Bó Tay Chịu Trói

Chương 11: Chương 11: Chương 7.1: Cảm giác chân thật




Edit: Yên Nguyệt, Hoa Hồ Điệp

Beta: Hoa Hồ Điệp

Từ công ty đến nhà ga lái xe ít nhất nửa tiếng, khi cô đến phía đông nhà gamới có người nói cho Kiều Vọng hoá ra đây là cửa nhà ga phía tây.

Trong nhà xa hoa, Kiều Vọng nhìn thấy xe lửa thành phố A không xa quá, gọi Kiều Tịch hơn mười câu mới nhẹ giọng nói.

Bên kia trầm mặc một chút, nhưng không phản ứng kịp đối phương rốt cuộc nhận điện thoại, nhưng theo sau liền là một mảnh chửi rủa: “Cô như thế nào mới tiếp điện thoại! Cô ở đâu! Tôi chờ nửa tiếng rồi ! Mẹ nó cô nhanh lên đi! Có phải hay không cố ý muốn như vậy!”

Chửi đi, chửi đi... Kiều Tịch bĩu môi, trong lòng của bà ước chừng chỉ có một con gái.

Âm thanh Kiều Tịch nhàn nhạt: “Giao thông thành phố A luôn luôn không tốt, hơn nữa còn là chính bà đem sai địa chỉ cho tôi.”

Bên kia mẹ Kiều không chút để ý lý do Kiều Tịch thoái thác: “bla bla bla....”

“Sợ nó gặp chuyện không may như vậy thì đừng gửi nó cho tôi, đừng làm tôi phiền toái.”

“Ngươi nói cái gì! Nó là em của ngươi! Ta cho ngươi biết...”

Lười nghe nữa, Kiều Tịch thuận miệng tìm cái lấy cớ cúp điện thoại, mẹ Kiều

không ngừng gửi tới từng tin nhắn, Kiều Tịch nhìn thoáng qua, đơn giản là Kiều Vọng thích ăn cùng quần áo, cuối cùng từng câu uy hiếp cường thế.

Kiều Tịch thật không biết cô tự tin đến thế, cô chính là thật khổ, cô có thể làm thế nào?

Rốt cuộc có nên trở về? Cô từ lúc lên đại học lại cũng chưa có trở về đó, nếu không phải vì ông, cô tội gì đi bụi.

Đợi cô đến lối ra trạm, sắc trời đã hơi tối, một lần lại một lần cô gọi điện thoại cho Kiều Vọng nhưng không ai tiếp.

Kiều Vọng chính là như vậy, luôn là dựa làm việc theo chính mình yêu thích, không chỗ nào băn khoăn, dù sao nó tùy hứng luôn tính tiền, nhưng trong này, không bao gồm cô Kiều Tịch.

Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, cho nên trong hành lang dài không có mở ra.

Cách Kiều Tịch không xa có một người đàn ông cao lớn, nghiêng người dựa vào cây cột, miệng ngậm một điếu thuốc, lửa đỏ đầu điếu thuốc một ngụm hít rồi phun khói, khiến cho khuôn mặt người đàn ông cũng ẩn giấu tại trong bóng tối.

Ở đó cũng không còn nhiều người, chỉ có mấy người linh tinh, đứng thẳng ở nơi đó có người đàn ông cùng Kiều Tịch.

Cảm nhận nguy hiểm tới.

Mà thời điểm người đàn ông đi hướng cô, loại cảm giác này càng thêm trầm trọng, Kiều Tịch liền chuẩn bị cảnh giác thì người đàn ông thấp giọng hỏi câu: “Tiểu Hi?”

Dưới ngọn đèn sáng, Kiều Tịch lúc này mới thấy rõ người tới.

Người đàn ông vóc người rất cao, dáng người cũng cực dương cương khuôn mặt, màu làn da lộ ra khỏe mạnh, đi lại mới lộ ra nho nhã ôn hòa, ước chừng ba mươi tuổi, trong tay còn mang theo điếu thuốc lá.

Hoắc Dục.

Kiều Tịch ánh mắt dừng ở trên tay anh thuốc lá, hoá ra anh cũng bắt đầu hút thuốc, rõ ràng lúc trước hứa hẹn với cô tuyệt đối sẽ không hút thuốc, nghĩ đến tận đây lại cười đùa cợt, anh hứa hẹn?

Nhiều năm như vậy cô sớm thấy rõ .

Hoắc Dục không nghĩ đến lại nhìn đến Kiều Tịch ở chỗ này, mặc dù biết cô cũng chưa bao giờ ngẫu nhiên gặp nhau, vừa mới thử kêu tên của cô, không nghĩ đến thật sự là cô.

Vài năm chưa gặp giờ cô càng thêm thanh lệ, giày cao gót màu lam nhạt, độ cong cẳng chân, hướng lên trên là áo cánh sen sắc sảo màu hồng bao vây lấy thân thể, sắc mặt trắng nõn, hai mắt linh động, cả người thoạt nhìn giống như là sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Anh đang muốn nói cái gì đó rồi lại nhìn đến khóe miệng cô cười đùa cợt, nhất thời không gian ở nơi đây cũng không biết nói cái gì.

Không khí chính cương ở nơi đó, xa xa truyền đến âm thanh vui thích: “anh họ!”

Thiếu nữ thanh xuân từ đằng xa bổ nhào vào Hoắc Dục trong ngực, gắt gao ôm hông của hắn, ngẩng đầu khuôn mặt tươi cười làm nũng: “Anh như thế nào hiện tại mới đến, làm người ta chờ thật lâu.”

Hoắc Dục ôn hòa cười cười, một tay sờ sờ đầu cô:“Xin lỗi tới chậm, lúc nữa mời em đi ăn bồi thường được không”

Người con gái nháy mắt cười duyên nói: “Mở đại tiệc, mới có thể bồi thường” Hoắc Dục cười gật đầu đồng ý.

Người con gái quay sang nhìn Kiều Tịch ngạc nhiên:“ Chị thế nào ở đây” Kiều Vọng, cô cùng huyết thống.

Kiều Tịch giật nhẹ khoé miệng” Là mẹ kêu tôi đến.”

Kiều Vọng “A” một tiếng “Đúng mẹ đã nói, nhưng cô đến quá chậm, nên tôi gọi anh họ, cô không để tâm chứ”

Kiều Tịch Tươi cười:“Đương nhiên không, hai người đi ăn tối trước đi, tôi chờ người dẫn lên phòng.”

Kiều Vọng kéo tay Hoắc Dục, tựa vào người anh:“ Tốt lắm, mai tôi tìm chị.”

“Chị đây là anh họ” Cô ngẩng đầu lên đứng tại chỗ mà người đàn ông nhìn cô làm cho cô khiếp sợ, cô cúi đầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.