Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 12: Chương 12: Đóa Anh Túc Nở Trên Đầu Ngón Tay






Ánh trăng luôn là cô đơn, thế nên cũng khiến con người về đêm trở nên cô quạnh. Cái tĩnh mịch để lại sau bao huyên náo luôn vò nát những kỷ niệm trong quá khứ, sau đó trải hết thảy ra trước mặt bạn. Đa phần thời gian, Cố Sơ sống một mình. Cố Tư sống ở trường, chỉ đến cuối tuần mới về nhà.

Căn nhà với kết cấu một phòng khách ba phòng ngủ, diện tích có lúc chỉ là tương đối. Khi đông người thì khoảng không gian hơn một trăm mét vuông cũng sẽ khiến người ta cảm thấy chật chội, thế nên họ đã ra đi, rời bỏ nơi này, rũ bỏ quá khứ. Bây giờ, cô và Cố Tư lại quay trở về căn nhà này, người đã ít đi nên diện tích một trăm mét vuông bỗng trở thành hung thủ bóp chết những ồn ào.

Một phòng của cô, một phòng của Cố Tư, gian cuối cùng trở thành phòng vẽ. Khi Cố Tư không có nhà, Cố Sơ dù bận bịu tới khuya cũng sẽ mất ngủ, sau đó có lúc ngồi trong phòng vẽ tới tận khi tia nắng đầu tiên hiện lên trên bệ cửa sổ. Phòng vẽ không lớn, lấy màu trắng làm chủ đạo. Rèm cửa là lớp vải mỏng trắng nhợt, nhẹ nhàng tung bay theo gió. Ở một góc tường chất đống đủ các loại dụng cụ, màu vẽ.

Tối nay Cố Sơ lại mất ngủ.

Cô ngồi trước giá vẽ, một tay bê khay đựng màu, một tay cầm bút lông. Trên lớp vải vẽ trước mặt vẫn là những sắc màu nhạt nhòa. Cô vẽ không chuyên nghiệp, chỉ được coi là sở thích nghiệp dư. Thế mà có lúc sự đời thật khó lường. Cô những tưởng bàn tay cô nhất định sẽ cầm dao mổ. Nhưng giờ đây, thứ đi cùng cô lại là bút lông.

Cô đối mặt với mấy bức tranh đã được trang hoàng xong xuôi treo trên tường. Duy có một bức chưa được trang trí, chỉ được treo lên bức tường xám xanh một cách rất đơn sơ. Phần nhiều trong số đó là tranh trừu tượng, trong tranh không có hình ảnh cụ thể, ngoại trừ bức này. Đó là một bé gái mặc váy đỏ, một nửa gương mặt vui vẻ, một nửa gương mặt bi thương. Trong tay cô bé ấy nắm một sợi dây thừng, một đầu của sợi dây thừng lại là một quả bóng bay đang bay trên trời. Màu sắc của cả bức tranh rất loãng. Duy chỉ có chiếc váy đó là đỏ rực như máu.

Mấy nét vẽ trôi qua, bức tranh dưới ngòi bút càng lúc càng rõ nét, nhưng trái tim Cố Sơ lại không thể trầm tĩnh lại. Càng gần tới buổi họp mặt bạn học cuối tuần cô lại càng cảm thấy hoảng loạn. Anh nói anh không phải là Lục Bắc Thâm, vậy người tới dự buổi họp mặt đó sẽ là ai?

Có rất nhiều lúc, Cố Sơ đã nông nổi muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng. Nếu anh không phải là Lục Bắc Thâm, vậy thì, Bắc Thâm đang ở đâu?

Ngón tay bị thấm ướt. Cố Sơ cúi đầu, màu đỏ của màu vẽ đã dính vào đầu ngón tay, giống như một đóa anh túc đang bung nở. Tầm mắt trở về lớp vải vẽ, cô chợt bàng hoàng. Chẳng biết từ lúc nào, cô đã vẽ gương mặt một người đàn ông, đường nét thẳng tắp, nét vẽ đầy sức mạnh. Tay cô bất thình lình run lên một cái. Cô lập tức đứng dậy, cả khay màu đổ lên váy, thấm đẫm cả một mảng xanh đỏ tím vàng.

Cô giơ tay kéo một lớp vải trắng để che lên rồi đẩy nó vào một góc. Còn mấy bức tranh cũng bị che vải trắng, như những kỷ niệm cũ bị cô khóa lại ở góc đó. Là Lục Bắc Thâm, bức nào cũng là Lục Bắc Thâm.

Mười một rưỡi. Giờ này vẫn chưa đủ để cả thành phố Quỳnh Châu yên ắng trở lại. Ánh trăng để lại dấu vết trong veo mà ấm áp trên bệ cửa sổ, rắc lên bức ảnh trên bức tường bên cạnh. Có không ít ảnh, của Cố Sơ, của Cố Tư và cả một gia đình hạnh phúc…

Từ ô cửa sát sàn xuyên qua phòng khách là một độ cao đủ để nhìn thấy nhà nhà lên đèn cách đó không xa. Cố Sơ thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ, ngồi dưới sàn nhà, tựa vào cửa sổ. Nền nhà lát gỗ lim cao cấp, nhưng đã có tuổi, khi giẫm lên sẽ có những tiếng cót két khe khẽ. Nhưng cô lại yêu độc thanh âm này, thanh âm của hồi ức.

Cửa sổ không đóng. Gió đêm thi thoảng sẽ lại gõ vào chuông gió. Từng tiếng vụn vặt rơi xuống khiến người ta không còn quá lẻ loi.

Cố Sơ dựa đầu lên tấm kính thủy tinh, nhìn về phía tòa nhà cao tầng gần đó. Ánh đèn thành phố tựa như pháo bông trên mặt biển, để lại vẻ rực rỡ chói mắt.

Thành phố Quỳnh Châu này không lớn cũng không bé, vừa đủ để chứa đựng ký ức cả đời một con người. Đây là nơi cô sinh ra và lớn lên, một thành phố nằm bên bờ biển, một thành phố mà mỗi góc cô đều thân thuộc, tới mức nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra cả bản đồ. Nhưng mấy năm nay cô bỗng mơ hồ cảm thấy nó trở nên xa lạ.

Có lẽ là vì quá cô đơn.

Hoặc có lẽ vì những người cô thân thiết, từng người, từng người đều đã bỏ đi… chẳng để lại gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.