà lại chẳng có đủ tiền chuyển chỗ mới cùng lo cho chuyện học hành của anh. Mẹ lo lắng rất lâu. Sau đó có một ngày bà nói sẽ đi tìm cha cho anh, nhưng mà bà đi lại không về nữa, bà bị tai nạn toàn thân đều là máu. Trước lúc ra đi bà nói anh phải nghe lời của cha.”

“Sau đó thế nào anh cũng chẳng hay chỉ là khi tỉnh táo lại đã ở trong một ngôi biệt thự to lớn, bốn phía đều là những thứ quý giá anh chưa từng thấy qua. Trước mắt anh là một người phụ nữ cao sang quyền quý, bà ta cùng đứa con trai của mình cùng chửi mắng anh. Người mà được gọi là bố anh, ông ấy chỉ đứng rất xa nhìn anh chẳng mảy may quan tâm cho đến tận khi anh bị kéo lê ra ngoài ông ấy vẫn không phản ứng gì.”

Một đêm ấy anh chịu đói chịu rét ở trước cổng nhà họ, cũng cảm nhận sâu sắc tình cảm cha con mỏng manh giữa anh và ông ta. Cho dù trước lúc mất mẹ có dặn anh phải nghe lời bố mình, nhưng mà xuất mười mười năm qua cho dù anh cố gắng thế nào cũng không làm cho quan hệ của hai người tốt đẹp hơn.

Đối với ông ta anh mãi mãi chỉ là quân cờ thế vào chỗ mà con trai ông ta không cần.

Thảo Vi từ phía sau nhẹ nhàng nắm bàn tay anh an ủi. Phương Nam cúi xuống nhìn cô cười một cái thật chua xót kể tiếp: “Sau đó anh được đưa sang Anh học đó là một ngôi trường nằm cách thành phố rất xa, phần lớn nói tiếng bản ngữ mà anh chẳng thể hiểu nổi. xuất sáu năm sau đó ông ấy vẫn chưa một lần xuất hiện, chỉ là đều đặn cuối tháng sẽ gửi tiền qua. Cũng không tính là tệ bạc.”

Phương Nam lau nước mắt cho cô,rồi ôm cô vào lòng, cằm của anh tì trên đỉnh đầu của cô. Cảm giác thật ấm áp.

Trong tiếng gió rì rào anh nhè nhẹ nói: “Sao lại khóc chứ, không phải muốn biết chuyện của anh sao.” Sau đó anh lại cười trừ nhìn cô an ủi: “Bây giờ anh cũng rất tốt mà.”

Thảo Vi cố gắng ngừng khóc, cô chưa bao giờ nghĩ quá khứ của anh lại khó khăn như vậy, xuất quãng thời gian ở Anh đó cô cũng không tưởng tượng nổi anh đã sống ra sao.

“Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, có chuyện gì anh cũng sẽ không dấu em.” Phương Nam nói sau khi biết chuyện cô thăm dò chuyện về bản thân mình anh thực sự rất cảm động bởi vì anh biết như thế chứng tỏ cô rất quan tâm đến anh.

“Muốn biết điều gì nhất định phải hỏi đấy.” Phương Nam xoa xoa đầu cô nói thêm.

Sau đó anh vẫn không hề buông cô ra, cả hai cứ lẳng lặng mà ôm nhau, cùng nhau cảm nhận sự yêu thương và tình cảm mà mỗi người dành cho mình.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, khi Thảo Vi đến phòng làm việc đã thấy trên bàn cô một bó hoa hồng chín mươi chín bông đỏ rực rỡ. Cô khẽ nhăn mày chưa bao giờ Phương Nam tặng cô bất cứ hoa gì ngoài cúc dại, mà hôm nay cũng chẳng phải thứ sáu mà Trần Tú sẽ gửi hoa đến.

Cầm tấm thiệp lên nhìn dòng chứ như bay như lượn trên tấm thiệp “Vũ Lâm” cô nhếch mép lại trò tiêu khiển gì đây. Sau đó ngay lập tức cầm lấy bó hoa quăng vào sọt rác gần đó.

Thu Hằng sau một thời gian nghỉ việc mới đến công ty nhìn thấy cảnh này mà choáng váng.

Mọi người thì tất cả đều rất lấy làm ngạc nhiên, mấy cô gái thì hâm mộ khỏi nói. Vận đào hoa sao lại cứ bay vào mấy chị gái già thế hả.

Khi mọi người đã ngồi vào bàn làm việc thì bó hoa cúc dại mới theo thường lệ tiến vào bàn làm việc của Thảo Vi nhưng mà trái với sự ghét bỏ khi trước bó hoa này lại được chủ nhân chào đón một cách quá nhiệt tình.

Mấy cô bé trong phòng thì túm năm tụm bảy đoán già đoán non.

Sau khi đặt bình hoa lên bàn Thảo Vi mới giở tấm thiệp ra xem, lại là một hình trái tim quen thuộc. Cảm giác buồn bực khi nãy dường như cũng tan biến hết khi nhìn thấy nó.

Đến mười giờ trưa Thảo Vi bỗng nhận được cuộc gọi từ Mike hay nói cách khác là Vũ Lâm, giọng anh ta nghe có vẻ rất vui: “Em nhận được hoa chưa.”

Thảo Vi cũng khách sao trả lời: “Tôi nhận được rồi, cảm ơn anh, không biết hợp đồng anh thấy sao ạ!”

Phía bên kia bỗng dưng im lặng một lát sau đó lại vui vẻ nói: “Chuyện đó không vội anh đã bảo Jun xem rồi có gì sẽ báo lại cho em. Tối nay chúng ta gặp mặt được không?”

Thảo Vi thì lại có chút không kiên nhẫn cô nói: “Nếu không liên quan đến hợp đồng thì thật xin lỗi, tôi không thể nói chuyện tư trong giờ làm công được chào anh.” Sau đó cô nhanh chóng cúp điện thoại, rồi mệt mỏi nằm dài trên trên bàn.

Một tách cà phê nóng được đặt xuống cạnh cô, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Thu Hằng có chút xấu hổ mở miệng nhi nhí nói: “Cám ơn.”

Thảo Vi cũng gật đầu đáp lại, nhưng mà cô cũng chưa chắc chắn có thể thương lượng với Mike thành công. Với người khác cô còn rất tự tin chứ với anh ta thì cô vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Sáu giờ tối sau khi hoàn thành ý tưởng thiết kế, Thảo Vi mới rời công ty ra về, vừa ra đến cổng đã bắt gặp một chiếc xe mercedes chắn ngay lối đi. Kính xe hạ xuống, từ trong xe Mike với đầu ra gọi cô: “Lên xe đi.”

Thảo Vi bước lại nhìn anh ta đánh giá đôi chút, vest xanh thanh lịch, gương mặt trưởng thành cảm giác rất chín chắn nhưng mà hành động lại rất trẻ con.

“Xin lỗi anh giờ này tôi phải về nhà rồi.” Cô bình thản trả lời, rồi tiếp tục đi đến bãi gửi xe gần đó.

Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì phía sau cô đã vang lên tiếng gọi: “Em không muốn ký hợp đồng nữa sao.” Thảo Vi chỉ biết nhìn lên bầu trời mà than thở cô nói có sai đâu.

Ngồi trong nhà hàng năm sao lớn bậc nhất thành phố, nơi có thể ngắm nhìn cả thành phố về đêm, nó khiến Thảo Vi có chút thất thần.

Mike nhìn cô vui vẻ nói: “Đẹp lắm đúng không, trước đây không phải em đã nói muốn ăn tối ở đây sao...”

“Anh Mike này chúng ta đều đã lớn rồi không nên nhắc lại mấy giấc mơ con nít như vậy nữa, tôi cảm thấy rất xấu hổ đấy.” Không để anh ta nói xong Thảo Vi đã chặn lời anh ta lại, cô không muốn cùng anh ta ôn lại mấy kỷ niệm ngày xưa.

Mike nghe xong có chút buồn bã như rất nhanh lại cười hì hì, chuyện này anh ta đáng phải nhận mà: “Em muốn ăn gì.”

Thảo Vi gấp lại quyển thực đơn nhìn anh ta nói: “Tôi nghĩ anh Mike đây cũng không muốn bàn đến chuyện hợp đồng thì phải, thật ngại quá tôi không ăn được thức ăn ngoài vậy nên xin phép anh tôi về trước.”

Nói xong cô cũng đứng dậy chuẩn bị đi về thì bị Mike kéo lại: “Chúng ta không thể nói chuyện sao?”

“Vậy được anh nói đi.” Cũng không muốn dây dưa thêm nữa Thảo Vi ngồi xuống hôm nay cô sẽ nói rõ ràng với anh ta: “Cuối cùng anh muốn sao,mà cũng xin anh đừng gửi hoa đến văn phòng của tôi.”

“Anh muốn theo đuổi em.”

“Chúng ta quay lại như trước không được sao?” Mike nhìn cô, hai mắt tràn đầy tình cảm chân thành, anh thực sự muốn trở lại những ngày tháng trước kia, những tháng ngày hạnh phúc mà anh chẳng thể quên đi.

Nghe xong mấy lời ấy Thảo Vi cảm thấy thật chua xót những lời này bảy năm trước khi đến sân bay tìm anh cô đã muốn hỏi anh biết bao nhưng mà giờ đây đã quá muộn rồi.

Cô cười thật tươi từ trên cao nhìn xuống anh gương mặt thể hiện rõ vẻ kiêu ngạo nói: “Anh muốn theo đuổi tôi cũng phải hỏi xem tôi đã có bạn trai chưa chứ, và tôi cũng xin trả luôn là tôi đã có bạn trai rồi.” “Ok”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.