Bó Tay Chịu Trói

Chương 17: Chương 17: Chương 9.3




Kỷ gia.

Chị Trần nhìn phòng ăn đèn còn sáng trong lòng lo lắng không thôi, than nhỏ nhưng vẫn đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa, nửa ngày không có trả lời, liền lo lắng đẩy cửa đi vào.

Phòng ăn trên bàn cơm đặt đầy đồ ăn, lại sớm đã nguội lạnh.

Kỷ Thừa An ngồi im lặng trên ghế, ánh mắt bình tĩnh, chỉ là trong không khí tràn ngập sự yên tĩnh cực độ.

Chị Trần nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thiếu gia buổi tối chưa ăn ăn cái gì, chi bằng tôi đi làm thứ gì đó ăn có được không?”

Kỷ Thừa An không đáp.

“Hay là uống một cốc sữa xong rồi đi ngủ đi.”

Im lặng.

Chị Trần lại than nhỏ: “Thiếu gia, Kiều tiểu thư là có việc mới không thể đến, bằng không cô ấy nhất định sẽ đến , nhìn thấy thiếu gia làm nhiều như vậy ăn cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ, hay lần sau chúng ta hẹn trước thời gian có được không?”

Trầm mặc.

Chị Trần nhìn Kỷ Thừa An trong lòng tràn đầy sầu lo, thiếu gia phản ứng như vậy chỉ có chị ban đầu chiếu cố, bây giờ thiếu gia lại như vậy, chị thật không hiểu nên làm thế nào cho phải, Kiều tiểu thư có thể khiến thiếu gia vui vẻ chút, nhưng là chị cũng không muốn thiếu gia quá quan tâm Kiều tiểu thư.

Trong lòng chị vừa tưởng tượng, liền có cân nhắc.

Nửa ngày, Kỷ Thừa An rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi không sao, chị đi ra ngoài trước đi.”

Chị Trần cũng biết nhiều lời vô ích, liền đáp ứng đi ra ngoài, trước khi đi còn đem sữa nóng nhẹ nhàng đặt bên người Kỷ Thừa An.

Kỳ thật Kỷ Thừa An không có sinh khí, cũng không có không vui, anh bất quá là ngẩn người mà thôi, bởi vì hiện tại anh đang có cảm giác thực mờ mịt.

Anh hôm nay làm rất nhiều đồ ăn hi vọng Kiều Tịch có thể lại đây, hiện tại biết được cô không thể tới đúng lúc, cảm giác thất vọng liền tựa thủy triều tràn ngập trong lòng.

Nhưng là... Vì sao?

Loại này nghi hoặc so với việc anh nguyện ý tiếp nhận đụng chạm của cô càng làm cho anh nghi hoặc.

Cùng Kiều Tịch cùng một chỗ, một mặt là nghi hoặc thái độ chính mình đối vối thân thể cô, một mặt cũng là xác định chính xác không ghét người phụ nữ này, nhưng rốt cuộc là từ lúc nào lại luôn để ý cô như vậy ?

Thói quen khi hai người trên giường, nguyện ý tiếp nhận đụng chạm của cô, thậm chí đối với việc hai người cùng nhau dùng cơm đều rất vui vẻ.

Cuộc sống như thế đối với anh quá mức xa lạ, bên trong anh năm tháng trước đây chưa từng có loại cảm giác này.

Chưa từng cùng một người phụ nữ nào tiếp xúc thân mật như thế.

Anh cho phép cô qua đêm trong phòng của anh, vì cô mà nấu cơm, thậm chí đêm qua ôm nhau ngủ, anh từ trước chưa từng cho rằng sẽ cùng ai thực hiện sự tình, lại càng không nghĩ nhất định phải là Kiều Tịch.

Anh có thể cảm giác được có cái gì đó trên cơ thể lặng yên thay đổi, chỉ là anh thực mơ hồ, loại trạng thái này, là muốn chấm dứt hay là tiếp tục?

——————

Kiều Tịch biết một khi gặp phải Hoắc Dục phiền toái liền sẽ đến, ví dụ như Kiều Vọng, chỉ là cô không nghĩ đến, phiền toái của mình đã đến như vậy.

Trên bàn cơm công ty của cô có Trương Bân, còn có một đồng nghiệp hạng mục Viễn Đông, ngoài vài người trong công ty còn có một người của đối tác - Hoắc Dục.

Cô rốt cuộc biết vì sao hạng mục này lại giao cho mình.

Trương Bân bên này chầm chậm mời rượu Hoắc Dục, Hoắc Dục khẽ cười nói: “Gần đây cơ thể không tốt thật sự không thể uống rượu, thực ngại ngùng.”

“Hoắc tổng, có phải không vừa lòng, đến lượt Tiểu Vương mời Hoắc tổng một ly.” Tiểu vương đáp ứng một tiếng liền cầm ly rượu lên.

Hoắc Dục dùng tay che cốc rượu: “Thật là uống không được, vẫn là mọi người uống đi.” Nói đến đây, ánh mắt lại liếc Kiều Tịch. Thông thường, bữa ăn như này luôn luôn chỉ là nhân viên của công ty đối phương đến gặp, đâu có khi nào tổng giám đốc tự mình đến?

Muốn sống được tốt nhất không nên quá phận, nhất thời không khí liền có chút căng thẳng, Trương Bân theo ánh mắt Hoắc Dục nhìn đến Kiều Tịch, anh ta lăn lộn bao nhiêu năm nhân tình làm sao không hiểu, liền buông cái chén rót cho Kiều Tịch đầy một ly: “ phó trợ lý Kiều, cô xem này Hoắc tổng cảm thấy chúng tôi không được , thế nào cũng phải để cô đích thân mời ngài?”

Trương Bân nói, đồng thời Hoắc Dục cũng nhấc tay che miệng cốc rượu ra, Tiểu Vương thuận thế lập tức rót cho anh ta một ly rượu đầy.

Kiều Tịch ngồi xuống nhìn Hoắc Dục không nói một câu, cô biết, Hoắc Dục muốn ép cô, bức cô cúi đầu, bức cô thuận theo.

Chỉ là... Anh ta vì sao có thể cho là cô sẽ theo sự sắp đặt của anh ta?

Kiều Tịch cười, khuôn mặt thanh lệ, ánh đèn chiếu xuống càng trở nên mềm mại, cô bưng ly rượu lên đi đến bên cạnh Hoắc Dục: “Như vậy mong rằng chúng ta cùng Hoắc tổng sẽ hợp tác thuận lợi.”

Hoắc Dục nhìn cô không nói tiếng nào. Trương Bân nhìn hai người lớn tiếng kêu:

“Rượu giao bôi! Rượu giao bôi! Đến một ly rượu giao bôi!”

Đại gia cũng phản ứng kịp, nhất thời trong lòng tràn đầy khen ngợi.

Hoắc Dục chậm rãi đứng dậy bưng ly rượu lên, đồng tử đen như mực nhìn cô nhẹ giọng nói:

“Nhất định sẽ rất thuận lợi.”

“Đương nhiên.”

Hai ly chạm nhau, hai người uống một hơi cạn sạch.

Bữa ăn này náo nhiệt lạ thường, khách chủ đều vui vẻ. Cuối cùng, Hoắc Dục chủ động lại gần bắt tay Kiều Tịch, trước khi rời đi còn để lại câu nói ý vị sâu xa:

“ Về sau chúng ta sẽ còn phải trao đổi nhiều hơn.”

Kiều Tịch cười nói: “Được”, mà một bên Trương Bân nhìn ánh mắt hai người giữ kín như bưng.

Sắc trời cũng đã muộn, Kiều Tịch lái xe về nhà, vừa tới tiểu khu nhà mình nhìn thấy một người liền kinh ngạc, Kiều Vọng.

Cô ta làm sao lại tìm được nơi đây? Phải chăng đã quên mất bản thân khi xưa đã ở nơi đó cố tình ép cô ra khỏi nhà? Thế nhưng cô hiện tại thực sự không có tâm trạng đối phó loại người này, liền đánh xe chuyển sang hướng khác.

Chị Trần thời điểm nhìn thấy cô có chút kì quái, thần sắc trầm trọng, cô không để ý chào hỏi liền lên lầu.

Chị Trần vốn muốn cùng Kiều Tịch nói chuyện một chút lại nhất thời không biết phải mở lời thế nào, đợi đến lúc Kiều Tịch rời đi mới nhớ tới quần áo của cô liền thốt lên:

“ Không xong!”

Kiều Tịch đi tới lầu hai, không có ý định đi tới phòng ngủ, đã trễ thế này Kỷ Thừa An chắc là đã đi ngủ, cô nghĩ tốt hơn vẫn là ngủ tại phòng khách. Thế nhưng hôm nay không biết vì sao đèn tường lầu hai đóng, cô đành phải sờ bò lên, lại không nghĩ gặp anh ở hành lang.

“ Tại sao còn chưa ngủ?” Kiều Tịch hỏi anh.

Trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu tình trên gương mặt Kỷ Thừa An, chỉ thấy bóng anh cao lớn đứng sững trong đêm. Kiều Tịch thấy anh tiến lại gần mình hai ba bước, một tay ôm chặt eo nhỏ của cô, chủ động hôn.

Kiều Tịch đã có chút say rượu liền không chống cự, thuận theo tiếp nhận sự nhiệt tình của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.