Bởi Vì Trong Tim Chúng Ta Đều Là Yêu

Chương 4: Chương 4: Phần 2




“Trong cuộc đời mỗi người đều có một giấc mơ không thể thực hiện, ở bên em chính là giấc mơ mà cả đời này tôi cũng không thể làm được”

Tôi quen cô ấy và một ngày mưa đầu xuân, trong phòng bệnh đơn sơ đầy mùi photpho, cô ấy nở một nụ cười hiền dịu nhìn tôi.

Giây phút ấy tôi giống như một kẻ bơ vơ tìm được chỗ bám víu.

Cô ấy tựa như nữ thần may mắn trong cuộc đời tôi. Khi cô ấy xuất hiện thì mọi may mắn đều đến.

Tôi tìm được một việc làm mới, có những ngày tháng tươi đẹp hơn.

Ngày ấy, ngày mà tôi tiếp tục bán máu lần thứ…lần thứ mấy nhỉ? chính tôi cũng không rõ, cái ngày mà dường như tôi cảm thấy máu trong người sẽ bị rút sạch nhưng mà bản thân lại chẳng biết phải làm sao.

Bởi vì tôi cần tiền, tôi cần đi học, tôi cần thoát khỏi cảnh cơ cực nghèo nàn.

Thế nên bất chấp quy tắc an toàn truyền máu mà bản thân thuộc làu làu, tôi vẫn bán máu.

Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi bị ngất xỉu.

Khi tôi tỉnh lại người con gái tựa như thiên thần ấy đã xuất hiện trước mắt tôi.

Cô ấy cười hỏi: “Cậu tỉnh rồi sao!” Giọng cô ấy rất ấm, ánh mắt thì trong veo nhìn tôi.

Mà tôi khi ấy một chút tự nhiên cũng không có, chỉ biết ngập ngừng nói mấy lời cảm ơn.

Sau đó hai kẻ học hai chuyên ngành chẳng có tí liên quan như hai chúng tôi không hiểu sao lại có thể gặp nhau nhiều đến thế.

Lần đầu tiên gặp lại là ở trước cửa phòng hiệu bộ khi cả hai đi đóng tiền học và lại một lần nữa cô là người bắt chuyện trước, lần thứ hai là ở nhà sách, thì ra chúng tôi lại có chung sở thích. Lần thứ ba rồi lần thứ tư, thứ năm nữa,.. Số lần chúng tôi gặp mặt càng lúc càng nhiều thêm.

Và chẳng biết từ khi nào bóng hình cô ấy lại trở nên sâu đậm trong lòng tôi đến vậy, mỗi ngày dù là đi làm hay đi học tôi cũng sẽ thường xuyên vu vơ mà nhớ đến cô ấy.

Mỗi lời cô ấy nói dường như cũng sẽ khắc sâu vào trong tâm trí của tôi.

Thế nên lấy hết can đảm tôi tỏ tình với cô gái ấy.

Ngày đó là trước kỳ thi cuối kỳ một tháng, tôi hẹn cô ấy đến một quán cà phê mà cô ấy từng nói thích, lặng lẽ đưa cho cô ấy mảnh giấy viết ba chữ “Tớ thích cậu.”

Cô ấy nhìn tôi có chút khó xử, nhưng rất nhanh đưa lại tờ giấy cho tôi như một lời từ chối cô ấy nói “Bây giờ tớ chỉ muốn chuyên tâm vào việc học không muốn yêu đương.”

Đến tận bây giờ tôi mới hiểu khi một người con gái nói như vậy không phải là mà chỉ cho bạn một cơ hội mà là một lời từ chối mềm mại nhất.

Mềm mại đến nỗi khiến tôi xót xa.

Nhưng mà lúc ấy tôi quá trẻ để hiểu điều đó, với tôi câu nói đó như một lời hứa hẹn thế nên tôi vẫn cứ lặng lẽ theo sau cô ấy, mặc cho cô ấy có chút tránh né tôi.

Kỳ thi đến, mỗi người có một công việc riêng.

Chúng tôi ít gặp nhau hơn, nhưng mà có đôi lúc vô tình tôi nhìn thấy cô ấy trên sân trường. Cô ấy trông có vẻ mệt mỏi và buồn bã.

Nhưng tôi lại chẳng dám bước đến, an ủi cô ấy. Dần dần cô ấy càng trở nên tiều tụy hơn. Khuôn mặt xanh xao hốc hác. Chẳng thể nào nhận ra được cô gái hay cười ngây ngô mà tôi quen biết.

Cho đến khi kỳ thi kết thúc chúng tôi vẫn không có cơ hội gặp mặt, cô ấy dường như biến mất khỏi thế giới của tôi, chẳng thể liên lạc.

Tôi thì theo một anh khóa trên đến làm việc ở một phòng khám tư ở trong thành phố. Còn cô thì dường như bốc hơi. Ngay cả bạn bè cũng không ai hay biết.

Cuối hạ, khi mà những chiếc lá bắt đầu rụng, cũng là lúc tôi chuẩn bị trở về trường học, nỗi mong nhớ được gặp lại cô gái ấy lại càng tăng lên.

Thế nhưng ngày gặp lại của tôi và cô ấy sao lại đau đớn xót xa đến thế.

Đó là một ngày mưa, mưa rất lớn, cô ấy được người ta đưa vào bệnh viện mà tôi làm thêm. Toàn thân em ướt sũng nửa người dưới toàn bộ đều là máu, máu loang lổ nhuộm đỏ chiếc váy trắng trắng tinh khôi mà cô ấy mặc.

Sắc đỏ ấy đến tận bây giờ vẫn cứ ám ảnh tôi.

Đứa bé không giữ được.

Tôi không phải phụ nữ, cũng chưa có con cái để hiểu được nỗi đau của em lúc ấy thế nào! Nhưng mà tôi hiểu được cảm giác đau đớn khi một người thân của mình ra đi.

Nỗi đau ấy nhưng hàng vạn hàng nghìn con dao đâm vào trái tim, từng nhát từng nhát đều đau nhói.

Khi cô ấy tỉnh lại đã là một ngày sau đó, phản ứng đầu tiên của cô ấy là sờ bụng, sau đó có chút bỡ ngỡ không quen, rồi im lặng chứ không hề kêu khóc như người khác, cô ấy chỉ nhắm chặt mắt nằm bất động ở đó.

Mặc cho tôi an ủi động viên thế nào cô ấy vẫn cứ yên lặng như vậy.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, cũng không biết bố đứa trẻ đó là ai? Nhưng mà trong xuất thời gian ở đó vẫn chỉ có mình cô ấy không hề có ai xuất hiện.

Sau khi trở lại trường học, những thông tin cô ấy bị lừa tình, nạo thai lại được lan truyền rộng khắp, không khoa nào là không biết.

Thương hại có, miệt thị cô, dường như đâu đâu cũng bàn tán về đề tài này.

Lời đồn đại này là do Diệu Linh một chị khóa trên từng rất thân thiết với cô ấy truyền ra.

Mãi sau này tôi mới biết được nguyên nhân thực sự là do Vũ Lâm, cha của đứa bé.

Anh ta bắt cá hai tay khiến cho hai người từ thân thiết trở nên xa lạ và thù địch nhau.

Phải mất một tháng sau khi Diệu Linh đi Anh thì mọi chuyện mới lắng xuống. Tuy nhiên vẫn có một bộ phận xa lánh và miệt thị cô ấy.

Đối với những những năm 2008, 2009 thì việc không chồng mà chửa là rất kinh khủng.

Tất cả mọi người dường như đều không chấp nhận được chuyện này.

Nhưng mà tôi không quan tâm đối với tôi cô ấy vẫn là hoàn mỹ nhất. Một cô gái vui tươi thích giúp đỡ người khác.

Thế nên tôi vẫn kề bên cô ấy đón nhận những góc cạnh sắc bén của cô ấy. Cùng cô ấy vượt qua mọi khó khăn.

Và tôi đã nghĩ cả cuộc đời này sẽ không còn gì chia cách được chúng tôi.

Nhưng mà, tôi đã nhầm.

Chia cách chúng tôi không phải là ai khác mà là chính sự tham vọng của tôi.

Tham vọng của con người là vô hạn.

Khi còn bé tôi mơ ước cả nhà có đủ cơm ăn. Khi đủ cơm ăn tôi lại muốn có một ngôi nhà lớn, khi có ngôi nhà lớn tôi lại muốn nhiều hơn thế,..

Và cứ như thế tôi chạy theo từng giấc mơ của mình, càng chạy càng xa điểm xuất phát mà tôi muốn dừng.

Khi có được cuộc sống no đủ và người tôi yêu thương ở bên cạnh tôi lại muốn có được một địa vị cao hơn.

Tôi muốn được người người ngưỡng mộ, để không một ai có thể chế diễu tôi nữa.

Thế nên tôi chỉ có thể đánh đổi tình yêu… và từ bỏ em.

Trong cuộc đời mỗi người đều có một giấc mơ không thể thực hiện, và ở bên em chính là giấc mơ mà cả đời này tôi cũng không thể làm được.

Lời hứa ấy tôi không thể hoàn thành, thật xin lỗi em, người con gái tôi yêu đã yêu, đang yêu và mãi yêu.

“Em nói đi em có yêu tôi một chút nào không?” Hoàng Quân ghì chặt Thảo Vi vào sát bức tường mà hét lên.

Một chút, một chút thôi cũng đủ để anh từ bỏ tất cả mà trở lại bên cô. Ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm như tìm kiếm chút yêu thương mong manh mà cô có thể dành cho anh.

Bởi vì anh hối hận rồi hối hận vì từ bỏ cô để chọn cái chức vị hư danh kia, để chọn một cuộc sống giàu sang khiến anh không thể thở nổi.

Chỉ cần nghĩ đến ngày mai phải cưới một người khác là anh lại cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Thế nên anh chỉ cần một chút một chút tình yêu mà thôi.

Thảo Vi nhìn anh, chẳng thể nói nên lời. Họ đã từng ở bên nhau sáu năm cùng trải qua đã bao nhiêu chuyện, cũng đã tính đến cả ngày đám cưới nhưng mà thực sự cô vẫn không thể yêu anh.

Xuất sáu năm bên nhau cô luôn cố gắng diễn tốt vai bạn gái của anh, nhắc nhở bản thân phải yêu anh, yêu anh, nhưng mà bản thân cô lại không làm được.

Khi anh nói lời chia tay, tuy có chút hụt hẫng nhưng trái tim cô không hề cảm thấy đau đớn, cô cảm thấy bản thân như được giải thoát.

Thế nên cô chỉ có thể cho anh một câu xin lỗi: “ Em xin lỗi, em xin lỗi…..”

Sáu năm rồi chẳng lẽ một chút yêu thương cũng không có sao. Hoàng Quân buông thõng hai tay như không thể tin nổi.

Anh từng bước từng bước lùi lại phía sau, ánh mắt trở nên vô hồn.

Thảo Vi đưa tay định an ủi anh nhưng mà còn chưa kịp chạm vào anh đã một lần nữa bị anh đẩy vào bức tường đá phía sau.

Giây kế tiếp anh giống như một con thú lao vào cô, hôn cô một cách dồn dập.

“Tại sao? Tại sao không yêu anh”

“Anh vì em mà đi đến con đường này, anh đau khổ lắm em có biết không?”

“Tại sao không thể thương hại anh một chút mà níu giữ anh”

“Chỉ cần em bỏ ra một chút tình cảm mà em đã dành cho cậu ta thì anh cũng không đến nước này.”

“Em có thể vì cậu ta mà đi bộ mười hai cây số để đến sân bay để cầu xin cậu ta ở lại mà tại sao không thể nói một câu thôi với anh”

“Anh hận em, anh hận em lắm em có biết không hả” “Đến tận bây giờ em vẫn yêu cậu ta bức tranh đó em vẫn không nỡ vứt đi.”

“Nhưng mà cậu ta yêu em sao, chỉ có anh chỉ có anh mới như đồ ngốc yêu em đến điên dại.” Hoàng Quân vừa nói vừa như một con thú vừa hôn vừa cắn Thảo Vi, mặc cho cô có đẩy anh ra cỡ nào cũng không được.

Thảo Vi cảm thấy toàn thân như bất lực, trái tim thì đau đớn. Nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt. Cô có thể chống đối với cả thế giới nhưng mà với anh cô lại không thể làm gì

.

Bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy nợ anh! Nợ anh tình yêu và thanh xuân.

“Bụp” Hoàng Quân đột nhiên bị kéo ra, sau đó một cú đấm thẳng vào mặt khiến anh ngã nhào ra trước. Rất nhanh Thảo Vi rơi vào một vòng tay xa lạ. Sau khi đỡ cô ổn định đứng dậy,người đó liền mặc cho cô chiếc áo khoác của mình.

Hoàng Quân có chút choáng váng chưa hiểu chuyện gì vừa ngẩng lên liền bị dáng vẻ cao lớn thần bí của người phía trước làm giật mình.

Phương Nam cúi đầu nhìn người đàn ông đã từng thấy qua một lần nhẹ nhàng nói: “Đáng sợ nhất không phải là không yêu mà là yêu không đủ sâu đậm, bởi vì không đủ sâu đậm nên không thể bao dung và cảm thông cho đối phương, bởi vì không đủ sâu đậm nên khi chia ly mới có thể đổ mọi lỗi lầm cho đối phương.”

“Đó không phải tình yêu mà chỉ là sự ích kỷ.”

Nói xong Phương Nam liền ôm Thảo Vi rời đi chỉ để lại mình Hoàng Quân vẫn ngồi đó nhưng người mất hồn.

“Anh ấy trước đây không phải người như thế!” Thảo Vi đau lòng nói ra lời biện hộ cho Hoàng Quân. Trước đây Hoàng Quân không phải như thế này.

Ngày đó anh ấy từng một chàng trai dân tộc đầy nghị lực. Trước khi họ họ gặp mặt trong bệnh viện đã vô số lần cô nghe các bạn bè trong trường khen anh.

Anh sinh ra trong một gia đình không mấy giàu sang, thế nên lên đại học anh phải cố gắng làm thêm để duy trì việc học, từng việc anh làm đều khiến cô cảm thấy rất khâm phục.

Thế nên cô đã rất vui khi hai người trở thành bạn thân. Sau khi Tường Vi vào Nam để theo đuổi con đường người mẫu hai người dường như đã mất liên lạc với nhau. Khi đó cô và Vũ Lâm lại không có cùng nhiều sở thích nên đôi khi khiến họ nảy sinh cãi vã.

Thế nên khi có Hoàng Quân làm bạn cô lại cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Cùng với sáu năm bên nhau cô chưa từng nghĩ một ngày anh sẽ thay đổi đến vậy.

“Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, có người tốt lên có kẻ xấu đi đó đều là lựa chọn của chính họ, không thể trách ai.” Phương Nam trầm ngâm nói anh cũng cảm thấy bản thân không nên nói nhiều như vậy nhưng không hiểu sao đột nhiên lại muốn nói ra mấy lời này.

“Cảm ơn!” Sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ cô mới nói mấy lời này. Cô cảm nhận được trong lời nói của anh ta sự quan tâm an ủi. Điều đó làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thì ra con người anh ta lại ấm áp đến vậy!

Sau đó không ai nói với ai câu nào, cả hai ngồi trong xe mỗi người đều chạy theo những suy nghĩ riêng của mình.

Thảo Vi đột nhiên nhớ đến ngày mới ra trường khi ấy chỉ là nhân viên quèn bị phải đi tiếp rượu, lại gặp phải bọn dê xồm, khi ấy dù chạy thoát được nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không thể nào quên được. Lúc ấy cô vẫn luôn mong có được một vòng tay ôm cô an ủi như ngày hôm nay.

Hay khi học đại học bị bạn bè chế giễu cô sẽ có người đứng ra nói lỗi đó không phải do cô.

Cảm giác ấy thật ấm áp!

“Chúng ta hủy bỏ hiệp định trước kia trước không?” Đang mãi mê theo dòng suy nghĩ của mình, Thảo Vi đột nhiên nghe thấy lời nói của Phương Nam, nó làm cô giật mình.

Hủy bỏ hiệp ước! Ý anh ta là sao?

Là chấm dứt dự định kết hôn hay sao.

Trong lòng có chút tiếc nuối nhưng mà cô cũng hiểu một người con trai khi gặp hoàn cảnh thế này sẽ quyết định ra sao, thế nên cô nói được.

Nhưng mà ngay sau đó Phương Nam lại nói: “Chúng ta ký hiệp ước mới, tôi cho cô tình yêu, cô cho tôi tình yêu thế nào.”

Câu nói ấy khiến Thảo Vi sốc đến đơ người.

Cô vẫn không thể nào hiểu hết ý tứ trong lời nói của anh ta. Nhưng mà tình yêu nói cho là có thể cho sao?

“Anh Nam này, tôi không hiểu ý anh là gì nhưng tôi nghĩ tình yêu không phải nói cho là có thể cho được.” Nếu có thể đem cho thì đến hôm nay Hoàng Quân cũng không oán trách cô như vậy.

Nhưng mà Phương Nam lại như không cần câu trả lời của cô. Anh ta chỉ lẳng lặng lái xe. Vẻ bá đạo này cô chưa từng nhìn thấy ở anh ta.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân chưa bao giờ hiểu rõ anh ta.

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng anh ta rất lãnh cảm, điều mà anh ta quan tâm duy nhất chính là công việc mà thôi. Nhưng mà hôm nay cô thực sự đã thấy được hai mặt khác của anh, một mặt dịu dàng ấm áp, một mặt lại rất bá đạo tinh quái.

Rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh ta?

Hay tất cả đều chỉ là giả.

Xe chạy một vòng lớn đi qua những con phố xa tấp nập, sau đó mới trở lại chung cư. Khác với mọi lần Phương Nam chỉ dừng xe trước cổng đợi cô đi vào liền lái xe đi, lần này anh ta tiễn cô đến tận cửa nhà.

Đứng trước cửa thang máy, cả hai có chút không tự nhiên. Thảo Vi ngập ngừng muốn nói, cô nghĩ cũng nên có hỏi rõ anh ta, nhưng mà có thế nào cũng không mở miệng nổi.

Cứ như vậy cho đến khi anh ta vào thang máy, cánh cửa từ từ đóng lại cô vẫn không nói nổi một câu.

“Tinh” khi Thảo Vi vừa mới quyết định sáng mai sẽ nhắn tin cho anh ta từ chối thẳng thắn thì một bóng đen lướt qua chạm vào má cô. Sau đó lại như một cơn gió trở lại trong thang máy để lại một câu không đầu không cuối: “Người yêu nhau đều như vậy phải không? Lần sau tôi sẽ nhớ rõ.”

Sau đó cánh cửa thang máy một lần nữa đóng chặt, trạng thái của Thảo Vi vẫn là đơ toàn tập. Hai má không tự giác mà đỏ ửng.

Cảm giác ươn ướt vẫn còn đọng lại trên má. Dường như cô vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện này.

Anh ta hôn cô!

Trái với trạng thái bất ngờ bên ngoài của Thảo Vi, ở trong thang máy Phương Nam lại có chút hưng phấn. Hai tai đỏ ửng, tự lẩm bẩm: “Thì ra hôn má chính là như vậy, cũng không đến nỗi nào nhỉ.” Sau đó lại tự mình cười trộm có vẻ đắc ý.

Đột nhiên trong đầu anh ta lại xuất hiện một câu hỏi.

Hôn môi thế nào nhỉ?

Lần sau thử có được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.