Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 12: Chương 12: Thôi Đắn Đo.




Nhược Tố vừa tỉnh dậy, mới bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, An Diệc Triết làm thế nào mà biết được số điện thoại của cô?

Sau đó lại nhớ tới tính chất công việc anh ta từng làm, liền giật mình.

Không khỏi buồn bực một hồi.

Cứ cảm thấy mình dường như vì năm vạn tệ kia, bị họ An nắm trong lòng bàn tay. Rõ ràng là cô giúp anh ta cứu trận giải vây, cuối cùng tới bây giờ, anh ta ngược lại lại giống như chủ nợ của cô vậy.

Nhưng mà Nhược Tố cũng chẳng có thời gian suy nghĩ sâu sa hơn, một ngày mới đã lại bắt đầu.

Nhược Tố rời giường rửa mặt xong, lại đi chăm sóc mẹ, bắt đầu những sinh hoạt thường ngày.

Hôm nay chủ cho thuê nhà mẹ Phùng phá lệ không phải sáng sớm mới về nhà mà là cả đêm không hề đi chơi mạt chược.

Thấy Nhược Tố xuống lầu bưng cơm nhão, cười nói với Nhược Tố, “Tiểu Tố, bánh ngọt hôm qua cháu mang về thật ngon, cám ơn cháu a.”

Nhược Tố vội vàng trả lời không cần cám ơn, bởi vì làm ở khách sạn, nên có thể thường xuyên mang vài cái bánh ngọt nhỏ về.

Mẹ Phùng tin là thật, cũng không truy xét đến cùng, chỉ là lại biểu lộ vẻ mặt khó xử.

Nhược Tố thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ Phùng, trái tim bỗng lạnh đi.

Sau khi con trai của mẹ Phùng kết hôn, ở cùng con dâu ở trong nội thành, rất lâu mới về thăm bà một lần.

Bản thân bà ngoài nhàn rỗi vẫn là nhàn rồi, lúc đó mới đăng quảng cáo, muốn cho thuê phòng trống, dựa vào tiền thuê nhà cũng đủ cho bà chi tiêu hàng ngày.

Nhưng mà vợ chồng Tiểu Phùng tiên sinh rất lâu mới về một lần kia, không phải là nhân vật dễ đối phó, Nhược Tố “may mắn” gặp qua vài lần, luôn được dạy dỗ khó chịu kiểu con buôn.

Nhưng mẹ Phùng lại ở góa, luôn nghe lời đứa con trai nhất. Nhước Tố vẫn luôn cảm thấy việc tăng giá phòng chính là Tiểu Phùng tiên sinh nhắc nhở mẹ anh ta.

Chẳng qua là cũng chỉ nghĩ vậy thôi, hoàn toàn không có bằng chứng gì, Nhược Tố cũng không tiện nhiều lời.

Nhưng mà hôm nay lại thấy vẻ mặt khó xử của mẹ Phùng, Nhược Tố có cảm giác “Trời muốn diệt ta.”

“Tiểu Tố …. ” Mẹ Phùng thở dài một tiếng, xoắn vặn đôi tay vì khi trẻ tuổi cực nhọc quá độ mà nổi đầy gân xanh, “Vùng này của chúng ta, thuộc phạm vi quy hoạch của công viên trò chơi ….. “

Nhược Tố nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt mẹ Phùng.

Bà né tránh ánh mắt của Nhược Tố, lần lượt soi mói từng cái móng tay của mình, “Gia đình con trai dì định về đây ở ………. “

Nhược Tố nghe xong, mê muội một hồi, nhà Tiểu Phùng tiên sinh định về đây ở?

” ….. Dì nghe nói, con cái có nhà ở riêng, khi dỡ bỏ rời đi nơi khác, lúc phân phòng sẽ rất thiệt thòi ….. ” Mẹ Phùng nói lắp ba lắp bắp, đại ý chẳng qua là nhà này nằm trong phần đất mà dự án xây dựng công viên trò chơi quy hoạch, khi dỡ bỏ rời đi nơi khác, nếu gia đình con cái có bất động sản riêng, thì lúc phân phòng sẽ không được hưởng chính sách ưu đãi. Cho nên cả nhà Tiểu Phùng tiên sinh tính rao bán căn hộ ở khu phố trung tâm, sau đó cả nhà chuyển về đây ở cùng bà góa phụ. Đợi tới lúc dỡ bỏ và rời đi nơi khác, sẽ lấy lại một hoặc càng nhiều phòng hơn.

Người không vì mình, trời chu đất diệt.

Tiểu Phùng tiên sinh bàn tính như vậy, vốn cũng chẳng phải quá đáng gì.

Chỉ là, nếu cả nhà bọn họ về đây ở, cô và mẹ phải ở đâu?

Mẹ Phùng liếc mắt dò xét sắc mặt Nhược Tố, “Muốn bán căn hộ kia cũng phải mất hai ba tháng, Tiểu Tố cháu xem …… có thể nhân lúc đó, tìm một chỗ khác ….. “

Mẹ Phùng cứ do dự mãi, rốt cuộc gia đình đứa con cũng có trọng lượng hơn. Bán căn hộ ở khu phố trung tâm, thu vào ba trăm vạn là hoàn toàn không vấn đề gì, dỡ bỏ nơi này rời đi nơi khác lại được phân hai phòng, giá trị có thể lên tới mấy trăm vạn. Lợi ích như vậy so với mười hai vạn tiền thuê nhà một năm của nhà họ Thẩm mà nói, thật sự không có gì đáng bàn.

Nhược Tố ngay cả sức lực cười khổ cũng không có.

Ích lợi ở trước mặt, ai còn quan tâm đến tình nghĩa chứ?

Tình nghĩa là thứ không đáng đồng tiền nhất, cô không phải đã sớm biết rồi sao?

“Cháu biết rồi, mẹ Phùng, cảm ơn dì đã nói cho cháu biết.” Nhược Tố nhẹ nhàng nói.

Cô không có lý do trách bà gặp lợi quên nghĩa.

Nhược Tố trở lại trên lầu, mặt không đổi sắc bón cơm sáng cho mẹ, như ngày thường tạm biệt mẹ ra khỏi cửa.

Đợi khi ra khỏi cửa, bả vai Nhược Tố sụp xuống.

Con đường phía trước mờ mịt, phía sau không có đường lui, Nhược Tố lấy tấm danh thiếp quản lý Lâm đưa cho ra khỏi ví, một cái tên ngay ngắn, một dòng địa chỉ.

Nhược Tố đã không còn quyền lựa chọn, Nhược Tố cũng chẳng muốn lựa chọn nữa, chỉ có thể thôi đắn đo.

Địa chỉ ở trên danh thiếp, nằm ở trên một con đường nhỏ vắng vẻ trong một góc hẻo lánh.

Hai bên đường trồng đầy ngô đồng Pháp, mùa xuân chưa tới, cành cây trơ trụi, không có tán lá xanh tươi dày rậm , rợp bóng một vùng như những ngày hè, nhưng mà lại có một loại vẻ đẹp cứng cáp khác.

Hai bên đường đều là những căn nhà lớn với hoa viên cổ xưa, tất cả đều được che khuất sau bức tường đỏ chói, ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy góc những mái hiên lầu gác thấp thoáng, làm cho người ta nhớ về một thời xưa cũ.

Nhược Tố không thể tưởng tượng nổi công việc mà quản lý Lâm giới thiệu lại ở một nơi vắng vẻ như thế này, chần chừ do dự một lát, vẫn là khẽ cắn môi, ngăn một dì ăn mặc thời thượng, cầm theo một cái giỏ mây, nhìn qua có vẻ vừa ra khỏi cửa lại, “Bác ơi, xin hỏi nhà số sáu mươi đi thế nào ạ?”

Bác gái nhìn nhìn Nhược Tố, sau đó mỉm cười chỉ tay về phía cuối đường nhỏ, “À, đi tới cuối đường, rẽ trái, cổng tò vò thứ hai trong ngõ.”

“Cám ơn bác.” Nhược Tố nói lời cảm ơn với bác gái, sau đó dựa theo chỉ dẫn của bác, mò tìm đường.

Cô không chú ý, ở phía sau mình, khóe miệng bác gái tao nhã thời thượng, nhăn nhăn lên vẻ thích thú khó hiểu.

Nhược Tố tìm thấy căn nhà số sáu mươi, chỉ thấy hai cánh cổng sắt chạm trổ nửa khép nửa mở, trên cửa là một bảng hiệu bằng inox trên có sơn chữ đỏ : Tạp chí dịch thuật.

Nhược Tố thở nhẹ một hơi, chính là nơi này.

Cô tìm trái ngó phải trên cửa một hồi lâu, cũng không thấy chuông cửa hay là công cụ gọi cửa nào, liền cả gan đẩy cửa sắt ra một chút, đi vào trong sân.

Sân không lớn lắm, trên hiên trồng đầy cây sồi xanh và cây vệ mao thấp lùn, cho dù đang là mùa đông, vẫn xanh um tươi tốt, khiến người ta nhìn vào, cảm thấy tràn đầy sức sống.

Cả căn nhà lớn hai tầng lúc này chìm trong yên lặng, dường như không có một tiếng động.

Nhược Tố nhíu mày, chẳng lẽ không có ai ở đây sao?

“Xin hỏi có ai ở đây không?” Nhược Tố lớn tiếng hỏi.

Tiếng nói quanh quẩn vang vọng trong khoảnh sân, nhưng mà, không ai trả lời.

“Xin hỏi có ai ở đây không?” Nhược Tố lớn tiếng hơn một chút, hỏi lại lần nữa.

Nhược Tố lùi về sau từng bước, âm thầm nghĩ, hay là tới không đúng lúc? Đang định lùi ra ngoài, một cánh cửa của căn nhà bỗng nhiên được mở ra, kèm theo đó là tiếng người tiếng bước chân ùn ùn kéo tới, tất cả cứ như căn nhà đột nhiên sống dậy.

“Xin hỏi có ai ở đây không?” Nhược Tố tiếp tục hỏi. Cô không có đường lui, chỉ có thể dày mặt, hỏi đến khi nào có người đáp lại mới thôi.

Sau cánh cửa sổ lầu hai, một cô gái trẻ khuôn mặt hồng hào ló ra vẻ mặt tươi cười.

“Có người có người! Xin hỏi chị tìm ai?”

Giọng nói của cô gái trong trẻo giòn giã, vô cùng dễ nghe.

“Tôi tìm Đế Cửu.” Nhược Tố thông báo cái tên duy nhất trên danh thiếp.

“Tìm Đế Cửu a………” tiếng nói của cô gái kéo dài.

Sau cửa sổ lập tức thò ra một cái đầu khác, “Ai tìm Đế Cửu?”

“Một cô gái trẻ tuổi.” Cô gái đầu tiên cười hì hì nói.

Cái đầu thứ hai reo lên một tiếng, dáng vẻ vô cùng hưng phấn, “Đế Cửu! Chú! Có phụ nữ tới tìm!”

Nhược Tố đứng trong sân nghe thấy đầu đầy vạch đen.

Phía trên truyền tới tiếng xé gió, không hiểu vật gì bay qua, nói chung là nện ở trên đầu cái đầu thứ hai, chỉ nghe thấy một tiếng “Ôi”, cái đầu kia lùi về sau.

Cô gái đầu tiên vẫn cười hì hì, cười hì hì nói với Nhược Tố đang đứng trong sân dưới lầu: “Chị chờ một chút, anh ấy lập tức xuống ngay.”

Nhược Tố không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Lúc này nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt một hồi, cửa phòng khách tầng dưới của căn nhà, bị một người mở ra từ bên trong, một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt bình thường dễ dàng bị hòa lẫn trong biển người, kéo theo một đôi dép vải cũ màu đen, đi ra.

Thấy Nhược Tố có chút căng thẳng đứng trong sân, anh ta cười một cái.

“Xin chào, tôi là Đế Cửu, xin hỏi —-“

“Xin chào. Tôi là Thẩm Nhược Tố.” Nhược Tố cố hết mức gạt bỏ cảm giác căng thẳng, tự giới thiệu, “Là quản lý Lâm ——“

Đế Cửu rất khoa trương vỗ trán một cái, “Lâm có nhắc qua với tôi về cô, Thẩm Nhược Tố, đi đi đi, vào trong nói chuyện, ở ngoài này lạnh.”

Nhược Tố có chút vừa mừng vừa lo. Không ngờ quản lý Lâm cũng không phải chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, mà còn thật sự giúp cô đánh tiếng.

Đế Cửu mời Nhược Tố vào nhà. Gian phòng khách kiểu dáng Tây Âu được chia thành hai phần, một phần là nơi tiếp khách, phần còn lại được chia thành phòng trà nước, máy lọc nước, máy pha cà phê, lò vi sóng, tủ lạnh, tất cả đều đầy đủ. Nhìn ra được, đãi ngộ cực kỳ tốt.

Trong phòng không mở điều hòa, mà bật máy sưởi, không khí được sưởi ấm hơi hơi nóng lên, nhưng mà lại không hề cảm thấy hanh khô.

“Thẩm tiểu thư muốn uống gì?” Đế Cửu đi tới phòng trà nước.

“Gọi tôi là Nhược Tố là được rồi.” Nhược Tố muốn có được công việc, cho nên không dám lỗ mãng, “Tôi uống nước sôi.”

Đế Cửu gật gật đầu, rót cho mỗi người một ly nước sôi.

Nhược Tố chú ý tới, anh ta dùng một cái chén Mark màu đen theo phong cách cổ xưa, mà đưa cho cô, là một cái chén nhựa duy nhất còn lại.

Nhược Tố nhận lấy cái chén nhựa, nước có hơi nóng, nhưng mà cũng không phỏng miệng, uống xuống bụng, cực kỳ đã khát, cả người nóng hầm hập.

“Lâm có giới thiệu tính chất công việc với cô không?” Trong lúc Nhược Tố uống nước, Đế Cửu cười tủm tỉm hỏi.

Nhược Tố lắc đầu, ôm chén nước trong lòng bàn tay.

“Tạp chí của chúng tôi chủ yếu là phiên dịch một số sách báo tạp chí văn học đặc sắc của nước ngoài, nửa tháng phát hành một kỳ. Lượng công việc lớn, nội dung lại buồn tẻ, gần như không có công việc gì khác.” Anh ta liếc mắt nhìn Nhược Tố một cái, “Vốn có một dì, vẫn giúp chúng tôi quét tước vệ sinh, sắp xếp cơm trưa, thu phát báo chí, làm một ít tạp vụ. Nhưng mà con gái dì ấy sắp sinh, dì ấy phải về nhà chăm sóc con gái …. “

Nói tới đây, anh ta dừng lại.

Nhược Tố lập tức hiểu được, ngụ ý của anh ta, là anh ta ở đây không thiếu biên tập, không thiếu phiên dịch, thật ra chỉ cần một nhân viên tạp vụ mà thôi.

Nhược Tố buông chén nước xuống, “Tôi có thể chịu khổ, quét tước vệ sinh, sắp xếp cơm trưa, thu phát báo chí, làm tạp vụ không có vấn đề gì!” Chỉ cần tiền lương hợp lý, công việc ổn định, Nhược Tố sẵn lòng làm nhân viên tạp vụ.

Đế Cửu nở nụ cười, “Nếu cô đồng ý, có thể làm thử một ngày. Nếu sau một ngày, hai bên đều vừa lòng, chúng ta sẽ ký hợp đồng.”

Nhược Tố gật đầu như chống bỏi.

Nhược Tố không nghĩ tới mọi việc lại thuận lợi như vậy.

Đế Cửu quay về phía trên lầu gọi, “Tiểu Thủy, xuống đây một lát.”

Không bao lâu sau, cô gái đầu tiên ló đầu ra “Bịch bịch bịch” chạy xuống dưới lầu, thân thể nhẹ như chim yến đi tới trước mặt Nhược Tố và Đế Cửu, “Tổng biên, gọi tôi có chuyện gì?”

Đế Cửu đứng dậy, “Làm phiền cô thay tôi tiếp đón Nhược Tố một chút, dẫn cô ấy đi xung quanh làm quen, đợi lát nữa dì về, cô để hai người họ trao đổi công việc.”

“Vâng, lãnh đạo!”

Nhược Tố thấy vậy mỉm cười.

Môi trường làm việc ở nơi này, dường như thật nhẹ nhàng.

Không bao lâu sau, dì trở về, lại chính là bác gái thời thượng mà Nhược Tố đã gặp ở trên đường.

Bác gái nghe nói Nhược Tố chính là người tới thay bà, nhịn không được cười rộ lên, “Sao có thể khéo như vậy chứ?”

Tiểu Thủy nghe nói Nhược Tố đã gặp qua dì ở trên đường, cũng nói thật khéo, “Công việc này nhất định là của Nhược Tố rồi!”

Đúng vậy, đợi tới khi tan làm lúc năm giờ, Nhược Tố đã thành thạo toàn bộ những công việc tạp vụ cần làm.

Dì nói, “Nhược Tố thay thế, ta có thể yên tâm về hưu rồi.”

Đế Cửu nghe xong, mỉm cười, tuyệt bút vung lên, cùng Nhược Tố ký bản hợp đồng một năm, tiền lương hai nghìn, giao nộp sáu kim, những mặt khác được hưởng giống như những nhân viên khác, được hưởng chi phí đi lại, phí tăng ca, phí nhiệt độ cao ….

Khi Nhược Tố rời đi, chỉ cảm thấy vận mệnh rốt cuộc cũng quan tâm tới mình, ngay cả bước chân cũng không nặng nề như khi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.