Bó Tay Chịu Trói

Chương 57: Chương 57: Chương 47. Tiểu Hoàng




Editor: Cookie Oh

Kiều Tịch ngoan ngoãn nằm nhoài trên ngực anh, đầu ngón tay chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của anh, “Anh không tò mò tại sao em lại thay đổi chủ ý hả?”

“Như đã đoán trước thôi.” Người nào đó tự tin nói.

Ặc, Kiều Tịch bị lời của anh chẹn họng, vốn dĩ còn một đống lời tự đắc muốn nói, kết quả một câu của anh chặn lời cô muốn nói luôn.

Đột nhiên anh vượn một tay ra, nắm lấy cổ tay mà lúc trước bị còng của cô, hỏi một câu: “Có đau không?”

Kiều Tịch nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong mắt lại xuất hiện chút lo lắng, cảm nhận được sự quan tâm của anh, tâm trạng Kiều Tịch rất tốt, uất ức trước đó đều biến mất, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nở ra nụ cười mừng rỡ, nghiêng người sang tựa vào người anh, giọng nói vô tội lại uất ức, “Đau a, anh xem, còn đỏ đây này.”

Vẻ mặt Kỷ Thừa An sững sờ, anh nghĩ Kiều Tịch nhất định sẽ nói không đau, nhưng cô lại thừa nhận, anh lại không biết phải làm cái gì.

Yết hầu chuyện động lên xuống một cái, một lúc lâu mới nói một câu: “Anh đi lấy thuốc.” Nói xong buông Kiều Tịch ra muốn đi.

Kiều Tịch sao có thể để vậy chứ, nói lời này là để anh đau lòng, đây là chuyện cần trí tuệ ở mức thấp nhất, một người đàn ông bình thường đều sẽ tiến đến ôm hôn, nói lời ngọt ngào an ủi, anh lại không nói câu nào, một lúc lâu mới nói một câu đi lấy thuốc.

Có điều, cái này cũng là thật sự lo lắng cho cô, không như vậy thì không phải là Kỷ đại nhân rồi.

Trong lòng Kiều Tịch thầm vui, kéo anh lại, đôi mắt ướt át đen như mực nhìn anh, chắc vì khóc nên càng thêm lóng lánh, tội nghiệp nhìn Kỷ Thừa An, “Anh cứ đi như thế à.”

Lần này anh đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Kiều Tịch cũng không nhịn được nữa, phì cười, ôm bụng lăn lộn trên giường, ai gu, trêu đùa dáng vẻ khổ sở của Kỷ đại nhân thật là quá hay, ha ha.

Mặt Kỷ Thừa An đen triệt để, thân thể chuyển động, níu lấy cánh tay của cô kéo đến trong ngực.

“Thật không đàng hoàng.” Cặp mắt đen như mực của anh nheo lại, trên gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ nguy hiểm, ý thức được mình có thể gây nổ súng rồi, Kiều Tịch vội vàng giãy giụa, nhưng đâu nhanh kịp bằng tay dài chân dài của Kỷ Thừa An chứ, thân thể anh thấp xuống, Kiều Tịch không thể động đậy.

Kiều Tịch giãy hai cái, cảm thấy không được thì chu miệng uất ức nói: “Anh sử dụng sức mạnh, em vẫn còn bị thương đấy. . . . . .”

“Vậy sao, anh thấy em rất tốt.” Anh trừng mắt nhìn cô lạnh lùng nói, tay cũng không rảnh rỗi.

Nhất định Kiều Tịch không biết bây giờ mình đầy cám dỗ thế nào, trên gương mặt trắng nõn hơi hồng, cặp mắt long lanh có chút bất lực, làn da mịn màng trắng ngần, giống như ngọc trắng loại tốt nhất, anh chậm rãi cởi nút áo cô ra, lộ ra làn da mềm mại tinh tế như miếng ngọc trắng vô cùng hoàn mĩ.

Một cái tay để trên cổ tay cô, một cái tay khác chậm rãi sờ lên phía trên, đảo quanh ngực, Kiều Tịch không nhịn được thở mạnh, ngực phập phồng, mờ mịt nhìn anh.

Đôi mắt anh tối dần, cúi xuống cắn đôi môi hồng hé mở của cô, hôn cô, sức lực bá đạo khiến cô trầm mê, đầu lưỡi thăm dò vào, cùng nhảy múa với lưỡi cô.

Rất nhanh, anh cởi hết quần áo của cô ra, cảnh xuân hiện ra, anh lưu luyến ở ngực và bụng cô, không để cô kìm nén mà ưỡn người, anh tháo bỏ hết vật cản trở phía dưới, động thân một cái tiến vào, cô không khỏi kêu một tiếng, bấu vào cánh tay cường tráng cảu anh, cô thở gấp, mở to đôi mắt mờ mịt gọi anh: “Kỷ Thừa An. . . . . .”

Người đàn ông đang kịch liệt bỗng dừng lại một giây, ôm lấy người cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Gọi lại một lần nữa.”

“Cái… cái gì. . . . . .” Cô giống như đang trôi giữa biển rộng, không ngừng dập dềnh, có tiếng ai đó vang lên trên đỉnh đầu, cũng không rõ ràng lắm.

Cô nghe được một tiếng cười khẽ, môi bị chiếm giữ, một cái tay dọc theo hông của cô chậm rãi xuống phía dưới, lại nói nhỏ một tiếng: “Ngoan.”

Sau đó cường thế hôn sâu bao phủ lí chí của cô.

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Sau khi hai người hòa thuận, Kiều Tịch biết được tình huống hiện giờ thế nào.

Đây là nhà chú Kỷ Thừa An, Kỷ Lâm, Kỷ Lâm không thể nói là dùng từ đặc biệt này để hình dung.

Đặc biệt là ở cách sống của ông.

Kỷ Lâm và cha Kỷ Thừa An là anh em ruột, ông rất được cưng chiều, nhưng ông không thích tham gia vào sự nghiệp của gia tộc, lại rất chung thủy với sở thích của mình, không có người cạnh tranh, vì vậy cha Kỷ Thừa An rất quan tâm ông, nói tóm lại, bây giờ phân loại Kỷ Lâm này, chính là loại thanh niên thuộc về văn nghệ. [

Nếu chỉ có như vậy, còn chưa đủ đặc biệt.

Đột nhiên cha Kỷ Thừa An mất trong một vụ tai nạn máy bay, rất nhiều người muốn đánh đổ nhà họ Kỷ, Kỷ Lâm không chút do dự đứng ra, trợ giúp anh Kỷ Thừa An tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, hơn nữa, sau khi gia tộc ổn định thì dứt khoát rời đi, đúng là một người thông minh.

Không bị dục vọng trước mắt mê hoặc, chuyện như vậy, không có mấy người làm được.

Nhưng điều Kiều Tịch cảm thấy đặc biệt, hoàn toàn không phải chuyện Kỷ đại nhân nói cho cô biết, mà là người đàn ông xinh đẹp ngồi ở trước mặt, trên tay lại có một con rắn. . . . . .

Mỹ nam quyến rũ và rắn, tổ hợp mỹ lệ vô cùng đẹp mắt.

Không, nói chính xác, đó là một con trăn màu vàng kim, hoa văn xinh đẹp, con mắt màu vàng nhạt, rất dịu ngoan quấn trên ghế, đầu đặt trên vai Kỷ Lâm, giống như một cô gái khéo léo đáng yêu, nhưng dù đẹp hơn nữa, nó cũng là một con rắn đã trưởng thành đó.

“Chú, chú tìm cháu. . . . . . Ha. . . . . .” Kiều Tịch cắn môi dưới run rẩy hỏi, hỏi vội vàng xong, mau chóng rời đi, người này yêu thích cái gì không thích lại thích loài vật này.

Kỷ Lâm cười nhạt, giọng nói khinh thường chậm rãi truyền đến, “Thích nơi này không?”

Hả?

Kiều Tịch nhìn vườn hoa xung quanh, hương hoa thoang thoảng đưa vào mũi, không thể phủ nhận, nơi này rất tốt, cho nên cô gật đầu một cái, tầm mắt lơ đãng nhìn thẳng vào mắt con rắn vàng kia, hai chân hơi co lại, khẩn trương.

“A, “ Kỷ Lâm cười khẽ, “Cháu rất sợ cô ấy?” Ngón tay trằn nõn của ông chỉ vào con rắn vàng kim trên vai, màu vàng kim và màu ngọc trắng tạo nên sự chênh lệch rõ rệt, lại có kiểu hấp dẫn khác.

“Ha ha ha a. . . . . .” Kiều Tịch cười gượng không đáp.

Kỷ Lâm cũng không để ý, nụ cười vẫn tao nhã lịch sự như cũ, liếc mắt nói với cô: “A An muốn đi, cháu cũng sẽ đi cùng nó thôi.”

Đi? Kỷ Thừa An không nói gì với cô cả.

“Xem ra A An cũng không nói với cháu mục đích của nó khi tới nơi này.” Kỷ Lâm vẫn ung dung nhìn cô.

Mục đích?

Cô cho rằng Kỷ Thừa An gần đây mới đến nơi này .

“Cháu là người A An đã nhận định, chú cũng không cần gạt cháu.” Mặc dù Kỷ Lâm chưa nói ra ý gì, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng nói cho cô biết trong này là có gì đó.

Đôi mắt to sáng rỡ của Kỷ Lâm nhìn thẳng vào cô, “Tiểu Tịch, biết không, dòm ngó vào thế giới của chúng ta, đôi khi phải đánh đổi một số thứ, A An đã bỏ ra rồi, cháu nguyện ý làm những gì vì nó?”

Dòm ngó, thế giới của bọn họ, im lặng, lại tràn đầy nguy hiểm.

Giống như đang chất vấn, mình dám trả giá lớn để đổi lấy tư cách đi cùng Kỷ Thừa An không?

“Dĩ nhiên.” Kiều Tịch cũng mỉm cười nhìn Kỷ Lâm, trong ánh mắt thể hiện sự kiên định.

Tình yêu, là chuyện giữa cô và Kỷ Thừa An, khác biệt đơn giản mà quan trọng nhất chính là tin tưởng và bình đẳng.

Anh vì làm cô, cô cũng đồng ý, nói cho cùng, cô cũng không muốn thua thiệt người khác.

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Khi Kỷ Thừa An bước vào phòng phát hiện Kiều Tịch ngồi trên bàn sách, sợ hãi nhìn xuống dưới đất.

Lông mày anh dựng lên, buồn cười nhìn mặt cô, vừa đi vừa hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

“Đừng tới đây! ! !” Kiều Tịch kêu to, “Tiểu Hoàng ở đây đấy!”

“Tiểu Hoàng?” Anh lặp lại.

“Anh đừng qua!” Kiều Tịch gấp gáp, ngón tay chỉ xuống đất, “Nó a, nó đó!” lời cô nói đều không mạch lạc.

Kỷ Thừa An nhìn xuống, phát hiện con rắn vàng kim dài hơn một thước cuộn dưới mặt bàn, hai hàng lông mày nhăn lại, “Tiểu Hoàng, là nó sao?”

Kiều Tịch gật đầu liên tục.

Kỷ Thừa An thầm than, bước tới dùng một tay nắm lấy phần cách đầu Tiểu Hoàng ba phân, một tay nhấc nó lên, ôm nó rời khỏi phòng, lúc này Kiều Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định cử động, phát hiện chân đã tê rần.

Đến lúc Kỷ Thừa An trở lại, thấy Kiều Tịch vẫn ngồi yên, trong lòng cũng hiểu tình cảnh của cô, cánh tay dài duỗi một cái, ôm cô xuống, Kiều Tịch ôm gáy anh, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

Đột nhiên phát hiện, hình như mỗi lần cô cô gặp chuyện quẫn bách, Kỷ Thừa An đều xuất hiện.

Cho dù là liên quan đến Hoắc Dục, Kiều Vọng, hay là khi người thân hại cô, Kỷ Thừa An đều xuất hiện kịp thời.

Giống như một bạch mã hoàng tử chân chính, anh tuấn khí phách.

Có điều cô ở dưới con ngựa này. . . . . . là một con hắc mã kiêu căng bướng bỉnh a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.