Bồ Đề Kiếp

Chương 3: Chương 3: Vãn thiên dục tuyết




Từ đó ta liền đi theo tên tiểu công tử Tô Niệm Trần này.

Đêm đến, ta nhoài người tới bên người Tô Niệm Trần nhìn hắn, nghiên cứu kỹ càng xem hắn có đúng là nhân duyên của Tương Tư không. Lúc này là nửa đêm, hắn đã ngủ yên ổn rồi, bỗng bị tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức. Người gõ cửa chính là thư đồng của hắn, trông rất gấp gáp. Hắn đánh thức Tô Niệm Trần dậy rồi vào phòng thu dọn đồ đạc lại.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tô Niệm Trần nhíu mày, tay cũng không ngừng thu dọn.

Thư đồng rất kích động, nghẹn ngào nói: “Công tử, lão gia vừa rồi nghe được tin tức trong triều, Hướng đại nhân bên đó đã bị Viên gia áp chế rồi, việc này sợ là sẽ liên lụy đến chúng ta, cho nên người bảo công tử cùng phu nhân thu đồ đạc trước rồi tìm nơi nào đó tránh tạm“.

Tô Niệm Trần khẽ nhăn mày đứng lên, khuôn mặt tuy non nớt nhưng cũng rất trầm ổn, cuối cùng không nói gì cả.

Sau đó, ta bị Tô Niệm Trần đưa tới Hàn Châu, Tô phu nhân cũng đi cùng. Ta không biết đi bao lâu rồi, chỉ luôn nghe được tiếng thở trằn trọc của Tô phu nhân cùng gia nhân. Người nhà của mấy gia nhân cũng dung nạp bọn ta được mấy ngày, rồi dần dần tỏ ý đuổi đi, thậm chí còn đóng cửa không tiếp.

Trên đường đi theo bọn họ ta cũng nghe được một ít tin tức, nói là Tô gia ở Hàn Châu vốn là nhà phú quý, quyền thế trong tay cũng không ít. Chỉ là Tô gia vừa rồi qua một đêm lụi bại, bị triều đình xét nhà, Tô đại nhân liền đưa vợ con vào rừng rồi tự sát, sau đó có người đã đốt xác. Bây giờ trong rừng đó còn nghe được tiếng có người khóc lóc thê lương.

Đương nhiên tin này cũng không hoàn toàn đúng, vì Tô phu nhân và Tô Niệm Trần đều đang ở đây. Chỉ có điều Tô phu nhân sau khi nghe được tin này liền đổ bệnh nặng.

Một ngày nọ, Tô phu nhân gọi Tô Niệm Trần đến bên giường, khẽ thở dài: “Chúng ta đi rồi, cha con mới nói cho ta biết, nếu nghe được tin ông ấy gặp nguy, thì ta phải mang con đi càng xa càng tốt, không cần chờ ông ấy, cũng không cần quay lại. Thật không nghĩ đến chúng ta thì tránh được nguy hiểm, còn ông ấy vì bảo vệ chúng ta mà....” Bà nói rồi nghẹn ngào ngồi dậy, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, dặn dò liên tục: “Sau này con mang họ của ta, tên là Hoàn Lạc Trần, ngàn vạn lần nhớ rõ lấy“.

Tiểu công tử vội nắm lấy tay phu nhân, ôn nhu hiểu chuyện nói: “Lạc Trần đã biết, mẫu thân phải mau khỏe lại“.

Ngày ấy có lẽ là Tô phu nhân đã hết hy vọng rồi, không mang tiểu công tử đi nương nhờ người quen nữa. Cuối cùng mang hắn tới một nơi gọi là Lương Trập, dùng số tiền còn lại mua một khoảnh sân bình thường, làm nơi ở của hai người.

Tiếc là Tô phu nhân trong người vẫn không khỏe, ta thấy hơi thở của bà mong manh, nghĩ chắc là tới mệnh số rồi, nên cũng không nhúng tay giúp đỡ.

Nửa tháng sau Tô phu nhân liên qua đời, viện này giờ chỉ còn lại tiểu công tử cùng thư đồng Hoa Chiêm vẫn luôn đi theo hắn. Lúc đầu cũng có một nha hoàn đi theo Tô phu nhân, hiện giờ bà đi rồi, nhà đầu kia nói ở lại chỉ làm gánh nặng, nên cũng đi mất.

Trong chốc lát viện này càng yên tĩnh, Lạc Trần dù sao cũng là đứa nhỏ mới mười hai tuổi, có thể sắp xếp gia sự đã là quá rồi, cũng không yêu cầu gì hơn. Ngoài ra, tuy lúc đi xa Tô phu nhân mang theo không ít tiền, nhưng kinh phí đường xa cũng nhiều, bà lại bị bệnh nặng, lại mua sân nhỏ này, nên bây giờ tiền đã không còn nhiều. Sau này, vào ngày thường Hoa Chiêm ra ngoài làm cũng được ít tiền, cùng Lạc Trần tạm bợ qua ngày.

Ước chừng nửa tháng sau, thời tiết Lương Trập đột nhiên giảm, Hoa Chiêm làm việc bên ngoài cũng không kiếm được nhiều. Hôm nay tiểu công tử mang ta đi ra ngoài, có lẽ gần đây hắn ăn ít quá, mà trước kia cũng bị nhọc lòng vì Tô phu nhân mang bệnh, nên mới chỉ ra ngoài một lúc, ngày hôm sau hắn liền đổ bệnh nặng.

Bệnh của Lạc Trần lần này thật sự nặng, vài ngày vẫn chưa xuống giường được, Hoa Chiêm cũng không có thời gian chăm sóc hắn, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.

Ta thấy cảnh này, liền lặng lẽ đi ra nhìn Lạc Trần, hắn tuy là ốm yếu, nhưng mệnh số hãy còn dài, có điều bộ dạng này mà đi xuống kia, sợ là địa phủ cũng không chứa được hắn, không thể để trần gian lại nhiều thêm một du hồn.

Vì thế tối đến chờ Lạc Trần ngủ rồi, ta liền làm chút phép thuật tạm thời giúp hắn giữ mạng sống. Ta dù sao cũng là đệ tử nhà Phật, cũng sống hơn ngàn năm, phép thuật thật sự không đến nỗi, thuận tiện mỗi ngày có thể giúp hắn hồi phục một chút.

Không còn biện pháp, ta chỉ có cách đến miếu thổ địa nhờ thổ địa giúp tìm được Ức Cẩn tới đây thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.