Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì

Chương 1: Chương 1: Phương trợ lý kiên cường




Trung Quốc, một buổi tối nọ vào năm 2035 sau Công nguyên ở bên kia đại dương.

Thành phố S buổi đêm rất lạnh, ít nhất đối với Phương Khởi vốn sợ lạnh thì là như vậy. Cho nên Phương Khởi tận lực giảm bớt thời gian ra khỏi cửa, sợ không cẩn thận sẽ bị đông lạnh thành cẩu.

Sắp đến cuối năm, dưới bầu trời từng bông tuyết xuất hiện. Tiểu Thủy lông vàng cứ vui vẻ mà nhảy nhót trên sân đầy tuyết, thỉnh thoảng gào hai tiếng phẫn nộ xoát độ tồn tại, đồng thời cũng đi bắt nạt Phương Khởi, sợ lạnh gì đó, ngươi lấy cái gì so sánh chúng ta với bọn chó dũng cảm không sợ lạnh, hừ! Hỏi như vậy thật là xuẩn ngốc, thuộc tính công của đại cẩu lông vàng làm sao có thể dùng cái tên đẹp đẽ đầy nữ tính “Tiểu Thủy” này được, chân tướng tạm gác lại công bố sau, nói chung rất dài dòng, nước mắt chua xót rơi đầy mặt.

Phương Khởi là một cô nhi, hai năm trước bị boss cũ Nhâm Tòng Phi kéo xuống nước mang tiếng xấu, từ đó biến mất trong giới tài chính và kinh tế, vị trí tổng giám nhọc nhằn khổ sở phấn đấu hướng tới nháy mắt bị hủy diệt. Lúc mấu chốt, bà nội tốt cũng chính là viện trưởng cô nhi viện Trung Quốc – duỗi tay cứu viện, thu lưu Phương Khởi, quả thực chính là nữ trung hào kiệt, vô cùng có phong độ nữ hiệp!

Để thể hiện mình có giá trị, không thể làm sâu gạo, Phương Khởi liền giúp đỡ chăm nom trẻ con trong cô nhi viện.

Tiễn đứa trẻ cuối cùng đi rồi, Phương Khởi chậm rãi xoay người, tháo đôi kính gọng đen khỏi mắt, lau lau mắt kính trong suốt sạch sẽ. Phương Khởi qua năm nay đã 32 tuổi, có lẽ do trời sinh làm khuôn mặt cậu trông trẻ con nên cậu thoát khỏi đội ngũ những đại thúc thô kệch trên 30 tuổi, nhìn qua không khác biệt lắm so với những sinh viên mới tốt nghiệp không lâu. Da dẻ trắng nõn, đặc biệt là cặp mắt mang ánh nhìn linh động đặc biệt hấp dẫn người khác, con ngươi đen thẳm, sạch sẽ, mang lại vẻ đẹp trẻ thơ, quả thực không thể không khen ngợi, thường thường khi cười híp mắt, đôi mắt loan thành vầng trăng lưỡi liềm vô cùng khả ái.

Phương Khởi mở máy vi tính ra, hệ thống tự động đăng nhập vào weibo.

Là sinh viên tài cao của S đại, tài chính và kinh tế chuyên nghiệp, Phương Khởi rất có hứng thú đối với thương mại tài chính và kinh tế, tuy nói bây giờ tài chính và kinh tế Trung Quốc đang bị cấm túc, mà hứng thú thì vẫn không đổi, cho nên người cậu chú ý tới đều là đại gia, những tinh anh tài hoa trong giới tài chính và kinh tế.

“Đinh ——” hệ thống đẩy trạng thái mới: theo báo tài chính và kinh tế Trung Quốc đưa tin, tổng tài Phong Thắng của tập đoàn Phong Thanh sắp tiến quân thị trường Trung Quốc.

30 tuổi làm tổng tài, tiến quân thị trường, nhà xe mỹ nữ gì gì đó, quả thực chính là nhân sinh doanh gia, chúng tôi mới không thèm ước ao, hừ! Nhóm nam điểu ti nhìn thấy tin tức này xem thường bĩu môi.

(điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

nhân sinh doanh gia: tài giỏi, thành công trong mọi mặt.)

Phương Khởi rất quan tâm đến những công ty trứ danh, đương nhiên cũng bao gồm cả Phong Thắng. Vào trang cá nhân của hắn, quả nhiên là cũng có tin tức này, xem ra đúng là sự thật. Đáng tiếc, mình bị thị trường Trung Quốc phong sát, thành phố S này không phải là nơi tốt để tiến công, xây dựng nhà cao tầng CBD không thuận lợi. Hành động của Phong Thắng lần này quả thực chính là làm giảm tình hình thất nghiệp ở Trung Quốc, hoàn toàn không phụ lòng kỳ vọng của đảng và quốc gia! Vì vậy, Phương Khởi tâm tình tốt không khỏi khen ngợi quyết định của Phong Thắng. Tuy nói chuyện này không liên quan đến Phương Khởi nhưng có tâm địa thiện lương, con ngoan bác ái, cậu thay mặt đoàn người thất nghiệp cảm tạ Phong đại boss!

(phong sát: sử dụng quyền lực để chèn ép, tạo áp lực nhằm ngăn chặn hoạt động của một ai đó

CBD: viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố)

Lúc này, Phương Khởi đương nhiên sẽ không biết, cách xa ở bờ bên kia đại dương Phong đại boss đã sớm lén lút đặc biệt chú ý cậu, mỗi trạng thái, Phong đại boss đều nhớ rõ rõ ràng ràng, mỗi ngày đều mở ra thưởng thức, quả thực là rất thâm tình! Đặc biệt là khi thấy tức phụ nhi khen ngợi mình, đại boss băng sơn mặt than trong nháy mắt trở nên nóng nảy, tâm tình như thảo nê mã bị trĩ, hận không thể cởi sạch trần truồng mà chạy vòng quanh. Đương nhiên làm đại boss cuồng bá tự biết kiềm chế, Phong Thắng không thể làm như vậy, vận công nhịn nỗi kích động trần truồng chạy trong văn phòng.

Tắt trang chính của Phong Thắng đi, Phương Khởi làm mới trang web, tạp chí quốc nội thủ tịch tài chính và kinh tế xuất hiện một trạng thái mới, nội dung đại thể là khách quý kỳ phỏng vấn đặc biệt tiếp theo – ông chủ nhỏ tập đoàn Hồ thị Hồ Trạch Thành, đồng thời đính kèm theo một tấm ảnh Hồ boss tà mị cuồng bá, anh tuấn nhiều tiền gì đó, quả thực là nhân thần cộng phẫn(khiến người và thần đều phẫn nộ), làm lòng người giận sôi!!

Trạng thái vừa xuất hiện, dưới phần bình luận là một đống hỗn loạn: A nhìn nhìn, Thành Thành nhà ta thật là soái, cầu ảnh cơ bụng, cầu ảnh lõa thể ~~

A a, thật đẹp trai, nhanh vào trong bát của tỷ tỷ, moaz ~~

A a a, Hồ Hồ Hồ Hồ, em yêu anh ~~~



Vô số nam nữ hoa si phấn ti dồn dập hiện lên, một mảnh âu yếm của quần chúng dập dờn. Không sai, chính là có cả fan hâm mộ nam, cơ lão bay đầy trời, Hồ Trạch Thành làm tà mị cuồng bá tổng tài 1, tuyệt đối là thu hút vô số tiểu 0 tình nhân trong mộng.

(cơ lão: gay)

Đột nhiên, trạng thái liền xuất hiện ra vô số hắc thiếp: Hừ, giả bộ cái gì, mặt người dạ thú, vân vân, có tiền thì giỏi rồi ~~

(hắc thiếp: kiểu bình luận xấu, ác ý)

Hừ hừ, lại cứ phải đem giới tài chính và kinh tế làm thành cái vòng giải trí, quả thực là giới tài chính và kinh tế bại hoại!!

Hừ hừ hừ, đàn ông tinh tướng chết hết đi!!!



Nhóm hoa si hoàn toàn không thèm để ý đến, hiển nhiên là đã quá quen thuộc với hiện tượng quái dị này rồi, bởi vì tình huống tương tự như vậy năm năm trước đã từng xuất hiện.

Còn nhớ năm năm trước, Hồ Trạch Thành du học trở về chính thức tiếp nhận tập đoàn gia tộc, dựa vào bề ngoài xuất chúng, lối làm việc lão luyện, du tẩu bên trong giới tài chính và kinh tế. Kết quả là, não tàn hoa si theo cấp số nhân tăng lên.

Chỉ cần có tin tức của hắn xuất hiện, nhóm hoa si dồn dập chảy nước miếng. Mãi đến có một ngày…mười mấy hắc phấn (anti-fan)bỗng dưng xuất hiện, khinh bỉ, công kích cùng xem thường Hồ đại boss. Kết quả là nhóm hoa si suýt chút nữa hóa sói, lửa giận thiêu đốt, cường liệt comment công kích các hắc phấn. Mắt thấy chiến tranh weibo một hồi sắp xảy ra, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, tập thể hơn mười hắc phấn đột nhiên biến mất, hoàn toàn không hề phản kích, nhóm não tàn tức không nhịn được, định vào trang chính của nhóm hắc phấn ghi lại bình luận, lại phát hiện hơn mười trang chính hoàn toàn trống không, trạng thái gì cũng không thấy. Những fan hâm mộ không còn hứng thú, chỉ coi như là gặp một đám tâm thần.

Năm năm qua đi, nhóm hoa si đối với hắc thiếp từ khởi đầu là phẫn nộ, đến hơi giận, rồi cuối cùng lại có chút cảm động. Năm năm, không biết mệt làm hắc phấn như vậy, quả thực là chuyên nghiệp, thực sự là cùng nhà lại tương ái tương sát, nói không chừng chính là người ngoài hành tinh xa xôi lại yêu mến Thành Thành nhà bọn họ, vì muốn hấp dẫn lực chú ý nên mới làm như vậy, nhất định là thế! Fan hâm mộ chính là não động quá nhiều, hoàn toàn không cần giải thích!!

(tương ái tương sát: yêu nhau lắm cắn nhau đau)

Cho nên nói, vạn nhất một ngày nào đó không còn hắc phấn, những fan hâm mộ nhất định sẽ không quen!!

Đương nhiên, chân tướng của sự tình chỉ có một, mà Phương Khởi lại là một trong số ít người biết chuyện.

“A a a, MYDAY!!! Nhị mao, mày cách xa ta ra một chút, đừng có lấy móng vuốt bẩn thỉu của mày nhào vào trên quần áo của tao, đồ tao mới mua đó! Phương Khởi, quản cho tốt con trai mày đi!!” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, chính là Lục Diêu kẻ cầm đầu hắc phấn táo bạo đang đứng trong sân, người chưa nhìn thấy đã nghe thấy tiếng.

Phương Khởi híp mắt, đôi mắt loan thành hình vầng trăng lưỡi liềm. Liếc nhìn thời gian trên đồng hồ trong góc bàn, sáu giờ tối, chính là lúc đồng chí Lục Diêu đến ăn cơm trực.

Lục Diêu, là cháu trai của viện trưởng nãi nãi, năm năm trước đến thành phố S gây dựng sự nghiệp, mở công ty bán máy vi tính, sửa máy vi tính, biên soạn phần mềm vân vân, toàn bộ phương diện đều phát triển, đặt tên là “Công ty Mã Lực”. Thơ cổ có câu “Lộ diêu biết mã lực”, danh tự này quả thực là khí phách, cơ bản là không giống Super Mario! Làm người khôi hài thiếu căn cơ, gặp được Phương Khởi lại hận là quá muộn. Kẻ này tham ăn thâm niên nhưng lại không bao giờ làm cơm, cho nên mỗi ngày đều đến quỵt cơm, ái mộ tay nghề của Phương Khởi, còn kém mỗi điều lấy Phương Khởi về nhà. Nhân sinh coi Hồ boss cùng làm về mạng Internet là kẻ thù lớn nhất, tuy nói hai người căn bản là không từng gặp mặt mà cũng có thể thành thù gì gì đó, Hồ boss quả thực là vô cùng vô tội!

Hai phút sau, Lục Diêu phá cửa mà vào, khí thế hùng hổ. Trên tóc Lục Diêu còn vương lại hoa tuyết sáu cạnh, lúc tiếp xúc với độ ấm trong phòng, dùng vận tốc ánh sáng mà hóa thành một giọt nước, đọng lại ở cuối sợi tóc lại phối hợp cùng với bộ quần áo nhung màu xanh có dấu chân chó hình hoa mai, cả người trông vô cùng đặc biệt… khôi hài! Dù sao khí chất của người này không phải nói muốn biến đổi là có thể biến đổi. Lục Diêu coi như lúc giận cũng không khí thế lắm, không giống Phong boss cùng Hồ boss, không giận cũng có uy gì gì đó, Lục Diêu mới không thèm đố kị, hừ!

Nhìn thấy hắn đi vào, Phương Khởi cười híp mắt chào hỏi. Đứng dậy, lấy khăn mặt cho hắn lau, thuận tiện hỏi ra điều nội tâm nghi hoặc, “MYDAY là cái quỷ gì, từ mày phát minh ra sao?”

Hiếm thấy có thứ mà Phương Khởi thông minh lại không biết, Lục Diêu lập tức hạ hỏa, chống nạnh cười to, “Ha ha ha ha ~~~ muốn biết a? Muốn biết vậy liền đem đồ đổi lấy đi!” Đại gia không nên nghĩ quá, đồ trong miệng Lục Diêu chẳng qua là canh vịt của Phương Khởi mà thôi, kẻ tham ăn trên thế giới này quả thực rất dễ dàng thỏa mãn!

Phương Khởi tiếp tục cười híp mắt, bất quá trong mắt lại hiện lên tia giảo hoạt, “Nếu tao đoán không sai, hẳn là lời mắng người, ý trên mặt chữ hẳn là “trời ơi”.” Tha thứ cho bảo bảo Phương Khởi văn minh sẽ không bao giờ nói lời thô tục đâu!

(Theo Mister Z thìMYDAY dịch đen ra là “wo de tian” 我的天 = trời ơi/ giời ơi. Rất cảm ơn bạn đã giúp mình chú giải một cách chính xác nha ~)

Lục Diêu ngay lập tức liền ủ rũ, vốn là hắn trông cậy vào lời nói tục có thể vô hình chung quốc tế hóa lời nói thô tục này, ít nhất là so với từ “fuck” ai ai cũng biết thì cao cấp hơn nhiều, lại không ngờ bị người nhìn thấu, quả thực là lòng tự tôn bị tổn thương, cần một nồi canh vịt để an ủi!!

Phương Tiểu Khởi thông minh tự nhiên hiểu được tâm tư của hắn, đem nồi canh vịt còn ấm ra, đưa cho Lục Diêu đang âm thầm hậm hực. Hai mắt Lục Diêu tỏa ánh sáng, hai mắt y như hai cái móc treo vào nồi canh, máu hồi phục đầy ắp, mở vung nồi ra, chuẩn bị bắt đầu ăn.

Lục Diêu làm vẻ mặt thành thật nhìn xuống đánh giá màu sắc của canh vịt, nội tâm đánh giá: Ân ~~ là vịt già thượng đẳng, màu sắc này, chà chà… Kết quả là, bắt đầu chảy nước dãi. Lục tham ăn hít sâu một cái, ngửi mùi thơm, cả người lập tức như mất hồn. Cuối cùng tay cầm lấy đũa, bắt đầu gắp ăn, quả thực vui vẻ. Mãi đến tận cuối cùng, uống sạch canh, cầm cái bát lên dốc dốc, một giọt canh cũng không lãng phí, thực sự là một kẻ tham ăn không thẹn với lương tâm.

Phương Khởi từ lâu đã quá quen thuộc với cảnh tượng như thế, ăn bữa cơm nào cũng đều… phức tạp như vậy, thế giới của kẻ tham ăn Phương Tiểu Khởi hoàn toàn không hiểu, cũng không hề muốn tìm hiểu. Bình tĩnh xoát weibo, hoàn toàn cũng không để ý Lục Diêu ăn đến say sưa.

Lục tham ăn no đến phát ợ, sờ sờ bụng, thỏa mãn thở ra hơi “Hương vị không sai, nhị mao phạm sai lầm tao cũng sẽ không cùng mày so đo nữa.”

Phương Khởi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đáp qua loa: “Cảm tạ”. Rõ ràng là mày không có việc gì lại đi trêu trọc Tiểu Thuỷ, để nó phải nhìn mày chằm chằm, phải biết đối với người khác, Tiểu Thủy rất ngạo kiều! Hoàn toàn không để Phong boss bên kia đại dương phải mất mặt!! Đương nhiên Phương Tiểu Khởi hiền lành sẽ không vạch trần hắn.

“Tiểu Khởi nè, mày hiền lành như vậy, tương lai muốn lấy chồng, tao nên làm thế nào bây giờ.” Tỏ vẻ vô cùng đau đớn, tiền đồ của kẻ tham ăn vô cùng đáng lo, “Không bằng, về sau đến thị tẩm cho tao đi”

“Ha ha, bệ hạ, người quá khách khí, tiểu trụ(trym đó ~~)nhà mày, mày dùng, không cần báo đáp, thỉnh thoảng cho mày hưởng quả táo nhỏ gì gì đó, tuyệt đối không thành vấn đề.” Phương Khởi thật sự cảm kích, nếu không phải được cứu giúp, mình thực sự là không có chỗ để đi.

Lục Diêu vỗ ngực, “Mày ngàn vạn lần đừng có khách khí, chỉ cần tiểu gia tao còn ở đây, tuyệt đối nuôi được mày. Có điều…” Cuối cùng đến lúc nói đến trọng điểm, Lục Diêu thở ra một hơi, Emma, mới vừa rồi sử dụng quá nhiều khí lực, suýt chút nữa đã phun canh ra, “Qua mấy ngày nữa là đến cuối năm, công ty…” Mày thông minh, mày hiểu được!

“Không thành vấn đề, chỉ cần kế toán trưởng công ty mày không có ý kiến gì, tao OK!”

“Miễn bàn, miễn bàn, bả có thể chơi mạt chược đến mấy ngày, kích động còn chưa kịp, sao có thể có ý kiến được!” Đạt được mục đích, Lục tham ăn vô cùng hài lòng.

Biết rõ Phương Khởi tự nhiên sẽ biết được, hai năm trước tài vụ tập đoàn Nhâm thị làm giả án tuyệt đối không phải là do Phương Khởi làm ra. Cấp cho hắn làm chức tổng giám tài vụ lợi hại như vậy thật sự là không cần thiết, Lục Diêu lại cũng chẳng phải là người ngu. Hơn nữa lại không cần trả lương, huynh đệ tốt vân vân, nói chuyện tiền nong làm tổn thương tình cảm không thể nói nha!

Đối với hành động ăn bớt của Lục Diêu, Phương Tiểu Khởi thật ra lại rất cảm kích, bởi vì như thế mới thể hiện được rằng người khác tin tưởng được bạn, bạn cô độc một mình, người khác tín nhiệm bạn mới là điều đáng quý trọng nhất. Hơn nữa, quả thực cậu cũng yêu công việc này, không có chuyện gì phải xem xét, lại luyện được tay nghề một chút, cũng không đến nỗi xa lạ. Cho nên mới nói, Phương Tiểu Khởi chính là người thiện lương như vậy, đối với người chi tâm sẽ mãi luôn cảm kích.

“Mày rốt cuộc là đang xem cái gì vậy?” Lục Diêu đẩy cái đầu to trước màn hình máy vi tính ra. Nhìn thấy kiệt tác của mình, nhất thời cảm thấy thật là sảng khoái, lại nhìn thấy hình của Hồ đại boss đẹp trai, nghẹn hơi không thở nổi, “Mày nói thử xem con ông cháu cha như hắn thì có cái gì đáng tự hào! Lão tử không phải là do không có cha lợi hại như vậy, cho nên mới thua kém hắn hay sao? Nha, không đúng, tao vốn còn lợi hại hơn cả hắn. Như trên giang hồ này, ai lại không biết chính tao phát minh game phiêu lưu, hừ hừ!”

Cách xa đó, ở tòa nhà cao tầng CBD, boss Hồ Trạch Thành hắt hơi một cái, chân mày hơi nhíu lại. Nhìn tình trạng của mình trong nhóm Hắc phấn, khóe miệng hắn khẽ nhướng lên không rõ ý tứ, quả thực chính là người đẹp tà mị!!

Phương Khởi theo thói quen đáp qua loa: “Phải, phải, mày rất lợi hại. Game phiêu lưu lên top app, hoàn toàn chính là đệ nhất bá chủ quốc dân của trò chơi trí tuệ.”

Lục Diêu được khen ngợi, lại nhìn thấy tin tức của Phong boss, “So với Phong Thắng người ta tay trắng dựng nghiệp, hắn đúng là đồ cặn bã!”

“Ừm.” Lần này Lục Diêu không đáp bừa nữa, cậu thật sự cảm thấy được Phong Thắng rất lợi hại.

“Tao bảo này, mày thật sự không hận Nhâm Tòng Phi cặn bã kia sao?” Lục Diêu cẩn thận hỏi. Hồ Trạch Thành không trêu trọc đến, mình có thể khinh bỉ hắn. Nhưng nếu là dám hãm hại, mình nhất định liều mạng với hắn. Tại sao lại có người như Tiểu Khởi, không làm gì bị người bắt nạt, cũng không ôm thù hận.

Phương Khởi vẫn như lúc trước mà lắc đầu. Từ nhỏ cậu đã bị vứt ở cửa cô nhi viện, viện trưởng là bà nội Lục Diêu đối đãi với cậu như cháu trai, cậu rất cảm kích. Học tập cho giỏi, thi đậu trường chuyên chất lượng tốt nhất thành phố S. Dùng thành tích của hắn rõ ràng là có thể chuyển đến thủ đô, nhưng hắn lại lưu luyến cảm giác gia đình ấm áp, học tập hay công tác đều lựa chọn ở lại thành phố S. Mặc dù là cô nhi, nhưng cậu cũng không oán hận, trái lại rất cảm kích, có nhiều người không thân không quen lại yêu thương bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu, cậu rất cảm kích; mà kẻ hãm hại cậu, cậu cũng không hận, chỉ là kẻ đó trong lòng cậu đã không còn dư lại chút cảm tình nào, coi như người xa lạ.

Người Phương Khởi thực sự trân trọng thật ra không nhiều, ngoại trừ người thân ở thành phố S, còn lại chính là người bạn trúc mã Phùng Tử Sinh ở bên kia đại dương. 15 năm trước, Phùng Tử Sinh bị cha mẹ đưa về Mỹ, hai người tuy rằng chỉ liên hệ bằng thư tín, thế nhưng không hiểu tại sao, tình cảm chỉ tăng chứ không hề giảm đi. Đương nhiên, lúc này, Phương Tiểu Khởi còn chưa hiểu được tình cảm đơn thuần là như thế nào, cũng sẽ không ý thức được rằng cơ tình nhiều năm tích lũy sắp bạo phát. Đồng thời, là một con người ngay thẳng, rất ít để ý đến diễn đàn bát quái, đương nhiên cậu cũng không biết, Phùng Tử Sinh sớm đã sửa lại tên, hiện tại chính là vũ trụ vô địch băng sơn bạo ngược, sắp sửa vượt đại dương – đại boss của Phong Thanh, chính là Phong Thắng!

(cơ tình: tình gay =)))

Nói đến diễn đàn bát quái, Trung Quốc có một diễn đàn bát quái, nội dung tám không phải là về giới giải trí, mà chính là về tài chính và kinh tế thương mại. Trong diễn đàn có một chủ đề tựa là: “Top 100 Vương lão ngũ kim cương trên thế giới”, quanh năm gây thu hút, chuyên tám về nhóm những thanh niên anh tuấn tiêu sái độc thân nhiều tiền làm trong giới kinh doanh trong và ngoài nước, bên trong vạch trần tài liệu cá nhân chi tiết, thậm chí bao gồm cả chiều cao, số đo ba vòng, thường dùng quần lót nhãn hiệu nào, còn trinh tiết không, đồng thời liên tục đổi mới thông tin. Nó làm giàu cho quốc nội, không tới một năm liền phổ biến toàn cầu, đủ thấy được trình độ hot của diễn đàn này.

Phong boss quanh năm vững vàng nằm ở vị trí số một, địa vị vững chắc! Hồ boss theo sát ở phía sau.

Lục tham ăn cũng ở trong đó, du đãng ở vị trí 99, 100, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị đá ra, đây chính là nguyên nhân tạo nên mối thù của Lục Diêu đối với Hồ Trạch Thành, nói là mối thù, không bằng gọi là ước ao ghen tị, đồng dạng là buôn bán trên mạng máy vi tính, level lại không cùng nằm trên một trục hoành, quả thực đáng đau lòng!! Có điều, Lục Diêu không hề dễ dàng tí nào, thời gian năm năm lại có thể leo lên bảng, tuy nói là lót đáy, so với những kẻ tiểu tốt không danh không phận thì vẫn là rất bá đạo, chờ tương lai trở thành phu nhân của Hồ tổng giám đốc, địa vị bá chủ ngay trong tầm tay, cái này đương nhiên là sẽ nói sau.

Loại diễn đàn không có tiết tháo này chỉ có Lục tham ăn khoác áo may ô để ý, thiếu niên thuần khiết Phương Tiểu Khởi đương nhiên sẽ không biết đến sự tồn tại của vật thần kỳ này, không biết rằng tiểu trúc mã của cậu đã sớm kim phi tích bỉ!

(kim phi tích bỉ: mọi thứ đã thay đổi, không còn như trước đây nữa)

Để có thể khích lệ chính bản thân, Lục Diêu lén lút đem tư liệu liên quan giới thiệu Hồ Trạch Thành trong diễn đàn cùng với tư liệu của mình lưu vào trong điện thoại. Hai người cùng so sánh, quả thực chính là mây so với bùn:

NO.2 Họ tên: Hồ Trạch Thành

Tuổi: 32

Hôn phối: Không

Tính hướng: Bởi vì Hồ boss trong suốt năm năm không hề tạo ra scandal nào, cho nên không biết… (nam nữ phấn ti oa oa oa ~~ Thành Thành nhà chúng ta rất ngây thơ, hãy để ta làm ấm giường cho a; Lục Diêu hắc phấn liếc mắt khinh bỉ, hừ, nói chưa chắc đã cương được, đây chẳng qua là bị bệnh đúng lúc thôi! Hoàn toàn quên mất rằng mình cũng là một đồng nam thực sự thuần khiết)

Nghề nghiệp: ông chủ nhỏ tập đoàn Hồ thị

Giới thiệu vắn tắt về cá nhân: Con trai của Hồ lão bá chủ võng lạc trong nước, 27 tuổi du học trở về tiếp quản tập đoàn gia tộc. Từ một công ty không được coi trọng, cho tới bây giờ đã thành công trong việc kinh doanh tập đoàn phát triển. Chủ công võng du cùng văn học trực tuyến, chủng loại phiêu lưu cùng chủng loại tiểu thuyết phân loại hán tử, ngự tỷ, loli… Thỉnh tự lựa chọn! Năm nay mới đây nhất cho ra mắt võng du toàn dân “Mạt thế”, áp phích quảng cáo to nhỏ có thể thấy trên tường cùng trên xe buýt hoặc trên trang web của công ty!

(Nói chung là Hồ boss làm về mấy dịch vụ trên mạng đó, tiểu thuyết rồi các phần mềm, v.v.)

Tính cách: tà mị cuồng luyến (các dân mạng e thẹn che mặt, phúc hắc tổng tài cùng vân vân, chúng ta thật yêu thích! Lục Diêu hắc phấn lè lưỡi xem thường, nhân cách phân liệt, biến thái!)

Phương tiện chủ yếu: xe việt dã BMW (Lục Diêu phẫn nộ gào, quả nhiên thế mới hợp với khí chất nhà giàu mới nổi của hắn, không thể ủng hộ hàng nội một chút hay sao?! Không phải đều chỉ là một cái xe bốn bánh, có thể che mưa che nắng hay sao?! Quả thực không có tình yêu Tổ quốc, đáng bị đá ra khỏi bảng!!)

So sánh với nhau, tư liệu của Lục tham ăn cằn cỗi hơn rất nhiều:

99 Họ tên: Lục DiêuTuổi: 30

Hôn phối: không

Nghề nghiệp: ông chủ đứng sau công ty Mã Lực (cảm giác giống như tập đoàn tội phạm vậy)

Giới thiệu vắn tắt về cá nhân: Sinh viên tài cao của D đại, năm năm trước tốt nghiệp cũng gây dựng sự nghiệp, mở công ty đa dạng hóa máy tính, người giang hồ gọi là Lục Tiểu Mã. Ba năm trước, dựa vào trò chơi trí tuệ [Đam mê lớn của Tiểu Mã] trở nên nổi tiếng, sau đó liền nhanh chóng cho ra mắt hệ liệt game phiêu lưu [Tiểu Mã tức giận], [Tiểu Mã tiến lên phía trước], được khen ngợi rộng rãi, đăng ký app, một lần đợi ở trạm xe buýt cúi đầu chờ xe buýt để ngắm các anh nhà giàu đẹp trai lại vô tình phát hiện ra cảnh đẹp hiếm thấy, từ đây trở nên nổi tiếng!! Hệ liệt mới nhất [Chạy trốn đi! Tiểu Mã] đang được thiết kế, xin hãy chờ đợi ~~

Tính cách: Xem ảnh trong hồ sơ phụ (Lục Diêu phẫn nộ, dựa vào cái gì lại đăng ảnh tốt nghiệp của ta lên, mũ học sĩ linh tinh, quả thực là nhìn ngu xuẩn đến phát khóc! Lại nhìn vào Hồ boss khí phách mặc đồ Tây, càng lên cơn giận dữ. Lục Tiểu Mã từng nhiều lần sử dụng nick khác kiến nghị tám chủ đổi ảnh, đều bị tám chủ lơ, lí do là tấm hình này làm cho mấy bà dì yêu thích, không thể đổi!! Lục Tiểu Mã hộc máu!)

Phương tiện chủ yếu: Xe bình dân (Trẫm gọi đây là chống đỡ hàng nội thôi, không phải là trẫm không mua nổi xe tốt! Không giống một số nhà giàu mới nổi, lãng phí tài nguyên của quốc gia!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.