Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 439: Chương 439: Ngoại truyện 38




Trên bàn ăn, một bó hồng tỏa hương thơm ngát, càng khiến bữa tối thêm phần lãng mạn, ngọt ngào.

Mân Huyên còn đang ăn dở, đã nghe tiếng Doãn Lạc Hàn nói “Huyên, anh no rồi.”

“Nhanh vậy?” Cô nhìn lên, thấy bát hắn đã trống không.

“Ừ, em cứ ăn đi. Anh lên tắm trước. Chốc nữa, anh sẽ có một bất ngờ nữa dành cho em. Ăn nhanh rồi lên, anh chờ!” Hắn cười thần bí, rảo bước đi lên lầu.

Trực giác của cô mách bảo hắn đang nói đến chuyện gì, khiến cô không khỏi đỏ mặt, cúi đầu thật thấp, mãi cho đến khi hắn lên hẳn trên lầu rồi, cô mới dám ngẩng mặt lên.

Chưa đầy năm phút đồng hồ, cô dở khóc dở cười nhìn bát cơm. Không ngờ chính mình lại cũng nóng vội như thế… Rồi cô lại tự an ủi mình, dù sao cũng là vợ chồng, muốn gần gũi nhau thì có gì sai đâu?!

Trước khi lên lầu, như thường lệ, cô ghé qua phòng trẻ con để xem Tiểu Lạc Lạc thế nào. Doãn Lạc Hàn đã thuê ba bảo mẫu 24/24 h thay phiên nhau túc túc trực chăm sóc Tiểu Lạc Lạc., một ngày hai mươi tứ giờ cắt lượt ở trẻ con trong phòng chiếu cố tiểu tử kia.

Cô ngồi bên nôi nhìn gương mặt đang say ngủ của con, sau đó trước khi rời đi lại hôn nhẹ lên má con, nhẹ nhàng chúc con ngủ ngon.

Đi vào phòng ngủ, không thấy Doãn Lạc Hàn đâu, cô ngó nghiên xung quanh. Cửa phòng tắm đã mở, hắn tắm xong rồi, vậy hắn đang ở đâu?

“Hàn, anh ở đâu vậy?” Cô e dè gọi, đột nhiên hai mắt bị một bàn tay từ phía sau che lấy.

“Nhắm mắt lại.” Hắn thổi hơi ấm áp bên tai cô.

“Lại có gì cho em sao?” Cô cười khúc khích, nghe lời nhắm mắt lại.

“Đây là bất ngờ lớn nhất anh muốn dành cho em. Anh nghĩ em sẽ thích đấy! Mặc dù anh rất muốn có thể ở bên em cả ngày, nhưng so với điều đó, anh muốn được nhìn thấy gương mặt vui vẻ, tươi cười mỗi ngày của em hơn, cho nên……”

“Hàn, anh đang nói gì vậy? Em không hiểu gì hết… Anh đừng làm em sợ…” Cô hơi hoảng, quơ tay lên muốn gỡ tay hắn ra, kết quả lại luống cuống quờ tay vào trong áo hắn, cảm nhận vòm ngực cường tráng đang nóng rực, cũng nhận thấy được cơ thể hắn bị kích thích, run nhè nhẹ.

“Không được sờ soạng lung tung.” Hắn đằng hắng một tiếng, khàn giọng nói, sau đó bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên tay cô một cái gì đó “Em có thể mở mắt được rồi.”

Cô tò mò mở mắt ra, thấy trên tay mình đang cầm một túi hồ sơ. Rốt cục là cái gì đây?

“Mở ra xem.” Hắn hào hứng quan sát phản ứng của cô.

Cô từ từ mở ra. Đọc những dòng chữ bên trong, cô kinh ngạc không nói ra lời.

Một lúc lâu sau, cô mới có thể lắp bắp “Cái này… cái này… chính là bất ngờ anh muốn dành cho em sao?”

“Thích không?” Hắn mỉm cười đến dịu dàng “Anh biết em thích làm báo, nên đã mở cho em một tòa soạn này. Tên anh cũng đã chọn rồi, em xem có thích không?”

Cô kích động, giọng run run đọc “Tòa soạn Huyên Phong…”

Hắn kéo cô vào lòng “Anh nghĩ rất lâu mới nghĩ ra tên này đó, em có thích không?”

“Thích, rất thích, thật sự rất thích! Em không ngờ… không ngờ anh lại mở tòa soạn cho em….” Cô không kìm nén được sự xúc động, lại nhớ tới túi hồ sơ này dường như có điểm quen thuộc, chính là giống với túi hồ sơ Quý Dương cầm hôm nọ “Là Quý Dương giúp anh mở phải không?”

“Ừ.” Hắn gật nhẹ “Chỉ cần em thích là tốt rồi.”

“Nhưng mà tiền mở……” Cô do dự nói ra mối bận tâm trong lòng “Có lẽ là số tiền không nhỏ…”

Hắn yêu chiều vén tóc cho cô “Ngốc ạ! Chỉ cần em thích, anh có thể mở mười tòa soạn, thậm chí một trăm tòa soạn cho em!”

“Vậy chờ bao giờ tòa soạn kiếm được lợi nhuận, em sẽ trả lại anh.” Cô cười tươi, bắt đầu hưng phấn tính chuyện sau này “Ngày mai em sẽ đăng tin tuyển dụng, em muốn tuyển……”

Hắn cười cắt lời cô “Huyên, không cần đâu, đội ngũ nhân viên đã có sẵn rồi, ngày mai em có thể tới xem. Sau này mọi chuyện sẽ đều do em quyết định, em là xã trưởng đó.”

“Xong hết rồi sao?” Cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác “Nói vậy… chứng tỏ anh đã mở tòa soạn được một thời gian rồi, sao giờ mới cho em biết?”

Cô chu môi, huých hắn một cái, khiến hắn bật cười “Đương nhiên là vì anh muốn cho bà xã bất ngờ rồi.”

Cô suy nghĩ một hồi rồi bĩu môi lầm bầm “Lừa em lâu như vậy… Có phải ngay từ lúc em muốn đề nghị đi làm, anh đã âm thầm mở tòa soạn không hả?”

“Huyên, anh làm tất cả những việc này đều là vì em.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên hai má cô, rồi lần ra sau tai cô.

Nụ hôn của hắn từ nhẹ nhàng mơn trớn dần trở thành cuồng dã si mê, khiến cô trở tay không kịp “Từ từ đã, em còn chưa nói xong mà… Mới lại, em còn chưa tắm…”

“Anh không ngại…” Hắn mỉm cười nói, động tác càng lúc càng thêm cuồng nhiệt, bàn tay tham lam luồn vào trong áo cô, thuần thục cởi bỏ tất cả những thứ quần áo vướng víu trên người cô.

Hắn chôn mặt vào ngực cô, yết hầu phát ra tiếng khàn khàn đầy dục vọng, nhấc bổng cô đi về phía giường lớn, xong đó ép cô xuống, từ từ tiến vào bên trong cơ thể ấm áp của cô.

Một lúc lâu sau, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhìn hắn say ngủ mà không kìm được đưa tay vuốt ve chiếc cằm cương nghị của hắn, chăm chú ngắm nhìn gương mặt nam tính của hắn – từ đôi lông mày dài rậm, đôi mắt nhắm hờ với hàng mi cong dài đến sống mũi cao thẳng đầy cuốn hút và đôi môi mỏng dường như đang khẽ mỉm cười…

Cô quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường, nghĩ đến việc hắn âm thầm mở tòa soạn cho cô, trong lòng lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc ấm áp, không kìm nén được nhẹ nhàng hôn lên môi hắn mấy cái.

Ngoại truyện 39

Trước đây cô đã từng hứa với hắn, cô đi dự tuyển vào năm tòa soạn, nếu không được tòa soạn nào chọn, cô sẽ nghe theo sự sắp xếp của hắn, vào tập đoàn Đường Thịnh làm việc. Kết quả thật đúng như hắn đã dự liệu, không một tòa soạn nào dám nhận “phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh”!

Tuy rằng rất muốn cô luôn ở bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn âm thầm mở một tòa soạn cho cô để cô có thể thực hiện đam mê của mình, cũng không hề đề cập gì đến việc tới tập đoàn Đường Thịnh làm việc nữa…

Lúc này đây, cô đang phân vân giữa hai lựa chọn: Một là tuân thủ theo đúng lời hứa của cô với hắn – vào Đường Thịnh làm việc và hai là làm theo sở thích của mình, dồn tất cả tâm huyết cho việc phát triển một tòa soạn của riêng mình.

Thật sự là một vấn đề nan giải! Cô đau đầu, nhìn gương mặt đang say ngủ của hắn. Cô biết nếu bây giờ cô nói với hắn, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự, tôn trọng quyết định của cô… Nhưng… cô không thể ích kỉ như vậy… Mỗi ngày hắn đều phải làm việc mệt mỏi, chẳng lẽ cô không thể từ bỏ hoài bão để đến bên hắn, đem lại niềm vui cho hắn mỗi ngày hay sao?

Đến tột cùng…… Đến tột cùng cô nên làm thế nào???

“Huyên……” Trong lúc ngủ, hắn đột nhiên lầu bầu, vòng tay ôm chặt cô vào lòng, môi di động tìm môi cô “Anh yêu em…. Rất yêu… Rất yêu……”

Cô bị hắn ấp vào trong lòng, tai kề ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Ngay cả trong giấc mơ, hắn cũng gọi tên cô, cũng nói yêu cô…

Cô cảm động thở dài, cọ cọ đầu vào ngực hắn “Hàn, em cũng vậy, em cũng rất yêu anh.”

Ngày hôm sau —

Cảm nhận được đầu lưỡi đang bị một đôi môi cuốn mút lấy, nơi thầm kín của cơ thể lại đang bị kích thích, cô mở bừng mắt, chỉ thấy đôi mắt hắn đang tràn đầy dục vọng…

Miệng vừa hé mở lại bị hắn chặn lại, căn bản không thể lên tiếng hỏi, chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng: hắn muốn “yêu” cô.

Hai tay cô quàng vào cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn. Nhận được sự ủng hộ và mời gọi của cô, hắn gầm nhẹ, xoay người đặt cô dưới thân, sau đó vội vàng tìm đến nơi thầm kín của cô, mãnh liệt chuyển động.

Cảm giác sung sướng khiến cô vô cùng hưng phấn, liên tục kêu tên hắn “Hàn! Hàn! Chậm…… Chậm một chút……”

Giọng nói ướt át mê người của cô giống như đổ thêm dầu vào lửa, càng kích thích ham muốn trong hắn. Hắn chuyển động càng nhanh, khàn khàn giọng nói “Em thật quyến rũ… khiến anh không thể khống chế được… Huyên… để anh yêu em….”

Hắn khóa chặt đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt lấy hết những tiếng rên rỉ quyến rũ, bàn tay nâng mông cô lên, để bọn họ tiếp xúc càng thêm chặt. Hai người quấn lấy nhau, ham muốn lên đến đỉnh điểm…

Hắn thành thục càng lúc càng chuyển động mạnh, đưa cô lúc lên lúc xuống, chỉ có thể dùng từ vô cùng thỏa mãn để miêu tả. Bàn tay cô cấu chặt vào lưng hắn, cặp chân thon dài quấn vào eo hắn như rắn nước, khiến cả hai người như hòa vào nhau…

Hắn thở hổn hển, nằm lên người cô, vùi đầu vào ngực cô, liên tục gọi tên cô “Huyên… Huyên…”

“Vâng!” Cô kiệt sức nằm dưới thân hắn, nhẹ giọng đáp.

“Anh vừa… gặp ác mộng……” Hắn thì thầm bên tai cô, giọng nói còn khẽ run run.

“Ác mộng như thế nào vậy?”

“Anh mơ thấy em… rời xa anh……” Nửa câu sau, hắn nói có phần ngập ngừng.

Cô quay mặt hắn lại, để hắn nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó vô cùng nghiêm túc khẳng định “Em đã hứa sẽ không rời xa anh rồi mà, anh có nhớ không? Em đã nói mình sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau… cho dù anh không yêu em nữa, cho dù anh đuổi em đi, trái tim em cũng sẽ mãi mãi luôn hướng về anh…”

Hắn lập tức nói “Không, sao anh có thể không yêu em được? Anh yêu em, cần em… Huyên…”

“Em cũng vậy!” Cô mỉm cười, chủ động hôn hắn thật sâu.

Nhìn sâu vào mắt cô, hắn có thể nhìn thấy được tình yêu dạt dào và vĩnh cửu. Đúng vậy, hắn yêu cô, cô yêu hắn. Tình yêu của bọn họ sẽ trường tồn mãi mãi….

Cô cọ cọ má vào cằm hắn, hôn thật chậm lên mắt, mũi, má, cuối cùng dừng lại ở môi hắn. Hắn mỉm cười, tận hưởng cảm giác bị động chán chê, sau đó đột ngột hôn cô mãnh liệt, lấy lại thế chủ động, ôm chặt lấy cô, từ từ tiến sau vào cơ thể cô. Dục vọng mãnh liệt cháy bùng lên trong từng chuyển động của hai người.

Giờ phút này, Doãn Lạc Hàn có thể ôm chặt lấy người con gái hắn yêu, đối với hắn cũng giống như đã có được thứ trân bảo mà hắn ham muốn nhất trong cuộc đời. Hắn yêu cô… yêu cô đến mức lúc nào cũng cảm thấy không đủ, cảm thấy cần phải yêu cô hơn, hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa… yêu sự lương thiện, dịu dàng của cô, càng yêu sự cố chấp, kiên cường của cô. Nhìn cô lúc này đang dịu dàng nép vào lòng hắn, hắn có cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, giống như đã ôm trọn được cả thế giới trong tay…

Lăng Mân Huyên… anh yêu em!

Mỗi khi bóng đêm đen lặng buông xuống, ôm cô trong lòng, hắn lại nhớ lại khoảng thời gian khi mới gặp cô. Quả thực, chính hắn cũng thấy khi đó hắn quá tàn nhẫn, lại tự trách mình, lại tự hứa với lòng phải đối xử tốt với cô hơn để bù đắp khoảng thời gian đó cho cô… Hắn cũng có chút chiêm nghiệm, cảm thấy cuộc đời quả thật là khó lường, ai ngờ hắn đã từng hận cô như vậy, nhưng cuối cùng lại yêu cô, giống như kẻ nghiện thuốc, điên cuồng yêu cô…

Đôi khi hắn cũng nghĩ, nếu như cô là một loại rượu đặc biệt ngon, vậy thì hắn chính là một kẻ vô ý nâng ly rượu nhấp thử, không ngờ lại đam mê hương vị vừa đắng vừa ngọt độc nhất vô nhị đó, ghi tạc vào lòng, vĩnh viễn không thể buông ly xuống được nữa…

Hắn nguyện cả đời này làm kẻ nghiện rượu, đắm chìm trong ly rượu đó… Không, không phải cả đời, là đời đời kiếp kiếp…

Mỗi ngày, hắn sẽ đều nhớ lại những kỉ niệm đã có với cô, để cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, trong cả biển người mờ mịt, hắn cũng sẽ tìm và nhận ra cô – người hắn yêu thương – Lăng Mân Huyên…

Toàn Văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.