Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 52: Chương 52: Chuyến du lịch làng đại học




Tịnh Bình hỏi tôi nghỉ hè có định đến trường cậu ấy chơi một chuyến không. Bởi vì đã từ chối mấy lần, nên tôi không thể nào nói không tiếp được nữa. Tịnh Bình đang học ở đại học G, đúng thế, chính là đại học G tôi từng mơ ước. Thành tích thi đại học của Tịnh Bình rất tốt, người nhà quyết định mượn tiền để cậu ấy được học trường mình muốn, thế là cậu ấy đến đại học G, lựa chọn chuyên ngành tôi từng ấp ủ, còn tôi, ở lại đại học W cậu ấy từng suy nghĩ cân nhắc. Vậy mới nói, trên đời này, thực sự không thể nói trước điều gì; không ai một có thể biết chính xác chuyện tương lai. Tôi không ghen tỵ với cậu ấy, vào lúc đưa ra quyết định, tôi đã biết mình nên đi con đường thế nào, đây là lựa chọn của chính tôi. Chỉ là tôi luôn có cảm tình đặc biệt với đại học G, vì vậy tôi nói với Tịnh Bình, ở đại học G nhớ nỗ lực luôn cả phần của tôi.

Đại học G nằm ở làng đại học, đại học N cũng vậy. Thực ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi không muốn đi. Từ sau khi tốt nghiệp, lý trí không ngừng nói với tôi đừng nên gặp cậu ấy nữa, huống hồ gì giờ đây cậu ấy đã có người yêu. Chỉ là tôi không thể kiểm soát được mình không vì chuyến đi lần này mà cảm thấy vui vẻ, mong chờ. Khuôn viên làng đại học rộng lớn như thế, muốn gặp một người, là chuyện có xác suất nhỏ bé đến mức nào. Còn nhớ giáo viên dạy môn Xác suất từng nói: “Nếu ngày nào các bạn cũng đi học chỉ có một ngày không đi, mà tôi lại trùng hợp điểm danh bạn ngày hôm đó, đó chính là sự kiện có xác suất nhỏ. Nhưng vấn đề ở đây là, khi sự kiện có xác suất nhỏ xảy ra, chúng ta đã có lý do để nói nó không còn là sự kiện có xác suất nhỏ nữa, đồng thời cũng chứng minh rằng: nếu ai trong số các bạn vắng mặt bị tôi điểm danh, điều đó có nghĩa người này thường xuyên không đi học, vậy thì người đó chết chắc rồi.” Câu nói cực kỳ kinh điển, nhưng nó cũng nói rõ tính không thể của các sự kiện xác suất nhỏ. Vậy nên, tôi ôm theo tâm trạng phức tạp bắt đầu chuyến du lịch đến làng đại học.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bên ngoài nắng quá, sao cậu không che dù?” Tịnh Bình bung dù đứng ở cổng đại học G đón tôi.

“Lười mà.” Tôi vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi ở trán và cổ vừa trả lời cậu ấy. Thực ra không phải vì lười, chỉ đơn giản vì không muốn thôi. Hoặc là không muốn vì tầm nhìn bị giới hạn nên bỏ lỡ người nào đó, hoặc bị người nào đó bỏ lỡ, có điều lúc này tôi không đời nào chịu thừa nhận.

“Biết ngay là cậu lười, nhìn xem, lại mập lên nữa kìa, không biết cậu có lấy được chồng không đây?” Tịnh Bình xấu xa liếc tôi một cái, nghiêng dù lệch về phía tôi.

“Đúng là không lấy được chồng, con trai đại học W quá thiếu thước.” Tôi bĩu môi, tôi không nói sai sự thật đâu, chiều cao trung bình của con trai đại học W chắc chắn thấp hơn tôi.

“Muốn mình giới thiệu cho cậu không? Trai đẹp ở đại học G nhiều như lá rụng mùa thu luôn. Muốn cao có cao, muốn mặt tiền có mặt tiền, muốn con ông cháu cha có con ông cháu cha, muốn nhân phẩm cũng có nhân phẩm luôn.” Tịnh Bình rất tự hào khoe.

“Khụ,” Tôi suýt nữa thì sặc, “cậu đang dẫn mối đấy à? Đừng nói việc này nữa, cổ phiếu chất lượng cao nhà cậu đâu rồi?”

“Cậu muốn gặp cậu ấy hả? Để mình gọi cậu ấy đến, sợ cậu ngại nên mình mới không bảo cậu ấy cùng đến đấy chứ.” Tịnh Bình chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi.

“Từ từ đã, lát nữa ăn cơm hãy bảo cậu ấy đến, cậu dẫn mình đi tham quan nơi này trước đã.” Tôi vội vàng chặn cậu ấy lại, đùa nhau à, mặc dù người nhất định phải gặp, nhưng hôm nay tôi có đến để xem hai người anh anh em em đâu, với lại phải làm bóng đèn suốt một ngày, cho dù anh chàng kia không tìm ngựa giẫm chết tôi, tôi không chịu không nổi bầu không khí đó.

“Được thôi, bọn mình đi luôn nhé!” Tịnh Bình bám dính cánh tay tôi, chúng tôi cứ thế chậm rãi thả bộ men theo con đường nhỏ nhiều bóng mát trong trường, xa cách một năm, tôi và cậu ấy vẫn thân thiết như ngày trước, tựa như hai chúng tôi vẫn còn là bạn cùng bàn của nhau.

Chúng tôi đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ, gần như mỗi ngóc ngách của đại học G đều đặt chân đến, suốt dọc đường cơ miệng chưa từng nghỉ ngơi một khắc nào. Chúng tôi nói về tình hình của mình gần đây, nói về chuyện tình cảm, lại nói tiếp về chuyện của “những người sống quanh tôi”. Cuối cùng cậu ấy hỏi tôi, có phải tôi và La Trạc Kiệt thật sự không có quan hệ gì không. Cậu ấy nói tình cờ gặp La Trạc Kiệt vài lần trong khu làng đại học, hình như cậu ấy có nhận ra mình, lần nào nhìn thấy mình cũng nhìn đi nhìn lại mấy lần, có lúc còn nhìn sang người bên cạnh mình nữa.

Tôi nói lúc trước La Trạc Kiệt thích mình, nhưng không hề nói với cậu ấy mình “cũng từng thích” La Trạc Kiệt. Bí mật này, giữ lại cho một mình tôi biết thôi.

Cậu ấy nói thảo nào lại như thế, còn bảo tôi theo cảm nhận của mình bây giờ La Trạc Kiệt vẫn có ý với tôi. Tôi cười, không ngại vạch trần cậu ấy đã suy nghĩ quá nhiều, người ta có bạn gái rồi. Thế là, cô nàng kia xuýt xoa đáng tiếc thế nọ, đáng tiếc thế kia, nhìn dáng vẻ của cậu ấy thật giống với kiểu đáng tiếc chưa kịp có kịch hay để xem.

Sau đó, bạn nam nhà cậu ấy gọi điện thoại đến báo ốm. Thấy cậu ấy khó xử nhìn mình, tôi chỉ đành nói mình còn phải đi tìm người khác, rồi bảo cậu ấy cứ đi trước. Nhìn người nào đó áy náy đi ba bước lại ngoái đầu một lần, tôi đã cảm thấy toại nguyện lắm rồi, ít nhất trình độ trọng sắc khinh bạn của cậu ấy vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng.

Vậy là một mình tôi đi bộ lang thang trong khu làng đại học, mở danh bạ điện thoại, lội lên lội xuống mấy lần cũng chẳng biết nên tìm ai. Tìm La Trạc Kiệt tôi tuyệt đối không dám, nhưng đã đến đây rồi lại không gặp được cậu ấy hình như tôi có chút không cam lòng. Chần chừ một lúc rất lâu, cuối cùng tôi cũng lặn được một số điện thoại.

“Alô, người chị em, mình này, mình đến làng đại học rồi, chẳng phải cậu nói nếu mình đến đây sẽ được bao ăn còn gì? Bây giờ có tính không?” Tôi cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất lên tiếng, có điều ông trời làm chứng đến giọng nói của tôi còn đang run rẩy đây. “Người chị em” này thực ra chính là “ người chị em” của Trinh Nhan, con trai một trăm phần trăm, lúc trước cũng học lớp Thực nghiệm 2, chúng tôi biết nhau qua Trinh Nhan, mối quan hệ cũng xem như bạn của bạn, quan trọng nhất chính là cậu ấy là anh em của La Trạc Kiệt, mà hiện tại cũng đang học ở đại học N.

“Alô, mình đây người anh em! Người anh em đã đến đương nhiên mình phải tiếp đãi chứ! Nhưng mà bây giờ mình bận làm thí nghiệm, mình cho người qua đón cậu nhé? Cậu ở đâu đấy? Mình bảo La Trạc Kiệt đến.” “Người chị em” thật là một người thông minh, chắc chắn cậu ấy có biết chuyện của tôi và La Trạc Kiệt, chẳng qua tôi hoàn toàn không ngờ cậu ấy sẽ trả lời như vậy.

“Cũng được, mình đang đứng bên ngoài đại học G, mình muốn ăn cho cậu phá sản luôn!” Cũng không biết bây giờ tôi đang hưng phấn hay sợ hãi nữa, thật là một loại cảm xúc phức tạp và vi diệu. Muốn gặp cậu ấy, nhưng lại sợ phải gặp cậu ấy. Chỉ có một tính từ có thể miêu tả chính xác con người tôi lúc này, “đứng ngồi không yên.”

Đại khái chừng 10 phút sau, cậu ấy mồ hôi đầy đầu xuất hiện. Hình như cậu ấy ốm đi, cảm giác đầu tiên của tôi là thế. Tôi mở bịch khăn giấy, đưa cho cậu ấy. Mùa hè mà, vẫn là có khăn giấy tốt.

“Cảm ơn. Lâu rồi không gặp! Sao cậu đến đây?” Cậu ấy nhận khăn giấy trong tay tôi, nhưng không hề chạm vào tay tôi, vẻ mặt rất không tự nhiên. Nếu không muốn gặp tôi, thế thì đừng đến! Nói thật, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ừ, lâu không gặp. Mình đến đại học G tìm bạn, thuận tiện thăm ‘người chị em’ luôn.” Tôi kiềm chế tâm trạng không vui của mình, lại còn đặc biệt nhất mạnh mấy chữ “người chị em”, thực ra tôi biết chẳng qua mình sống chết cũng cần mặt mũi mà thôi.

“Ra thế, bây giờ cậu ấy đang làm thí nghiệm, mình dẫn cậu qua đó trước.” Cậu ấy xoay người đi trước dẫn đường, tôi hoàn toàn không kịp quan sát vẻ mặt cậu ấy.

“Ừ, làm phiền cậu vậy.” Câu nói lịch sự mà xa cách thế này, rốt cuộc chúng tôi càng đi lại càng xa nhau.

Dọc đường không ai nói với nhau câu nào. Trước đây tôi rất quen thuộc, hoặc có thể nói rất hưởng thụ sự im lặng giữa hai người, nhưng vào giờ phút này tôi hận đoạn đường không thể nhanh nhanh kết thúc, tôi thật sự không chịu nổi bầu không khí im lặng quái dị thế này nữa.

“Cậu….”

“Cậu…” Hai người cùng lên tiếng một lúc, sau đó lại cùng nhau im lặng.

Tôi nuốt nước bọt, nói: “À, cậu học cùng khoa với ‘người chị em’ phải không?” Quả thực túng quẫn đến chẳng biết nói gì với nhau.

“Ừ, cùng thuộc khoa Hệ thống thông tin quản lý, nhưng khác chuyên ngành, có điều mấy môn đại cương học chung với nhau nhiều lắm.”

“Ồ.” Đúng là đề tài có “chiều sâu” ghê, thế là tôi và cậu ấy lại chìm vào im lặng.

“Cá, người anh em!” Chúng tôi cùng nhau im lặng là vàng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, từ xa đã nhìn thấy “người chị em” đang đứng vẫy tay với mình.

“Làm thí nghiệm xong rồi hả người chị em?” Tôi hỏi.

“Chưa đâu, có điều người anh em cậu rồng đến nhà tôm, em trai đây chắc chắn phải trốn tiết rồi!” Tiếng cười sảng khoái của “người chị em” giúp tâm trạng tôi đỡ lại được một chút.

Sau đó ba người chúng tôi cùng đi ăn cơm, toàn bộ quá trình chỉ có tôi và “người chị em” nói cười với nhau, La Trạc Kiệt không hề mở miệng lấy một lần đúng như suy nghĩ của tôi. Chẳng hiểu tại sao tôi lại có chút hả hê như thể báo được thù.

Sau bữa ăn, điện thoại của “người chị em” vang lên, sau đó cậu ấy vô cùng áy náy nói với tôi: “Thật ngại quá người anh em, lão thầy mình điên rồi, mình phải về lớp bây giờ đây.” Sau đó quay sang nói với La Trạc Kiệt: “Kiệt, giao Cá cho cậu nhé.” Thực ra tôi luôn cảm thấy câu nói này của cậu ấy có dụng ý khác, mong rằng chỉ do tôi suy nghĩ quá nhiều.

Buổi chiều La Trạc Kiệt dẫn tôi đi tham quan trường của các cậu ấy, có điều bầu không khí trầm mặc giữa hai người thật sự khiến tôi không chịu nổi. Tôi bị ma ám mới muốn gặp cậu ấy!

“Nghe nói cậu có bạn gái rồi? Hôm nào đó dẫn cậu ấy đến cho bọn mình biết mặt nhé?” Tôi thừa nhận, mình rất để ý, cho nên cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

“Ừ, để hôm nào.” Nhìn vẻ mặt của cậu ấy giống như rất không muốn nói đến vấn đề này, tôi sờ mũi, không nói thêm gì nữa, miễn cho không khí lại ngại ngùng hơn.

“Còn cậu? Bạn trai cậu đâu?” Cậu ấy thình lình hỏi.

“Hả?” Tôi trợn mắt, cái gì với cái gì thế này? Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Ai nói với cậu mình có bạn trai?” Sau khi đại não tiêu hóa xong câu hỏi của cậu ấy, tôi nghi ngờ hỏi lại.

“Chẳng lẽ không có?” Cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi.

“Ha ha.” Đối với vấn đề này, tôi cười trừ cho qua. Tôi không muốn để cậu ấy nhìn thấu mình, càng không mong cậu ấy nghĩ ngợi lung tung.

Chẳng biết cậu ấy tự lý giải phản ứng của tôi như thế nào, dù sao cậu ấy cũng không truy hỏi thêm gì nữa, hai chúng tôi lại lần nữa trầm mặc.

Tôi lấy điện thoại, len lén cài chuông báo thức 10 phút sau, sau đó bước tới hai bước, tiếp tục sóng vai với cậu ấy.

“DE DE LA…” 10 phút sau, điện thoại kêu vang lên.

“A lô, Tịnh Bình à…….. Ừ ừ, được chứ. Vậy lát nữa gặp nhé.” Tôi giả vờ đưa điện thoại đưa điện thoại lên tai, tự biên tự diễn.

“Bạn mình ở đại học G bảo mình sang đó. Mình đi trước nhé, tạm biệt cậu.” Sau đó, xoay lưng chạy vụt đi, bỏ mặc cậu ấy ngẩn ngơ đứng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.