Bên Kia Sương Giá Là Xích Lung Thành

Chương 7: Chương 7




Bầu trời đêm trong cung tẻ nhạt bao nhiêu thì ngoài phố chợ lại náo nhiệt bấy nhiêu. Không khí mùa hạ về đêm dễ chịu hơn nhiều, đặc biệt đương mùa lễ hội, người người tranh nhau xuống đường tản bộ bù lại những khi ngây ngây ngốc ngốc trong nhà.

Triệu Huyền Nguyệt bước trên con đường giăng loạn mấy đoạn dây treo đèn lồng phía trên. Phố đông nhưng tâm nàng tĩnh, cả người đều lặng đi, chân vẫn cứ bước đều trên những nẻo đường quen thuộc. Cách Xích Lung Phủ chỉ còn ba ngã rẽ, đôi mắt Triệu Huyền Nguyệt vô tình bắt gặp hình dáng của Cẩn Vân lẩn trong dòng người đông đúc.

Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng, cả trâm bạc trên tay cũng không cầm vững, vô lực trượt xuống nền đất kêu đinh đang. Nàng dừng bước cách hắn một cái vươn tay. Hắn không tin được chớp mắt vài lần, âm giọng mơ hồ lẩm nhẩm:

“Nàng...trở về rồi.”

Nữ tử đó... là Xích Lung Vương anh khí tứ phương, một thân hắc bào kiêu ngạo bá quyền. Đã ba tháng hai mươi ngày rồi, kể từ lúc đó đã ba tháng hai mươi ngày hắn không thấy nàng. Mọi thứ dường như chỉ là giấc mộng, nếu không có những tặng vật của nàng bên người hắn còn nghĩ hai ngày ở cạnh nàng chỉ là ảo tưởng của hắn.

Triệu Huyền Nguyệt tự giễu, đây là ông trời bỡn cợt nàng hay muốn thử thách lòng nàng? Cứ mỗi lần nàng vì một nam nhân đau lòng đến đỉnh điểm lại vô tình gặp một nam nhân khác, dùng ánh mắt thâm tình dâng hiến cho nàng.

Nàng cúi người nhặt trâm bạc dưới đất lên ngắm nghía, chân mày hơn nhếch lên, giơ cây trâm huơ qua huơ lại: “Nhìn thấy bản vương ngươi không vui sao?”

Giọng nàng lành lạnh khiến Cẩn Vân hoảng loạn, còn có lo sợ mất mát. Hắn vội vàng huơ tay loạn xạ, bối rối khiến câu từ loạn cả lên:

“Không. Ý hạ nô là...không phải là không vui... không phải... Hạ nô...hạ nô rất...rất...”

Hắn bấu chặt tay vào y phục, nghiến răng cúi đầu, nhớ lại những lời nàng từng nói, bao nhiêu câu từ trong lòng hắn đều không có cách nào xếp thành lời.

“Bản vương là một kẻ phong lưu, cũng là một kẻ duyên bạc, ngươi đừng phí tâm tư trên người bản vương.”

Từng câu từng chữ của nàng đã trở thành ác mộng khiến hắn thức giấc nửa đêm, hung hăng giày vò hắn. Lý do không phải vì nàng, là trong lòng hắn có quỷ, là hắn chột dạ.

Triệu Huyền Nguyệt thấy chính mình làm nam tử trước mặt khó xử, bất chợt cảm thấy áy náy. Tốt xấu gì người ta cũng chịu đựng nàng cả một đêm, ngủ ngồi bên nhuyễn tháp canh giấc cho nàng, giúp nàng giặt y phục, nàng không thể cứ uỷ khuất làm phiền người ta mãi.

Nghĩ rồi Triệu Huyền Nguyệt bước đến, giơ tay cài chiếc trâm lên búi tóc trễ vai của Cẩn Vân, nghiêng đầu nói với lão bản sạp trang sức:

“Vị công tử này mua gì đều tính trên người bản vương, sớm mai ngươi có thể đến Xích Lung Phủ lấy bạc.”

Lão bản lúc này mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Xích Lung Vương đỉnh đỉnh đại danh vạn người khiếp sợ. Lão vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Tạ ơn vương gia! Tạ ơn vương gia!”

Triệu Huyền Nguyệt đã quá quen với những phản ứng thế này, nàng cũng không để tâm nhiều, chỉ nghiêng mặt nhìn Cẩn Vân. Nào ngờ nàng vừa động chóp mũi đã vô tình chạm vào môi hắn. Hơi thở dè dặt của Cẩn Vân lướt trên mi mắt nàng, hình như hắn đang ngửi mùi hương trên người nàng. Triệu Huyền Nguyệt không kịp phản ứng, cứng ngắt ngước mi quan sát hắn.

Nàng không khỏi ngạc nhiên. Hắn đang nhắm mắt, cánh môi run rẩy dịch chuyển trên chóp mũi nàng, vô cùng hưởng thụ.

Không nên như vậy.

Triệu Huyền Nguyệt giật mình bước lui về phía sau. Cẩn Vân hé mi, sóng mắt ngập vẻ khó xử, luyến tiếc. Triệu Huyền Nguyệt hắng giọng:

“Ngươi tiếp tục chọn trang sức đi. Bản vương hồi phủ.”

Nói rồi nàng vội vàng lách người sải bước đi. Hôm nay Cẩn Vân không biết được ai dựa hơi, bạo gan nắm tay nàng kéo lại. Triệu Huyền Nguyệt không kịp phòng bị cứ thể để hắn lôi cái một, xoay người mặt đối mặt với hắn. Sóng mắt hắn nhu tình như nước muốn nhấn chìm nàng. Nàng lạnh nhạt chống đỡ, cười như không cười nói:

“Lời của bản vương ngươi quên rồi?”

“Cẩn Vân chưa bao giờ quên.” Hắn một lời khẳng định “Nhưng Cẩn Vân không làm khác được.”

Hắn kéo tay nàng đặt lên ngực trái của chính mình. Cách tầng tầng xiêm y mềm mại, Triệu Huyền Nguyệt cảm giác được trái tim hắn đập dồn dập. Đáy lòng Triệu Huyền Nguyệt trầm xuống, dùng sức giật tay ra.

“Ngươi phải biết rõ bản vương vĩnh viễn sẽ không thu ngươi, dù là danh nghĩa tiện thị hay thông phòng. Ngươi chấp nhận không danh không phận, không minh bạch rõ ràng?” Triệu Huyền Nguyệt nghiến răng nói lời đả kích hắn.

Ánh mắt Cẩn Vân vẫn chế trụ nàng, trong mắt chỉ chứa bóng hình nàng. Hắn lắc đầu, dịu dàng đáp lời: “Cẩn Vân không cần những thứ đó.”

“Bản vương càng không yêu ngươi.” Triệu Huyền Nguyệt không tin tự tôn nam nhân của hắn cho phép điều này.

“Vương gia, Cẩn Vân là nam nhân thanh lâu, tự tôn là một thứ sỉ nhục.” Cẩn Vân cười khẩy, hắn biết nàng có ý đồ gì, nàng muốn hạ nhục hắn, để hắn thối lui. Nhưng nàng quá coi thường nam tử thanh lâu như hắn rồi.

“Vương gia, chỉ cần được ở bên cạnh người dù là không danh không phận hay làm món đồ chơi cho người phát tiết Cẩn Vân đều bằng lòng.” Hắn cúi đầu, nhẹ giọng bày tỏ “Cẩn Vân chỉ xin được ở bên cạnh vương gia cho đến lúc người có vương quân. Khi đó Cẩn Vân sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt người, có được không?”

Hắn nói đến nước này nàng đã không biết phải dùng lời lẽ gì để chèn ép, bức hắn từ bỏ, hoặc là suốt ngày hôm nay nàng đã quá mệt mỏi để cùng hắn chấp nhất, đôi co. Nàng đối mặt với cặp mắt trong veo của hắn, nhìn vào hình ảnh của chính mình trong mắt hắn, chỉ có thể thở dài:

“Đã như vậy đừng oán trách bản vương.”

Nàng không thể cho hắn tình, càng không thể cấm hắn có tình với nàng, nhưng vật chất nàng có thể thoả mãn hắn.

Thôi vậy xem như một cuộc chơi ngươi tình ta nguyện, bèo nước gặp nhau đến ngày phân tách thì phân tách.

Quản gì nợ nần nhau.

Trái tim Cẩn Vân nhảy dựng lên. Nàng không phản bác, nàng không khước từ, nàng không đẩy hắn ra, nàng cũng không có đại nộ.

Nàng chấp nhận.

Hắn không biết làm gì để biểu lộ xúc động lúc này, bàn tay vô thức siết chặt lấy hai bên cánh tay nàng, ghìm chặt lấy nàng, bờ môi run rẩy kể sát môi nàng, cẩn thận miết nhẹ. Triệu Huyền Nguyệt dù có chút bất ngờ nhưng thần trí hoàn toàn tỉnh táo, mắt nhìn chằm chằm Cẩn Vân đang khép mi trầm mê. Hắn tỉ mỉ hôn nàng, nhẹ thật nhẹ, mang theo cả trân trọng cùng tôn thờ. Bờ môi nàng thật lạnh, cái lạnh đó không khiến hắn lùi bước cũng không khiến hắn nhàm chán, ngược lại càng kích thích hắn một lòng muốn đem lại ấm áp cho nàng. Dù suy nghĩ có cuồng dã thế nào hắn cũng không dám vọng động, chỉ thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu mút lấy cánh môi nàng, trong lòng đã ngập tràn mật ngọt.

Dòng người qua lại đã có người để ý đến bọn họ. Những tiếng xì cầm bắt đầu vang lên, thu vào tai Cẩn Vân đánh tỉnh hắn. Lúc này hắn mới nửa thỏa mãn nửa luyến tiếc rời môi nàng, hé mi mắt nhìn nàng. Sóng mắt hắn mơ mơ hồ hồ động tình. Triệu Huyền Nguyệt yên lặng nhìn hắn, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy thời khắc này mình nói cái gì cũng không đúng, chỉ yên lặng đợi phản ứng tiếp theo của hắn.

Cẩn Vân cố gắng điều hoà hơi thở ổn định mới hé môi dịu giọng hỏi nàng:

“Vương gia ngày mai có thể...có thể đến Tuý Hồng Lâu không? Cẩn Vân vừa học được vài đoạn cầm khúc, muốn nhờ vương gia chỉ điểm...”

Lời nói mời gọi của hắn khiến Triệu Huyền Nguyệt dở khóc dở cười. Không ngờ kẻ thô lỗ như nàng cũng có ngày được người khác gọi đến bình phẩm cầm khúc. Mấy kẻ lúc trước chê nàng trâu tước mẫu đơn mà biết có phải sẽ hộc máu không?

Triệu Huyền Nguyệt nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng: “Được.”

Ý cười trong đáy mắt Cẩn Vân càng sáng lạng. Hắn được như nguyện buông tay khỏi người Triệu Huyền Nguyệt, vui vẻ cong bạc môi nói:

“Cẩn Vân nhất định chuẩn bị thật tốt chờ vương gia. Cẩn Vân không phiền vương gia hồi phủ nghỉ ngơi nữa, vương gia giữ gìn sức khoẻ.”

Bàn tay Cẩn Vân dời đi, Triệu Huyền Nguyệt bất tri bất giác thấy nhẹ nhỏm như được giải thoát. Nàng chỉ gật đầu rồi quay lưng cất bước.

Cẩn Vân dõi theo bước chân nàng, trong lòng vẫn lâng lâng cảm giác không thực. Cho tới khi bóng dáng nàng khuất tầm trong dòng người đông đúc hắn vẫn chưa thể hoàn hồn.

Lão bản sạp trang sức đứng cạnh ho khang vài tiếng, cất giọng gọi hắn: “Công tử! Công tử!”

Hắn choàng tỉnh, chớp mắt cười cười mấy tiếng đưa tay cao hứng chọn hai, ba cây trâm ngọc kiểu dáng đơn giản rồi trở về Tuý Hồng Lâu. Suốt đường về khoé môi vẫn chưa từng hạ xuống.

Hắn vừa bước chân qua cửa đã bị hai gia đinh kẹp hai bên tay lôi đi.

“Các ngươi làm cái gì? Buông ra! Buông!”

Dọc đường lên tầng một hắn không ngừng giãy dụa phản kháng, chỉ tiếc sức lực không bằng người ta, có làm thế nào cũng vô dụng, không thể thoát ra.

Hai gia đinh ném Cẩn Vân vào phòng bao chữ “Nguyệt” rồi lập tức đóng cửa lại, lui ra. Cẩn Vân không quản đầu váng mắt hoa, luyến tiếc nhặt trâm ngọc rơi loạn trên đất. Những thứ này đều tính bằng tiền của nàng, sao có thể chưa một lần cài lên cho nàng ngắm đã vỡ mất thế này.

Bộ dáng luống cuống đáng thương của hắn khiến Đồng Chi Lạc đang cùng Dung Cẩm bay lên chín cao đình trệ động tác. Nàng đứng lên, rời khỏi nam căn của hắn, bước chân xuống giường. Sa y trên người nàng mỏng manh xộc xệch, thân thể vì động tình ướt đẫm mồ hôi. Nhìn nàng như một bức tượng thần nữ thiêu đốt tâm trí nam nhân.

Nàng đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Cẩn Vân, hoàn toàn không quan tâm Dung Cẩm không được thỏa mãn nằm trên giường hừ lạnh, nhíu mày như muốn nuốt sống Cẩn Vân.

Cẩn Vân xanh mặt không dám đối diện với Trưởng công chúa, sợ hãi dời tầm mắt nhìn chằm chằm sàn nhà. Đồng Chi Lạc cười khanh khách, điệu cười ấy như tiếng lưỡi dao cứa vào nhau khiến hắn ớn lạnh, trong lòng thầm kêu không ổn. Đồng Chi Lạc siết chặt lấy cằm hắn, bắt hắn ngẩng mặt đối diện với mình, lạnh mắt lên tiếng hỏi:

“Hôm nay hình như ngươi đặc biệt vui vẻ?”

Cẩn Vân vô thức liều mạng lắc đầu. Lực tay Đồng Chi Lạc càng siết chặt, nghiến răng: “Nếm được ngọt ngào của A Huyền liền quên mất chính mình là người của ai? Còn dám nói dối ta?”

“Hạ nô không dám.” Cẩn Vân khó khăn đáp lời nàng.

“Ngươi có gì không dám?” Đồng Chi Lạc gắt giọng hất phăng đám ngọc vỡ trên tay Cẩn Vân “Đê tiện!”

Nàng nắm y phục hắn, lôi hắn lên giường, tháo đai lưng trói hai tay hắn vào đầu giường. Cẩn Vân mặt cắt không còn giọt máu, kinh hãi giãy giụa:

“Đừng...Đừng...Điện hạ tha cho ta...”

“Tha cho ngươi?” Đồng Chi Lạc cúi đầu, đôi mắt hung tợn trừng hắn “Ngươi nói ta làm sao tha cho ngươi?”

“Ta rõ ràng...rõ ràng cũng không có làm gì sai.” Cẩn Vân tức nghẹn, không khống chế được tâm tình thét lên.

Đồng Chi Lạc không ngờ hắn to gan lớn mật đến mức này, nàng thoáng nghĩ Triệu Huyền Nguyệt nhất định đã cho hắn đãi ngộ, hoặc là trực tiếp trở thành chỗ dựa của hắn rồi.

“Được Xích Lung Vương hôn mấy cái liền mèo con hoá hổ. Giỏi! Thật giỏi!”

Nghe Đồng Chi Lạc nghiến răng trèo trẹo Cẩn Vân đã hiểu ra vấn đề. Chuyện vừa mới xảy ra thôi, nàng ta nhanh như vậy đã biết. Cẩn Vân không nhìn đến nàng, liều mạng chăm chú tìm cách thoát ra.

Đồng Chi Lạc với tay lấy dao nhỏ để trên bàn thấp, lăm lăm chỉa vào Cẩn Vân. Hắn lắc đầu, ra sức né tránh. Đồng Chi Lạc di chuyển mũi dao từ trên mặt hắn xuống cổ, mơ mơ hồ hồ để lại vết hằn. Mũi dao vừa chạm đến gấm phục trên người hắn, nàng liền tăng lực đạo, cứ thế cắt loạn y phục hắn thành hàng trăm mảnh vụn.

“Đừng!” Cẩn Vân vô vọng kháng cự.

Nhìn hắn nhăn mặt thống khổ nàng liền gian trá cao hứng. Đồng Chi Lạc thượng trên người hắn, nắm lấy nam căn của hắn đưa vào u huyệt của nàng, chặt chẽ cắn nuốt.

“Ưm.” Cẩn Vân càng thêm thống khổ, hung hăng cắn môi muốn chảy máu.

Đồng Chi Lạc chống ta lên bụng dưới hắn, ra sức luật động, mồ hôi nhỏ giọt ướt đẫm. Dung Cẩm vẫn còn ngồi trên giường không chịu được bị vứt xó một bên. Hắn chủ động dán người lên lưng Đồng Chi Lạc, cúi đầu hôn lên cổ nàng, vai nàng, hai tay vòng ra phía trước xoa nắng hai khối đẫy đà mị hoặc.

Nàng ý loạn tình mê rên rỉ, thân dưới không ngừng luật động, quay đầu bắt lấy đôi môi của Dung Cẩm, điên cuồng mút hôn, môi lưỡi quấn quít.

Quá...quá cuồng bạo rồi. Bầu không khí xung quanh như bóp nghẹt lấy Cẩn Vân. Trước mắt hắn chỉ còn mờ ảo. Hắn khép mắt, ngẩng đầu đặt môi lên chiếc nhẫn hắc ngọc, trong đầu gào thét ba chữ “Xích Lung Vương”, tận lực đè nén tiếng rên rỉ bị nữ nhân phía trên khơi gợi. Hắc ngọc thật lạnh, thật giống như môi của nàng ấy, chỉ cần nghĩ đến nàng ấy sức chịu đựng của hắn lại mạnh mẽ đến khôn cùng.

Đồng Chi Lạc từ trong dục vọng phát hiện điều bất ổn. Cẩn Vân kia sao lại im lặng như vậy, cả một tiếng rên cũng không kêu lên? Nàng hé mi, vừa nhìn thấy hắn dán môi trên chiếc nhẫn ngọc đáy mắt nàng liền giận đến phát hỏa. Chiếc nhẫn đó luôn ở bên người A Huyền, làm sao lại chạy đến tay hắn rồi?

Nghi hoặc khiến nàng tức đến phát điên. Dung Cẩm ở phía sau cứ như con bạch tuộc bám trên người nàng, cắn mút nàng. Đồng Chi Lạc phiền chán định đẩy hắn ra, bất chợt ý nghĩ trừng phạt mới mẻ hiện ra trong đầu. Đồng Chi Lạc kéo Dung Cẩm lại, kề sát tai hắn, thổi hơi thì thầm.

Nghe nàng nói ra ý tưởng, gương mặt Dung Cẩm nhăn nhúm khó coi. Nàng hôn lên yết hầu hắn dụ dỗ, khàn giọng mê hoặc nói:

“Không phải ngươi rất ghét hắn sao? Đến cho hắn thống khổ đi.”

Dung Cẩm nuốt khang, đáy mắt sắc lên. Đồng Chi Lạc rời khỏi người của Cẩn Vân. Cẩn Vân thấy phía trên mình nhẹ bẫng, nặng nề thở ra một hơi, những tưởng trận tra tấn cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng hắn đã quá ngây thơ.

“Đừng mừng vội.” Đồng Chi Lạc nhếch môi cười tà ác, nàng luồng tay xuống u cốc, quét lấy thủy dịch của mình, hướng cúc hoa của Cẩn Vân bôi xung quanh rồi tăng thêm lực đạo nhét ngón tay vào “Tội của ngươi vẫn chưa xử xong đâu.”

Cẩn Vân đau đớn gập người, cổ tay bị siết chặt vào giường lưu lại vết hằng đo đỏ chồng chéo lên nhau.

“Không...Van người điện hạ...” Cẩn Vân lắc đầu nguầy nguậy, đau khổ cầu xin.

Hắn càng đáng thương nàng càng hưng phấn. Đồng Chi Lạc không đáp lời hắn, tốc độ ngón tay càng gia tăng. Bất chợt nàng rút ngón tay ra, nước mắt Cẩn Vân chưa kịp chảy xuống cúc huyệt đã truyền đến cảm giác xé rách. Hắn nhịn không được thét chói tai, cả người co lại cố gắng tống thứ dị vật kia ra.

Đôi mắt ngập nước của hắn kinh hoàng nhìn Dung Cẩm luật động, côn thịt thô to kia không ngừng xé hắn, đoạt mệnh hắn.

Cẩn Vân chỉ biết gào thét, hai tay siết chặt thành nắm, nước mắt lặng thinh thi nhau tràn ra. Ngón cái ghì lấy chiếc nhẫn hắc ngọc đeo bên ngón trỏ, đau khổ nghĩ đến nàng, tìm lấy chỗ bấu víu tinh thần. Đồng Chi Lạc nhận ra hành động của hắn có ý nghĩa gì. Không để hắn có cơ hội rướng người hôn chiếc nhẫn kia nữa, bàn tay nàng ghì chặt tay hắn, che đi nhẫn ngọc. Cẩn Vân giật thót, bờ môi bị Đồng Chi Lạc hung hăng phủ lên, dùng sức gặm cắn, tàn phá. Máu tươi tanh tưởi tràn trong khoang miệng. Cẩn Vân chỉ muốn nôn.

Đồng Chi Lạc rời khỏi môi hắn, hung ác kề sát tai hắn, chế giễu: “Nếu để A Huyền biết ngươi bị nam nhân chơi đến dục tiên dục tử thế này, nàng sẽ tiếp tục sủng ái ngươi sao?”

Lời nói của Đồng Chi Lạc không khác gì một đao chí mạng, đâm liên tiếp vào trái tim Cẩn Vân. Cơ thể căng cứng của hắn vô lực buông thả, chơi vơi vô định. Hắn thất thần lẩm nhẩm:

“Ta không cầu sủng ái. Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng ấy... Ta chỉ muốn...”

Giọng hắn nghẹn lại, Đồng Chi Lạc tiếp tục giày xéo nam nhân này, hừ lạnh khinh bỉ: “Thật dơ bẩn.”

Thật dơ bẩn...

Đau đớn trên người hắn hoá hư không. Mặc cho Đồng Chi Lạc tiếp tục thượng trên người hắn, u huyệt cắn nuốt năm căn của hắn, cũng mặc cho Dung Cẩm điên cuồng trừu cắm vào cúc huyệt.

Trước mắt hắn chỉ là một mảng trắng xoá, bên tai hắn chỉ còn ba chữ “thật dơ bẩn”...

Hắn vốn đã tiện, lúc này lại càng bẩn, hắn lấy tư cách gì để làm đồ chơi của nàng?

Nàng là phượng hoàng cao ngạo tự do. Nàng phải bay trên những vùng trời cao rộng, tung hoành thiên hạ. Chốn dơ bẩn này không phải nơi nàng nên đến.

Càng không nên bị hắn vấy bẩn.

Gương mặt cương nghị anh khí sáng ngời của nàng mơ hồ hiện ra trước mắt, Cẩn Vân không cam lòng muốn vươn tay bắt lấy, nhưng thân thể hắn không nghe lời, hắn không thể cử động, đành vô lực thét gào gọi nàng: “Vương...gia...”

Ác mộng cùng ma quỷ rong tuổi trong đêm.

Triệu Huyền Nguyệt không thể yên giấc, chợp mắt được không lâu liền bừng tỉnh mấy lần. Canh giờ vừa điểm nàng đã lên triều mang theo danh sách tướng sĩ cử đi Vĩ Đô tấu lên, nghe Hoàng Thượng tuyên chỉ lập Cựu công tử làm thành chủ, lại nghe qua mấy đại thần trình cáo tình hình trong kinh. Nàng có cảm giác bá quan lại thi thoảng liếc mắt về phía mình, to nhỏ bàn tán. Nhưng nàng nhàm chán bỏ ngoài tai, cả ngày ngồi ở Bộ binh xử lý công vụ. Công văn ngay ngắn xếp chồng trên thư án che mất thân hình của nàng. Bầu trời ngoài kia thoáng cái đã sụp tối. Triệu Huyền Nguyệt gác bút lông lên giá, nghiêng đầu nhìn đồng hồ cát trong góc phòng, do dự một lát mới đứng lên phân phó người đến thu dọn sổ sách, rời khỏi Bộ binh.

Dù sao cũng đã hứa rồi, làm người chữ tín đi đầu.

Triệu Huyền Nguyệt thẳng một đường đến Tuý Hồng Lâu. Hoa mama thấy nàng liền cười đến trăm hoa đua nở. Nàng muốn chặn miệng bà ta, vội vàng chọn phòng bao chữ “Thanh”, bảo bà ta gọi Cẩn Vân qua hầu, tránh để lão bà này lại kéo một hàng yến oanh gì đó sang.

Nghe đến Cẩn Vân sắc mặt Hoa mama trầm xuống. Triệu Huyền Nguyệt nhận ra điều khác thường, thấp giọng hỏi: “Hắn không khỏe sao?”

“Hắn...hắn kỳ thực không khoẻ...”

Hoa mama vừa đáp lời nàng vừa xoắn khăn tay. Xú tiểu tử kia không biết ăn phải bả chó gì cả ngày hôm nay không ló mặt, còn dám khoá trái cửa không cho ai vào. Nếu không phải Xích Lung Vương để ý đến hắn bà ta đã đem hắn xé thành mấy mảnh rồi.

Rõ ràng mới hôm qua còn khỏe mạnh, to gan lớn mật phi lễ nàng giữa đường mà, sao lại lăn ra ốm rồi? Triệu Huyền Nguyệt không nhịn được thắc mắc. Nàng hạ mí mắt nhìn lão mama uốn éo đong đưa, trầm giọng nói:

“Phòng hắn ở đâu? Dẫn đường đi.”

Hoa mama bị nàng làm cho giật mình, trong lòng quẫn bách không biết làm sao cho tốt. Nhận thấy nàng không kiên nhẫn chau mày, bà ta vội vàng cung kính khoác tay dẫn đường:

“Vương gia mời đi bên này.”

Nàng theo sau bà ta bước đến căn phòng nằm tận trong hậu viện phía tầng trên. Hoa mama không có trực tiếp đẩy cửa vào, chỉ đứng ngoài lớn tiếng nói:

“Cẩn Vân bảo bối, Xích Lung Vương đến thăm ngươi này!”

Bên trong lập tức vang lên tiếng rơi vỡ loang choang chói tai. Triệu Huyền Nguyệt bước đến đẩy cửa, nàng nhận ra cánh cửa bị khoá trái rồi.

“Cẩn Vân.” Nàng gọi tên hắn.

Bên trong tĩnh lặng hồi lâu. Cẩn Vân nghe thấy nàng gọi tên mình, trái tim không tự chủ nhảy loạn, run rẩy rời bàn trang điểm, bước qua đống mảnh vỡ, dừng trước cánh cửa treo chiếc bóng của nàng, khó khăn hé môi mở lời:

“Vương gia...Cẩn Vân lúc này rất xấu... xấu đến mức không dám gặp ai...”

Nói đến đây giọng hắn nghẹn lại, không đủ can đảm nói tiếp bốn chữ “người trở về đi”.

Triệu Huyền Nguyệt nghe ra âm giọng hắn không ổn. Nàng quay đầu, ra hiệu bảo Hoa mama rời đi. Bà ta liên tục gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy mất.

Lúc này nàng mới đặt tay lên cánh cửa, dịu giọng nói: “Chỉ có bản vương ở đây thôi.”

Ý bảo hắn không cần lo lắng, nàng không ngại hắn xấu. Kỳ thực nàng đến đây vì một lời đã hứa, không thể vì người ta bệnh một chút liền ghét bỏ rời đi.

Lời này của nàng càng khiến đáy lòng Cẩn Vân nặng trĩu. Nếu không có trận cực hình đêm qua hắn nhất định sẽ vì nàng gọi tên hắn mà nhảy cẫng lên, sẽ vì nàng quan tâm hắn mà không kiềm lòng được muốn thân mật với nàng.

Nhưng...trong hắn bây giờ chỉ còn tủi nhục, hắn thậm chí chán ghét cơ thể nhơ nhuốt này. Hắn không muốn nghe từ miệng nàng ba chữ “Thật dơ bẩn” tàn nhẫn kia.

Cẩn Vân bất lực ngồi sụp xuống sàn, khàn giọng nói vọng ra: “Vương gia, hiện giờ người ta không muốn gặp nhất chính là người.”

Lời trực tiếp đuổi người cũng đã nói ra. Cẩn Vân khó khăn kìm nén nước mắt chực trào nơi khoé mi. Triệu Huyền Nguyệt nghe thấy thanh giọng của hắn khác lạ, không phải giọng nói dễ nghe như ngày thường.

“Ngươi khóc sao?” Nàng hỏi, bên môi treo nụ cười nhạt. Hắn nhanh như vậy đã hối hận rồi. Rất tốt. Nàng gật gật đầu, bộ dáng bình thản như đã tiên liệu trước mọi thứ, điềm nhiên tiếp lời: “Đừng lo lắng, bản vương không quấy rầy ngươi nữa.”

Nàng rời tay khỏi cánh cửa, yên lặng đứng nhìn một lúc mới quay lưng cất bước rời đi.

Cẩn Vân mờ mịt ngẩng đầu. Nàng không có oán giận, không có đại nộ, chỉ điềm nhiên rời đi, một chút luyến tiếc cũng không có sao? Hắn trơ mắt nhìn chiếc bóng nàng nhạt dần trên cánh cửa, không cam lòng cắn răng. Hắn chưa lưu lại cho nàng ấn tượng đẹp đẽ nào, chưa giúp nàng giải ưu sầu mất ngủ, chưa mang cầm khúc khổ luyện vì nàng tấu lên, hắn không cam lòng buông bỏ. Cẩn Vân gấp rút mò tìm chìa khoá, bàn tay run rẩy loạn cả lên, cắn răng mở khoá cửa, ném ổ khoá sang một bên.

Hắn thật sự không cam lòng.

“Vương gia!”

Cẩn Vân loạng choạng đẩy cửa xông ra. Triệu Huyền Nguyệt vừa đi được vài bước đã bị hắn kéo trở vào, bước chân hắn liêu xiêu đẩy nàng ngã xấp xuống sàn, cả cửa phòng cũng không thèm đóng.

Nước mắt của Cẩn Vân đã không thể khống chế rơi xuống gò má Triệu Huyền Nguyệt. Hắn cúi đầu hung hăng gặm lấy môi nàng. Vết thương kết vảy trên môi hắn nứt toạc, Triệu Huyền Nguyệt nhận ra vị máu lẫn trong khoan miệng. Động tác của Cẩn Vân điên cuồng, liên tục hôn nàng, cả một khe hỡ để thở cũng không cho nàng. Triệu Huyền Nguyệt đỡ lấy gương mặt hắn, mi mắt nàng híp lại, nghiêng đầu sang một bên ra sức hút khí.

Cẩn Vân bắt lấy tay nàng đưa lên mũi cảm thụ hương bạc hà thanh mát. Mi mắt nàng chưa kịp hé mở hắn đã tiếp tục công kích, động tác càn rỡ cạy mở hàm răng nàng, cuốn lấy lưỡi nàng dây dưa.

Triệu Huyền Nguyệt choáng đầu, cổ họng chỉ phát ra tiếng ưm ưm mờ ám. Âm thanh của nàng càng châm thêm ngọn lửa cổ vũ cho Cẩn Vân. Hắn rời khỏi môi nàng, cẩn thận hôn lên mí mắt nàng, tiếp đến là cần cổ thon thon. Hương thơm nồng đậm của nữ nhân nơi chiếc cổ ấm nóng khiến hắn động tâm hé môi mút thật mạnh, để lại ấn ký đo đỏ. Hắn lại di chuyển đôi môi xuống vạt áo phong phanh hé mở, dè dặt hôn lên xương quai xanh của nàng.

Triệu Huyền Nguyệt không chịu được chuyện bản thân bị yếu thế. Nàng đảo khách thành chủ, dùng sức đẩy ngã Cẩn Vân, thượng trên người hắn. Kỳ lạ là hắn không chán ghét cảm giác bị nàng đè trên người, khác hẳn với từng trận buồn nôn đêm hôm trước. Nàng đưa tay tháo lỏng lớp băng quấn ngực. Nơi đẫy đà được phóng khích ẩn hiện sau lớp y phục càng tô lên vẻ mị hoặc trên bức tranh phong tình. Dù ba năm thành thân nàng và Trịnh Nguyên không có viên phòng, chỉ miễn cưỡng đồng sàn dị mộng, nhưng các loại xuân cung đồ nàng không phải chưa từng xem qua. Nàng biết cứ tiếp tục phóng hoả thế này chuyện quá giới hạn gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng ai thèm để tâm chứ? Nàng là Xích Lung Vương càn rỡ thành tính, sẽ có ai tin nàng còn xử nữ? Giờ nàng có phóng túng hơn trong mắt thiên hạ cũng đã là chuyện hiển nhiên rồi, không có gì đáng kinh ngạc.

Cần gì phải chèn ép bản thân? Đến giờ phút này nàng còn kiềm chế cái gì nữa?

Triệu Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn xuống gương mặt phiến hồng vì động tình của Cẩn Vân, phát hiện vết thương bên khoé môi hắn, vệt bầm tím trên cổ hắn. Cẩn Vân mờ mịt vươn tay muốn nắm lấy hai khối non mịn trước ngực nàng. Chỉ tiếc tốc độ của hắn so ra kém Triệu Huyền Nguyệt. Nàng bắt lấy tay hắn, nhíu mày quan sát vết hằng đã sẫm màu trên cổ tay Cẩn Vân. Dục hỏa trong người tức khắc bay biến, đáy mắt nàng lạnh xuống, trầm giọng hỏi:

“Là kẻ nào làm?”

Cẩn Vân mơ mơ màng màng bị lời nói của Triệu Huyền Nguyệt đánh tỉnh. Hắn cắn răng, hơi thở bắt đầu nặng nề không ổn định, gượng gạo giật tay ra:

“Vương gia đừng hỏi.”

Thái độ của hắn càng khiến Triệu Huyền Nguyệt âm trầm hơn hẳn. Nàng rời khỏi người hắn, dùng sức kéo hắn đứng dậy. Cẩn Vân cả đêm không ngủ, tinh thần suy sụp, thân thể yếu nhược dễ dàng bị nàng lôi lên. Nàng không nói lời nào kéo y phục của hắn xuống. Cả thân hình Cẩn Vân rải rác vết thương xanh tím bại lộ trước mắt Triệu Huyền Nguyệt, trên người hắn chỉ còn một cái tiết khố che đi nam căn.

Cẩn Vân hốt hoảng, toàn thân lạnh ngắt cứng đơ, mặt cắt không còn giọt máu. Ánh mắt của nàng di chuyển trên người hắn như hàng ngàn lưỡi đao sắc nhọn. Nàng đưa tay lên, chưa kịp chạm vào thân thể gầy yếu chịu đủ tổn thương kia hắn đã lùi bước, hèn mọn cúi đầu. Triệu Huyền Nguyệt nâng cằm hắn lên, kiêng nhẫn hỏi:

“Là kẻ nào làm?”

Nhìn vào đôi mắt nàng hắn biết nàng đã cho hắn kiên nhẫn đến cực hạn rồi. Hắn hé môi, kém chút mất khống chế nói hết uất ức ra, nhưng cuối cùng lý trí vẫn còn đó. Hắn nghiến răng, đem toàn bộ lời đã dâng đến khoé môi nuốt xuống.

“Không muốn nói?”

Triệu Huyền Nguyệt nhướng mày, nhìn hắn cố chấp im lặng cắn môi đến trắng bệt. Nàng không nói gì thêm, lướt qua người hắn bước đến bàn trang điểm trong phòng, đưa tay lục tìm gì đó. Mở hộc gỗ đầu tiên ra, bên trong có vài cái lọ sứ, nàng bắt lấy từng cái mở nút chặn ngửi qua một lượt, quyết định cầm chiếc lọ màu trắng đục lên.

“Đến đây.”

Nàng bước lại kéo tay hắn lách người qua tấm bình phong tiến vào bên trong, ấn hắn ngồi xuống giường. Cẩn Vân ngây ngốc để nàng bày bố, tâm trí hắn lúc này đã hoàn toàn trống rỗng. Triệu Huyền Nguyệt yên lặng đổ thuốc nước trong bình sứ ra tay, cẩn thận thoa lên từng vết thương trên người hắn. Mỗi vết xanh tím, đậm nhạt, lớn nhỏ không đồng nhất chỉ cần nhìn vào liền biết hắn đã bị giày vò thê thảm đến mức nào.

Nàng vòng ra sau lưng hắn, tiếp tục thoa thuốc. Cẩn Vân cúi đầu nhìn chăn gấm xếp trên giường, cảm nhận ngón tay nàng xoa xoa nhẹ nhẹ trên lưng hắn. Cứ mỗi lần như vậy thân thể nóng lạnh thất thường vì lo sợ của hắn lại từng điểm man mát thoải mái.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đón ba chữ “thật dơ bẩn” kia nhưng nàng cứ dịu dàng săn sóc như vậy khiến hắn buông bỏ phòng bị, toàn binh tan rã. Chỉ sợ nếu nàng thật sự bất ngờ nói ra ba chữ đó hắn nhất định...nhất định sống không bằng chết.

Cẩn Vân như bị trói chặt bởi nỗi sợ hãi. Ngón tay Triệu Huyền Nguyệt di chuyển trên lưng hắn chợt dừng lại, hắn nghe tiếng nàng chầm chậm truyền vào tai:

“Là Trưởng công chúa phải không?”

Cẩn thận suy nghĩ một lúc nàng lờ mờ đoán ra, phần nhiều đều là trực giác, mọi chuyện nhất định có liên quan đến Đồng Chi Lạc. Nhưng nàng không có bằng chứng, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Biết chắc Cẩn Vân sẽ không trả lời nhưng cơ thể hắn đột nhiên căng cứng đã đủ để nàng biết mình không có đoán sai. Nàng lắc đầu, tiếp tục giúp hắn thoa thuốc nước, chép miệng nói sang chuyện khắc:

“Dược này không tốt. Ngày mai bản vương gọi thái y trong vương phủ đến, ngươi ngoan ngoãn để ông ấy khám qua một chút.”

Nàng vừa dứt lời hắn đột nhiên quay mặt sang, vô lực tựa đầu trên vai nàng, thều thào: “Vương gia.”

“Ừ.”

“Có người ở đây với Cẩn Vân đã đủ rồi.” Hắn nói.

“Vậy thì nghe lời bản vương.” Nàng đặt tay lên mái đầu hắn, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn các huyệt đạo bên trên, giúp hắn thả lỏng tâm tình.

Hắn đã không thể nói thêm được từ nào, liều mạng gật gật đầu. Triệu Huyền Nguyệt cảm thấy trên vai một mảng ướt đẫm. Hắn vì nàng lại bị người khác ức hiếp, dù nàng không thật sự yêu hắn nhưng vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh khi thấy bản thân liên lụy hắn chịu khổ.

Nàng tháo áo choàng trên người, khoác lên vai hắn, vòng tay kéo hắn nằm xuống cạnh mình, vỗ vỗ vai hắn như đang dỗ tiểu hài tử. Nàng dịu giọng nói:

“Ngươi mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi đi.”

Được nàng ôm trong tay, thân thể chỉ cách nhau một lớp y phục, tâm tình Cẩn Vân kích động hồi lâu mới bình ổn lại, an tâm nhắm mắt ngủ. Hắn nhập mộng cũng thật nhanh, hơi thở đều đều như có như không lướt trên người Triệu Huyền Nguyệt. Nàng nhìn lên trần, đảo mắt suy nghĩ rất lâu, đến khi nàng khép mi mắt ngủ bên tai mơ hồ nghe tiếng trống canh tư.

Cẩn Vân ngủ thật sâu, đến khi hắn hé mi mắt nàng đã rời đi. Hắn lăn qua chỗ trống hãy còn vươn chút hơi ấm của nàng, tìm kiếm hương bạc hà thanh mát. Hắn nâng mi mắt, mơ hồ nhớ đến đêm qua kích động đẩy nàng ngã ra sàn mà quên cả đóng cửa. Thật may xung quanh phòng hắn rất ít người lui tới, không sợ ai đó phát hiện nàng cùng hắn thân mật rồi mang đi đồn khắp phố lớn ngõ nhỏ, ảnh hưởng đến nàng. Cẩn Vân siết chặt áo choàng của nàng, cuộn người thành một khối chui vào trong chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.