Bồi Thường Ông Chủ

Chương 5: Chương 5




nh không cho phép thì cô nhất định phải nghe theo sao? Ngoan ngoãn nghe lời không phải là tác phong của Tô Cảnh Lam cô.

Lôi Nghị Phong chân trước vừa xuống lầu, cô đã nai nịt gọn gàng nhảy từ ban công tâng hai xuống. May mà Lôi gia không bảo vệ quá sâm nghiêm. Lúc cô ra cửa còn chào với người bảo vệ.

Cho nên, lúc Lôi Nghị Phong vào công ty, vốn tưởng đã bị nhốt trong nhà nhưng thực tế cô đã chạy đến làm mà bị chấn kinh.

Anh xanh mắt nhìn cô, nhìn cô mặc đồng phục lại càng khó chịu. Người con gái này rõ ràng có dáng người đẹp như người mẫu lại mặc cái loại quần áo không thể nhận ra đường cong này. Kiểu đồng phục này do ai thiết kế đây?!

Càng làm cho anh khó chịu chính là trước mặt anh cô vẫn cũng Chiêm Văn Sâm kia kề vai sát cánh, nói nói cười cười.

Lôi Nghị Phong cố nhịn cơn ghen xuống đáy lòng, từ từ đi đến phía Tô Cảnh Lam đamg chờ thang máy, cái mũi ê ẩm không biết là vì bị Tô Cảnh Lam làm tức giận hay vì đêm qua ngủ không ngon bị lạnh. Nhưng bây giờ anh cũng chẳng có tâm tình nghiên cứu mình có phải đang bị ốm hay không.

Tô Cảnh Lam đang trò chuyện hăng say với Chiêm Văn Sâm nên nào có tâm tư chú ý đến Lôi Nghị Phong đã đến. Cô vẫn cười mê người, tay khoác vai Chiêm Văn Sâm rất thân thiết.

- Buổi sáng mình xem tạp chí, bạn gái Jenny của cậu biểu diễn rất xuất sắc, xem ra, tháng sau cậu lại phải mất thời gian dài mới được gặp bà xã tương lai rồi.

Chiêm Văn Sâm sắc mặt có chút trầm trọng, nhưng vẫn đáp lại:

- Đúng thế! Đêm qua cô ấy gọi ình, nói tháng sau sẽ về Đài Bắc, còn muốn mình tổ chức tiệc chúc mừng cho cô ấy nhưng mình đã từ chối.

- Vì sao?

Anh đáp:

- Gần đây mình rất xui xẻo, không có tâm tình. Cứ tưởng rằng bị cuốn gói ra đi, không nghĩ sáng hôm nay phòng nhân sự lại gọi điện bảo mình đi làm, nói là bản thiết kế kia tìm được trong ngăn kéo của mình. Đúng là gặp quỷ. Cái ngăn kéo đó mình lục qua đến cả trăm lần, không hiểu là nó bị ai lấy đi rồi mang trả?

Cô cười gượng:

- Ha ha, chắc là yêu tinh trong Harry Potter giở trò đùa dai rồi…. Dù sao, bây giờ tìm được về là tốt rồi.

Anh lắc đầu:

- Tóm lại, mình rất cảm ơn sếp tổng đã có mình một cơ hội nữa. Mặc kệ là nói gì, chuyện bản thiết kế từng bị biến mất trong tay mình là sự thật….

Nói tới đây khi, khóe mắt anh đột nhiên liếc đến Lôi Nghị Phong, trong lòng thất kinh, sắc mặt nhất thời khẩn trương:

- Sếp tổng, chào buổi sáng!

Yêu tinh đến đi làm sao! Nhìn thấy anh, Tô Cảnh Lam vẫn rất tự nhiên, còn cười hi hi ha ha, cúi đầu 90 độ:

- Sếp tổng, chào buổi sáng!

Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nghị Phong lạnh lùng giống như có người nợ anh mấy trăm vạn không trả. Cô gái này rõ nàng cố ý! Dám gọi anh là sếp tổng.

Anh trừng mắt nhìn đỉnh đầu cô, ngoài cười như trong lòng khó chịu, gật gật đầu:

- CHào buổi sáng! Vừa nãy hai người tán gẫu rất vui vẻ, tôi làm phiền hai người sao?

- Tất nhiên là không.

Chiêm Văn Sâm vội vàng lắc đầu. Sếp tổng cũng không hơn tuổi mình là bao nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy anh là mình lại khẩn trương đến chết khiếp.

- Thật ra, cho dù sếp tổng quấy rầy chúng tôi nói chuyện phiếm thì chúng tôi cũng không dám nói ra trước mặt ngài. Dù sao ngày quyền cao chức trọng, vạn nhất tâm tình không tốt, ra lệnh sa thải chúng tôi thì kết cung thật thảm….

Cô càng nói sắc mặt Lôi Nghị Phong càng khó coi:

- Tất nhiên là. Cô nói tiếp:

- Tôi tin là sếp tổng nhất định không phải là loại thủ trưởng như tôi vừa nói vì Văn Sâm vừa nói, hôm qua cậu ấy phạm sai lầm lớn nhưng sếp tổng đại nhân lại cho cậu ấy một cơ hội. Bây giờ, tìm một sếp tổng anh minh như thế này đúng là không dễ đâu.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, cô nghịch ngợm giơ tay mời Lôi Nghị Phong:

- Sếp tổng, mời ngài.

Lôi Nghị Phong lườm cô, bước vào thang máy, Tô Cảnh Lam và Chiêm Văn Sâm đang muốn theo vào, đột nhiên anh nói:

- Văn Sâm, phiền cậu đến quầy lễ tân nói giúp tôi là hôm nay tôi không muốn gặp ai. Nếu có khách thì bảo bọn họ hẹn trước.

- Ách….

Chiêm Văn Sâm hơi ngây người không hiểu vì sao sếp tổng đột nhiên sai anh làm loại chuyện này. Nhưng mà đối phương lại là sếp tổng, chỉ cần ra lệnh một tiếng anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, đi về phía quầy tiếp tân.

Thấy anh rời đi, Lôi Nghị Phong lập tức bá đạo kéo Tô Cảnh Lam vào thang máy, đến khi thang máy vừa đóng cửa thì áp sát cô vào vách tường.

- Đáng chết! Em cảm thấy đùa như thế rất vui đúng không?

Bị anh giữ cằm, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Tô Cảnh Lam giả bộ vô tội chớp chớp mắt:

- Sếp tổng, ngài đang nói gì vậy?

- Đủ!

Anh nắm chặt cằm cô:

- Anh không có nhiều thời gian nhẫn nại mà cùng em chơi, Tô Cảnh Lam, nếu anh nhớ không nhầm thì bây giờ em đã bị sa thải, ai cho em đến làm? EM thích khiêu chiến với anh đúng không.

Cô không sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau:

- Xin hỏi sếp tổng, tôi phạm phải sai lầm lớn gì? Anh dựa vào cái gì mà sa thải tôi? Cho dù anh là sếp tổng thì cũng phải tuân thủ luật lao động, nếu anh muốn nhổ cái gai trong mắt là tôi thì cứ việc tìm điểm xấu của tôi đi. Có lẽ anh có thể đối xử với tôi giống như Văn Sâm. Nhưng mà nói trước, tôi không phải dễ chọc đâu.

Cô gạt tay anh ra:

- Nơi này là công ty, chúng ta duy trì khoảng cách thì tốt hơn.

Anh nghiến răng nói:

- Em không tin tôi có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế với em?

- Không tin

Cô tà nghễ nhìn anh:

- Bởi vì Lôi đại tổng tài vĩ đại của công ty chúng ta không phải là loại lãnh đạo bại hoại, công tư không rõ ràng đúng không?

Người con gái này! Nghĩ rằng đẩy anh lên cao thì anh sẽ dễ dàng buông tha cô sao?!

- Được rồi!

Nhìn thang máy đang không ngừng lên cao, anh miễn cưỡng thỏa hiệp:

- Nếu em muốn tiếp tục đi làm anh không phản đối, nhưng tốt nhất là em nhớ cho kỹ, bây giờ em là người phụ nữ của ai, từ nay về sau, anh không thích nhìn thấy em và cái tên Chiêm Văn Sâm kia kề vai sát cánh

- Chúng ta là anh em…

- Không cho phép! Anh bá đạo nói: một nam một nữ thì anh em cái gì.

Cô không đầu hàng:

- Chuyện này không thể để tôi tự quyết định sao?

- Không Thể! Anh gằn từng chữ.

- Chắc chắn là có người đang ghen vì tình nhân của mình. Cô trêu chọc.

- Tùy em nghĩ sao cũng được.

- Nói như thế tức là thừa nhận lời tôi nói là sự thật? cô cười tự phụ.

Cô cười thật chướng mắt, không được, anh phải “tịch thu” mới được. Cúi đầu xuống, anh đang muốn hôn cô thì cửa thang máy mở ra. Becca đang ôm một chồng văn kiện lớn đi đến, thấy hai người như vậy không khỏi kinh ngạc:

- Sếp tổng….Cảnh Lam, hai người….ách….chào buổi sáng.

- Hello Becca. Tô Cảnh Lam xấu hổ chào hỏi: – chào buổi sáng

Becca đi vào thang máy, trong không khí như có một cỗ áp suất thất, ba người đều cấm khẩu. Đến phòng làm việc của Tô Cảnh Lam, cô và Becca cùng ra khỏi thàng máy.

Lôi Nghị Phong muốn kéo cô lên tầng cũng mình, vừa ấn tay giữ cửa đã thấy Becca tò mò hỏi:

- Cậu và sếp tổng có chuyện gì thế? không khí là lạ..

Tô Cảnh Lam vẻ mặt như đang kể khổ:

- Mình nói cho cậu biết, may mà khi nãy cậu vào, nếu không sếp tổng đã định dùng bạo lực với mình rồi.

- Cái gì? Bạo lực? không thể nào?! Becca sợ hãi kêu lớn.

- Đúng thế. Cậu không biết hắn ta biến thái thế nào đâu. Mình cùng lắm chỉ là chưa chào buổi sáng với hắn mà hắn đã nói mình không tôn trọng cấp trên. Mình nói lại thì hắn ta tiến sát lại định đánh mình, thật đáng sợ

Cô còn vỗ ngực rất khoa trương.

- Trời ạ! Sếp tổng lại là kẻ bạo lực?!

- Mình thề có bóng đèn.

Hai người đi càng lúc càng xa, tiếng hai người nói chuyện cũng nhỏ dần. Lôi Nghị Phong buỗn bực buông tay, đóng lại cửa thang máy. Anh quả thật không muốn nói gì, người phụ nữ kia lại bôi nhọ hình tượng của anh.

Tức giận về phòng, cho đến trưa, anh vẫn vội vàng xem văn kiện, gọi điện thoại, triệu tập cấp dưới bàn bạc chuyện, muốn xóa đi bóng dáng Tô Cảnh Lam.

Hai người đã thân mật đến như thế mà thái độ của cô với anh lại chẳng thay đổi chút nào sao? Tốt xấu gì thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô. Phụ nữ không phải rất để ý đến lần đầu tiên sao?

Vì sao cô không giống như người khác, ỷ lại, phục tùng, nghe lời anh một chút?

Nhưng là…… Anh lại nghĩ, nếu cô thật sự là loại phụ nữ này, chỉ sợ anh sẽ chẳng có tí hứng thú nào với cô. Trước kia cô hấp dẫn anh không phải là vì sự khác biệt này sao?

Nhưng là phụ nữ như cô, anh phải đối xử thế nào?

Quá mạnh bạo, hai người sẽ đấu đến ngươi sống ta chết, quá cưng chiều thì khí khái nam tử của anh sẽ bị cô thổi sạch.

Thật là hao tâm tổn trí! Tuy rằng bên người anh không thiếu phụ nữ nhưng làm thế nào để theo đuổi một người thì anh chả có chút kinh nghiệm nào.

- Sếp tổng… sếp tổng…

Đúng lúc Lôi Nghị Phong đang nghĩ đến xuất thần thì bên tai truyền đến tiếng gọi của Quân Lăng, anh vội tỉnh táo lại. Quân Lăng vào đây bao giờ?

- Sếp tổng, có cần em gọi cho bác sĩ riêng của anh không? Nhìn anh có vẻ không ổn.

Anh tức giận trừng mắt lườm Quân Lăng:

- Nhìn anh cần đến bác sĩ lắm à?

- Sớm biết thế này khi nãy em đã chụp lại cho anh xem, chắc chắn anh sẽ không nghi ngờ.

Anh không thích nói nhảm:

- Tìm anh có việc gì sao?

Quân Lăng báo cáo:

- Lão phu nhân mới gọi điện, bảo là hy vọng trong tuần này anh có thể về tổ trạch. Bà nói anh đã ba tháng rồi chưa về nhà.

Nghe Quân Lăng nhắc đến ba chữ “lão phu nhân”, khuôn mặt bình thản của Lôi Nghị Phong như thêm một tầng băng mỏng.

Bà nội anh – Lôi Lí Bích Vân. Từ khi anh có trí nhớ thì ấn tượng duy nhất là gương mặt nghiêm khắc của bà và khí thế không tha cho bất kì ai phản khác mình.

Ông nội chỉ có danh nghĩ là người đứng đầu, ông trời sinh nhát gan, bất kể là trong nhà hay ở công ty đều bị bà áp bức, còn chưa sống được đến 60 tuổi thì đã bị đột quỵ mà qua đời.

Cha anh Lôi Tử Hạo là con trai độc nhất nhưng lại không có hứng thú tiếp quản gia nghiệp. Từ nhỏ cha đã có thiên phú, say mê âm nhạc, cùng mẹ anh là thiên kim đại tiểu thư kết hôn. Sau đó, vì theo đuổi giấc mơ mà thường cãi nhau với bà nội.

Tâm tình bất mãn, một lần cha say rượu lại xe mà gặp tai nạn, năm đó cha mới 26 tuổi.

Mẹ anh – Lạc Nhã Nhã từng là con gái duy nhất của trùm cổ phiếu Hoa Kiều ở Mỹ – Lạc Chấn Thiên. Nhưng một lần ông ngoại đầu tư sai khiến tài sản khổng lồ chỉ qua một đêm mà thành bọt nước, ông ngoại cũng qua đời. Mà mẹ anh không chịu nổi đả kích này, bà luẩn quẩn trong lòng cuối cùng uống thuốc tự tử.

Cũng vì thế, có thể nói anh là do bà nội nuôi lớn. Nhưng trừ những lời giáo huấn ra anh không nhận được bất kì sự ôn nhu, dịu dàng nào từ bà.

Nếu không có Quân Lăng làm bạn thì tuổi thơ của anh sẽ càng thêm u ám.

Từ khi 18 tuổi, anh dựa vào năng lực của mình mà tay làm hàm nhai. Học phí đại học, sinh hoạt phí đều tự mình kiếm mà ra. Lại học được rất nhiều kinh nghiệm khi đi làm, 24 tuổi, anh chính thức vào tập đoàn Lôi thị, ngồi lên vị trí Sếp tổng.

Những năm gần đây, trừ lễ tết, anh rất ít khi về tổ trạch cùng bà nôi.

Bà cháu bọn họ bây giờ chỉ có chuyện duy nhất để nói là chuyện về tập đoàn.

Ba tháng không về tổ trạch? Ngồi trên ghế da, Lôi Nghị Phong lạnh lùng cười, trở về cũng phí thời gian mà thôi:

- Nói cho bà là anh không có thời gian

Phất phất tay, anh không thích lằng nhằng ở vấn đề này.

- Sếp tổng, cố chấp không giải quyết được vấn đề gì, có lẽ anh nên nghe lời lão phu nhân xem bà có chuyện gì muốn gọi anh về.

Anh hừ lạnh:

- Ngoài Lôi thị ra thì có cái gì mà nói?

Quân Lăng dừng một chút:

- Em đoán, bà chắc không phải muốn nói chuyện công việc. Anh cũng 28 tuổi rồi, sự nghiệp ổn định, chắc hẳn lão phu nhân muốn nói chuyện cưới vợ của anh.

Câu này khiến Lôi Nghị Phong chú ý, anh tai nhã gõ gõ mười ngón tay, nhíu mày ra ý hỏi Quân Lăng.

- Ba ngày trước, lão phu nhân có gọi điện cho tiểu thư Văn Tư Lộ. Hình như là có ý tác hợp hai người các ngươi.

Anh cười lạnh một chút

- Nói lại lần nữa, nói cho bà anh không có thời gian!

Anh nhấn mạnh, vẻ mặt cực kì phiền chán.

Quân Lăng thờ ơ nhìn anh:

- Vâng, em sẽ nói lại với lão phu nhân

Anh nói tiếp:

- Việc tư nói xong, hiện tại đến việc công.

Anh đưa một tệp văn kiện đến trước mặt Lôi Nghị Phong:

- Đây là báo biểu tài vụ tháng trước của Lôi thị

Lôi Nghị Phong đón lấy rồi lật hai trang, những con số chằng chịt khiến anh thấy vô cùng phiền chán.

- Lăng!

Anh gọi giật lại Quân Lăng đang định đi ra. Thấy Quân Lăng quay đầu, anh chần chừ một lúc mới nói:

- Em đã từng vì người nào mà cả người không yên chưa?

Quân Lăng hơi hơi nhíu mày:

- Ý của anh là… anh đột nhiên phát hiện mình yêu ai đó à?

Nghe được chữ “yêu” này, ngực Lôi Nghị Phong đột nhiên rung lên. Yêu? Anh yêu Tô Cảnh Lam? Điều này làm sao có thể? Anh tuy đã có quan hệ thân mật với cô nhưng anh không thể trong thời gian ngắn này mà yêu cô chứ?

Anh giả ho nhẹ vài tiếng:

- Anh chỉ là thấy hơi bất ổn chứ không như em tưởng tượng, thực ra…

Anh phát hiện mình không biết nên giải thích thế nào với Quân Lăng, anh muốn phủ nhận nhưng trước mặt người anh em tốt hiểu rõ mình thì…

Đáng chết, tên Quân Lăng này còn rõ ràng về anh hơn cả anh, hơn nữa, Quân Lăng còn chưa nói anh yêu ai thì tự anh đã nghĩ đến Tô Cảnh Lam….

Anh phiền chán kéo báo biểu sang một bên:

- Cái này chiều anh sẽ xem. Quên đi, không có việc gì, em ra ngoài trước đi.

Khóe miệng Quân Lăng như cười trêu chọc:

- Sếp tổng, nếu anh có thời gian, không bằng lên mạng tra về biến chứng khi yêu, chắc sẽ có hiệu quả cho việc trị liệu chứng tâm hồn bất ổn của anh.

- Sao anh phải làm chuyện nhàm chán này?

Anh như con nhím xù lông:

- Nếu không có chuyện gì thì cậu biến nhanh đi!

Quân Lăng lơ đễnh nhún nhún vai:

- Được rồi, sếp tổng, em không làm phiền anh một mình suy nghĩ.

Nói xong, anh xoay người rời đi, Lôi Nghị Phong buồn bực trừng mắt nhìn theo. Quân Lăng chết tiệt, nó không khôn khéo như thế không được sao? Chuyện gì cũng không qua nổi mắt nó.

Nhưng mà, vừa nãy nó nói biến chứng khi yêu… là cái quỷ gì?!

Khụ khụ, anh chỉ là tò mò thôi, tuyệt đối không phải là có những suy nghĩ này…. Anh lên mạng, gõ tìm từ khóa, trên màn hình hiện ra cả một loạt những vấn đề ngây ngô tới cực điểm, trong đó, có một trang có vẻ hấp dẫn anh.

Làm thế nào để theo đuổi con gái?

Tặng hoa, hát tình ca, hẹn hò ở nhà hàng sang trọng, tặng quà, yêu ai yêu cả đường đi….

Có nhầm không thế? Muốn anh làm những trò kìa, còn không bằng làm thịt anh còn hơn.

- Hắt xì‼

Đột nhiên thấy ngưa ngứa mũi, anh hắn xì thật to rồi lại chuyên chú nhìn màn hình, không hề ý thức được mình đang bị cảm mạo …

Lúc ăn trưa, Lôi Nghị Phong lại đến nhà ăn công ty.

Tô Cảnh Lam và ba đóa hoa trong công ty ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa nói cười, rất vui vẻ.

Cô ấy quả nhiên trời sinh đã là nhân vật tiêu điểm, chỉ cần chỗ nào có cô xuất hiện thì chỗ đó nhất định sẽ rất vui vẻ.

Chủ quản nhà ăn thấy sếp tổng đến lập tức cung kính đón tiếp:

- Xin hỏi sếp tổng muốn dùng cơm ở đây phải không?

Anh gật đầu:

- Tùy tiện đem một suất cơm là được rồi, không cần cố ý bày vẽ.

- Vâng! Xin chờ ột lát.

Đối phương vừa đi, Lôi Nghị Phong liền đi về phía Tô Cảnh Lam.

- Các vị, tôi ngồi đây được chứ?

Anh cũng không đợi bọn họ trả lời đã không khách khí mà ngồi cạnh Tô Cảnh Lam.

Susan nhìn thấy soái ca, mặt đỏ bừng lên:

- Gần đây hình như sếp tổng thích đến nhà ăn dùng cơm trong nhà ăn công ty.

Anh tao nhã vắt hai chân thong dài, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười mê người:

- Tôi nghĩ là bình thường biểu hiện của tôi rất nghiêm khắc cho nên muốn làm dịu đi cảm nhận của mọi người.

- Không không không, sếp tổng không đáng sợ chút nào. Kylie vội lấy lòng.

Anh lại cười đến mê hoặc khiến Kylie như hôn mê:

- Mặt khác cũng kiểm tra xem đồ ăn của nhân viên như thế nào.

- Sếp tổng thật là thủ trưởng quan tâm cấp dưới. Becca cười tít mắt: – Có thế làm việc ở Lôi thị là phúc phận của tôi.

- Cô có thể nghĩ như vậy tôi cũng rất vui. Ánh mắt anh sắc bén lại nhìn sanh Tô Cảnh Lam: – Vừa rồi thấy mọi người tán gẫu rất vui vẻ, đang nói gì thế?

- Chúng tôi đang nói người đàn ông như thế nào sẽ khiến phụ nữ cảm thấy lãng mạn

Becca vội đáp như sợ lỡ mất cơ hội nói chuyện phiếm cùng soái ca. Tuy rằng Cảnh Lam nói sếp tổng là người có khuynh hướng bạo lực, nhưng có thể bị nam nhân đẹp trai thế này đánh nàng cũng cam lòng (chết đi)

- À! Vậy đàn ông như thế nào là lãng mạn nhất. Hắn tỏ vẻ rất thú vị: – đáp án của các vị tiểu thư là gì?

- Có thể mua cho tôi trang sức đắt tiền. Susan nói.

- Tốt nhất có thể cho tôi một mái nhà. Kylie chắp tay tỏ vẻ rất khát khao.

- Có thể cho tôi thẻ tín dụng vô thời hạn là tốt nhất. Becca nói.

Lôi Nghị Phong nhẹ cười, các cô ấy nói không khác ở trên mạng là mấy. Vậy Tô Cảnh Lam vẫn rất đặc biệt trong mắt anh, ý của cô là gì?

Anh vô cùng muốn biết.

Anh nhìn về phía Tô Cảnh Lam đang chăm chú ăn.

- Vậy còn Tô tiểu thư? Cô thấy đàn ông lãng mạn thì nên như thế nào?

- Ngô…. Cô miệng đầy thức ăn, mơ hồ nói: – vấn đề này tôi còn chưa nghĩ đến.

- Cảnh Lam, cậu đừng làm mất hứng, nói nhanh đi.

- Đúng thế, bọn mình cũng rất muốn biết cậu mong muốn có tình yêu như thế nào?

- Nhất định phải rất đẹp trai đúng không?

- Cũng phải có tiền!

- Tốt nhất là người ôn nhu, hiền lành.

Tô Cảnh Lam vất vả lắm mới nuốt hết đồ ăn, liếc mắt coi thường:

- Làm ơn đi, bàn luận chuyện này thật nhàm chán chết đi được.

- Nói đi, nhanh lên.

- Được rồi, mình nói mình nói. Cô bất đắc dĩ nhíu mày: – anh ấy không nhất định phải đẹp trai hay nhiều tiền, chỉ cần hai người ở bên nhau có thể thoải mái, ừm…. có thể cùng mình ngắm sao, người đàn ông như vậy, có thể nói là người lãng mạn rồi.

- Đơn giản thế thôi sao? Ba cô ngạc nhiên hỏi lại.

- ừ.

- Cùng em ngắm sao? Lôi Nghị Phong khinh thường bĩu môi: – Suy nghĩ của em thật ngây thơ

- Làm sao! Cô trừng mắt nhìn anh: – sao tôi lại không biết?

Người này thật đúng là đáng ghét, cố tình làm như thế trước mặt nhiều người khiến cô không thể trực tiếp phản kích lại.

Cúi đầu, cô quyết định coi anh như người vô hình, tiếp tục ăn cơm. Nếu Lôi Nghị Phong mà có thể biến thành thịt bò, rau dưa trên bàn thì cô cũng không ngại mà hung hăng cắn xé đâu.

Lúc này, nhân viên nhà ăn đem đến một suất cơm phong phú đưa đến trước mặt Lôi Nghị Phong:

- Sếp tổng, mời ngài từ từ thưởng thức.

Nhìn những món ngon trước mắt nhưng anh cũng không thấy thèm ăn. Cổ họng có vẻ đau đau khiến anh không muốn ăn gì. Anh thực sự rất hâm mộ khẩu vị của Tô Cảnh Lam, nhìn cô ăn cái gì cũng khiến anh có cảm giác thoải mái rất kì quái.

Anh đẩy suất ăn đến trước mặt cô:

- Hôm nay khẩu vị của tôi không tốt, tất cả cho em ăn.

Lời vừa xong, ba đóa hoa đều tròn mắt. Lại nữa! Anh lại đem suất cơm của Minh Nguyệt cho Cảnh Lam, sếp tổng có phải rất bất công không?

- Anh đem cơm của anh cho tôi thì anh ăn cái gì?

- Anh ăn suất của em. Anh cầm đũa chỉ chỉ phần cơm chỉ còn lại một nửa của cô.

Lúc này không chỉ ba đóa hoa mà ngay cả Tô Cảnh Lam cũng nhíu mày. Anh ta điên rồi sao? Trước mặt bao nhiêu người lại làm thế này?

Nhưng anh như không biết có gì kì quái, tựa như việc ăn cơm thừa của cô là việc hết sức bình thường.

Vừa nuốt miếng đầu tiên vào bụng, đột nhiên phát hiện những ánh mắt quý dị đang nhìn:

- Sao lại nhìn tôi như thế.

- Không có gì. Susan vội lắc đầu.

- Ách…. cơm trưa hôm nay rất ngon. Becca tiếp lời.

Còn Kylie thì lại mỉm cười ái muội với Tô Cảnh Lam.

- Thì ra sếp tổng lại có sở thích này?

Tô Cảnh Lam nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh. Anh rõ ràng cố ý, cố ý biểu hiện thân mật với cô trước mặt mọi người. Chỉ cần ai để ý một chút sẽ thấy quan hệ của bọn họ không bình thường.

Nhìn vẻ mặt lên án của cô, Lôi Nghị Phong giả bộ không biết:

- Ham mê gì?

- Ăn đồ ăn thừa của cấp dưới. Cô lại nghiến răng nghiến lợi nói.

- A! Anh như không nhìn thấy mắt cô hừng hực lửa giận: – chỉ là anh không thích ăn thịt, muốn ăn phần nhiều rau xanh, đúng rồi….

Anh nhìn Tô Cảnh Lam, giấu đầu hở đuôi:

- Tôi phải thanh minh một chút chuyện buổi sáng trong thang máy. Tôi nghĩ Tô tiểu thư hiểu lầm rồi. Lúc ấy chỉ là vì trên mặt em có hạt cơm, chỉ là muốn giúp em gạt đi. Cái đó và bạo lực hoàn toàn không liên quan.

Đồ thu dai! Tô Cảnh Lam hung hăng trừng mắt vài cái với anh, không nghĩ những lời sáng nay cô và Becca nói anh đều nghe được.

Đến khi Lôi Nghị Phong về văn phòng vẻ mặt vẫn rất đắc ý tươi cười. Nghĩ đến người con gái ngạo mạn kia bị mình làm cho buồn bực mà tâm tình của anh thật khoái trá.

Nhiều lần đều bị cô chiếm thượng phong, cuối cùng anh cũng gỡ được một bàn. Ha ha….

Nhưng mà, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên ăn cơm thừa của người khác, chuyện ghê tởm như thế này lại xảy ra giữa anh và Tô Cảnh Lam. Anh phát hiện mình lại không hề thấy ghê mà còn có một cảm giác hạnh phúc.

Ngồi trước bàn làm việc, anh như trúng số độc đắc mà cười ha ha không ngừng, cho đến khi Quân Lăng không biết đến từ bao giờ, gõ gõ bàn làm việc nhắc nhở thì anh mới hồi phục tinh thần.

- Lăng. Em vào khi nào? Anh hoảng sợ. Cậu ta sáng nay cũng vậy, luyện khinh công thế này khiến anh phát hãi.

Quân Lăng lạnh lùng nhìn đồng hồ trên cổ tay:

- Năm phút trước. Sếp tổng, bây giờ em chắc chắn mười phần là anh có bệnh.

- Làm ơn đừng có tưởng tượng phong phú thế được không. Lúc nãy là anh đang mải làm việc.

- A! Thì ra công việc của sếp tổng là nghiên cứu biến chứng khi yêu sao?

Anh liếc nhìn màn hình máy tính, trêu chọc.

Lôi Nghị Phong vội vàng đóng lại cửa sổ web, tức giận nói:

- Đó là trang quảng cao

Rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác:

- Em vào đây có chuyện gì?

- Em đến lấy báo biểu buổi sáng, phòng tài vụ đang chờ.

Lôi Nghị Phong lấy bản báo biểu kia ra, chăm chú nhìn lại một lần rồi quẳng cho Quân Lăng, rồi nói:

- Lần sau tốt nhất phải gõ cửa, anh cho vào mới được vào.

Quân Lăng cầm lấy văn bản:

- Ok! Cho dù gõ đến nát cửa em vẫn sẽ gõ tiếp/

Anh gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, anh mở miệng hỏi:

- Khụ khụ, em…. em có biết gì về khí tượng học không?

Quân Lăng nhíu mày:

- Ý của anh là…

- Anh…ách… anh chỉ là muốn biết thời tiết gần đây thế nào, ví dụ như … Anh nhún vai: – em cảm thấy tối nay có sao không?

- Chuyện này em có thể hỏi chuyên gia Khí thượng thủy văn cho anh

Anh thông minh cất dấu ý cười vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.