Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 1: Chương 1: Mở Đầu : Trong Mộng Ngoài Mộng




Nhược Tố ở trong mộng.

Trong mộng, cô tóc tai bù xù, thút thít chạy trốn, ở đằng sau, quái thú mặt mũi hung tợn bám riết lấy cô, truy đuổi không khi nào ngừng nghỉ. Cô muốn trốn đi mà không có lấy một chỗ trốn, chỉ có thể không ngừng chạy như điên về phía trước tối tăm mờ mịt khôn cùng.

Nhược Tố nhíu mày, trằn trọc trên gối, muốn tỉnh lại.

Nhưng mà cảnh trong mơ vẫn cứ lan tràn.

Trong bóng đêm dần dần hé lộ một tia sáng, châm chọc tới như vậy.

Nhược Tố mừng như điên, chạy về phía tia sáng nhỏ nhoi kia.

Tia sáng kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng, như vầng mặt trời chói mắt, quái thú ở phía sau lớn tiếng rít gào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới. Cánh cửa ánh sáng trắng dường như đã gần trong gang tấc, Nhược Tố đã kiệt sức, không chút suy nghĩ vọt vào luồng sáng trắng, khi phát hiện, sau vầng sáng kia, là vách núi đen vạn trượng, hối hận thì đã không còn kịp rồi.

Vừa thoát khỏi mãnh thú, lại rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng …………

Nhược Tố bỗng nhiên bật dậy, tỉnh lại từ trong mộng, há miệng thở dốc, cả người dính dấp mồ hôi, mái tóc dài dính bết vào gáy.

Nhược Tố lần mò tìm bình nước lạnh trên tủ đầu giường, rót một cốc nước lạnh, ngửa đầu uống cạn, nhịp tim đập như sấm dậy mới dần dần bình phục.

Cho dù là trong mộng, cũng không có hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới cứu cô, từ đầu tới cuối, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhược Tố cười khổ, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử, mới hai giờ sáng.

Nhược Tố ngồi một mình trong bóng tối, nghiêng tai lắng nghe, không có tiếng động gì, chỉ có căn phòng trống vắng và tiếng hít thở nặng nề của cô.

Ngồi lặng một lát, Nhược Tố nằm lại xuống giường. Sáng sớm còn phải đi làm, cô phải tích góp từng chút sức lực một, để đối phó với một ngày mới.

Khi trời tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức chưa vang, Nhược Tố đã tự động tỉnh lại. Cô tay chân nhẹ nhàng xuống giường, khoác chiếc áo khoác mỏng, rời khỏi phòng, đến nhà vệ sinh cuối hành lang rửa mặt.

Toàn bộ tầng hai, vẫn còn đang đắm chìm trong sự tĩnh lặng.

Nhược Tố nhìn cô gái có mí mắt hơi hơi sưng phù trong gương nở nụ cười. Nụ cười gượng gạo cay đắng, nhưng mà, dù sao vẫn còn tốt hơn là khóc.

Rửa mặt xong, Nhược Tố quay về phòng mình, trong nháy mắt khi đồng hồ báo thức vang lên, ấn tắt chuông. Sau đó ra khỏi phòng , xuống lầu, tới nhà bếp, đổ cơm thừa đêm qua vào trong nồi nhỏ, thêm chút nước, dùng lửa nhỏ ninh nhừ, lại trở lại trên lầu, đẩy cửa phòng cách vách phòng mình ra.

Bên trong cánh cửa, là một căn phòng gần như trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái tủ đầu giường, một cái ghế dựa cũ kỹ, và một cái tủ quần áo mộc mạc.

Nửa nằm nửa ngồi trên giường là một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, Nhược Tố nhìn vào một đôi mắt hơi hơi vẩn đục.

Nhược Tố nhanh chóng bước qua, vừa đỡ người phụ nữ trung niên dậy vừa kê gối vào sau thắt lưng bà, “Mẹ dậy rồi.”

Mẹ Nhược Tố cố gắng mỉm cười, nhưng mà dây thần kinh mặt không thể điều khiển, hình thành một vẻ mặt quái dị, “……..Dậy………..”

Nhược Tố luồn tay vào trong chăn của mẹ, nhẹ nhàng kiểm tra, không thấy có cảm giác ẩm ướt, bất giác thở phào.

“Đi vệ sinh nhé, mẹ?” Nhược Tố cúi người xuống gầm giường, lấy ra một cái bô tiện lợi dùng cho nữ.

Mẹ Nhược Tố gật gật đầu, nhờ vào sự trợ giúp của con gái, đi vệ sinh xong, lại nằm xuống.

Nhược Tố mang bô tiện lợi đi, đến nhà vệ sinh súc sạch sẽ, trở lại phòng, để lại vào cái giá trên giường mẹ mình. Cô lau tay, bưng một chậu nước sạch tới, giúp mẹ rửa mặt.

Đợi mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, Nhược Tố liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.

“Mẹ bữa sáng muốn ăn cái gì ?” Nhược Tố giúp mẹ đắp cái chăn mỏng, hỏi.

Mẹ Nhược Tố lắc đầu, “……….Cái gì ………. Cũng được ……….”

Nhược Tố nhẹ nhàng vén tóc mai hoa râm của mẹ, mỉm cười, “Mẹ chờ một chút , con đi bưng bữa sáng vào.”

Nhìn bóng dáng mảnh mai của con gái, khóe mắt mẹ Nhược Tố sóng sánh nước mắt.

Sau một lúc lâu, Nhược Tố bưng khay trở lại phòng, ngồi xuống bên giường, bón bữa sáng cho mẹ.

Bữa sáng là một bát cơm nhão ít ỏi, bên trong có một quả trứng luộc, ngoài ra còn một đĩa củ cải muối nhỏ. Nhược Tố cẩn thận thổi cơm nhão cho nguội hẳn mới đưa tới bên miệng mẹ. Chờ mẹ nuốt xuống, lại dùng thìa xắt một chút lòng trắng trắng, đút cho mẹ.

Mẹ Nhược Tố đưa mắt nhìn con gái, “……..Con ăn ……….”

“Con đã ăn ở dưới lầu rồi.” Nhược Tố nói không chớp mắt, khăng khăng giơ lòng trắng trứng đặt bên miệng mẹ.

Mẹ Nhược Tố đành phải nuốt lòng trắng trứng vào, từ từ nhai xuống.

Giúp mẹ ăn bữa sáng xong, cô thay bỉm đã đầy nước tiểu, “Mẹ, con phải đi làm rồi, mẹ có việc gì, cứ gọi mẹ Phùng, con đã nói qua với dì ấy rồi.”

“…………Đi đường ……… Cẩn thận ………..” Mẹ Nhược Tố dặn dò con gái.

Lúc Nhược Tố xuống lầu, tình cờ gặp chủ nhà đi chơi mạt chược suốt đêm trở về.

“Dì Phùng buổi sáng tốt lành.” Nhược Tố mỉm cười, “Cháu giúp gì nấu cơm nhão rồi, để ở trong nhà bếp.”

Mẹ Phùng chủ nhà hơi hơi do dự một chút, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, liền cười một tiếng, “Tiểu Tố cám ơn cháu a, ngày nào cũng giúp dì chuẩn bị bữa sáng . Lần sau không cần đâu, dì có khi ăn ở ngoài rồi mới về.”

Nhược Tố rũ mi , nhẹ nhàng lên tiếng.

“Tiểu Tố a ———” Mẹ Phùng dài giọng, “Cháu xem chúng ta ở đây chuẩn bị xây dựng công viên trò chơi, giá phòng một ngày phải tăng vài ba lần, môi giới bất động sản ngày nào cũng đút giấy nhắn đầy thùng thư, hỏi thuê hỏi bán. Nếu không phải thấy nhà cháu ở đây nhiều năm như vậy cũng không hề khất nợ một ngày tiền thuê nhà nào , dì đã sớm tăng tiền thuê rồi. Chính là cháu xem ………”

Mẹ Phùng nhìn Nhược Tố có chút khó xử, “Bây giờ vật giá cao như vậy rau đắt thịt đắt, nước điện than không gì là không tăng, tiền thuê nhà này ……….”

Nhược Tố khẽ gật đầu một cái, cũng không làm khó chủ nhà. Mẹ Phùng làm người không xấu, đối với mẹ con cô đã coi như hết lòng giúp đỡ, cô bình thường đi làm, cũng may có mẹ Phùng chăm sóc cho mẹ, Nhược Tố không biết lấy gì báo đáp.

“Dì Phùng, dì muốn tăng bao nhiêu?Từ tháng sau cháu sẽ nộp thêm cho dì có được không?”

Mẹ Phùng xoa xoa tay, “Hai trăm.”

Hai trăm? Nhược Tố cười khổ trong lòng, “Được ạ. Cháu đi làm, làm phiền dì Phùng thỉnh thoảng để ý mẹ giúp cháu.”

“Được được được, dì biết rồi, dì không làm cháu chậm trễ việc đi làm nữa, nhanh đi đi.”

Nhược Tố ra khỏi nhà, đạp chiếc xe đạp nho nhỏ, đi tới hiệu làm đẹp tóc làm việc.

Suốt một ngày, Nhược Tố đều không yên lòng, rõ ràng đến mức em gái gội đầu vội đến chân không chạm đất cũng chú ý.

“Tiểu Tố, chị lại sao vậy?” Nhân lúc ăn cơm, em gái gội đầu hỏi Nhược Tố.

Nhược Tố thở dài , “Chủ cho thuê nhà tăng hai trăm tệ tiền thuê nhà.”

“Hai trăm? !” Em gái gội đầu kêu lên. “Ăn cướp à?!”

Hiệu làm đẹp tóc có thuê cho công nhân một gian nhà ba buồng hai phòng ở tầng dưới cùng nhà trọ , tất cả hơn hai mươi người làm việc trong hiệu giường trên giường dưới rải chăn đệm nằm dưới đất, cùng nhau ở đó. Mặc dù bất tiện, nhưng mà lại rẻ.

Nhưng mà Nhược Tố trong nhà có mẹ sinh bệnh cần chăm sóc, không hưởng thụ được cái “Phúc lợi” này.

Em gái gội đầu nhìn trái nhìn phải một cái, thấy không ai để ý tới hai người, lấy từ trong túi ra một tờ báo được gấp ngay ngắn, lấy ngón tay chỉ vào phía trên, “Tiểu Tố, chị cân nhắc xem.”

Nhược Tố nhận lấy tờ báo cỡ bìa đậu phụ khô, đọc tỉ m , từ đầu đến cuối là một cái quảng cáo thông báo tuyển dụng, khách sạn năm sao thông báo tuyển nhân viên phục vụ nữ, yêu cầu tiếng Anh cấp bốn, tiền lương thử việc một nghìn hai trăm tệ, giao nộp ba kim , sau khi chuyển qua chính thức có trích phần trăm.

Em gái gội đầu nhỏ giọng thì thầm, “Em thấy chị thỉnh thoảng xem phim Mỹ đều không có phụ đề, chắc là ngoại ngữ không tồi. Em cũng muốn đi, đáng tiếc, tiếng Anh của em chỉ đạt trình độ trung học.”

Nhược Tố ngẩng đầu, nhìn em gái gội đầu mỉm cười, “Cám ơn em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.