Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3681: Chương 3681: Ai dám hứa hẹn lời hứa cơ bản nhất này?




Năm chiếc trực thăng lần lượt bay qua bầu trời.

Không có cánh hoa hồng rơi xuống như trong tưởng tượng, mà là từng anh lính nhảy dù rơi xuống, rơi xuống, từng người một, như lời hứa của quân nhân.

“Bảo bối, anh muốn làm anh đẹp trai nhà giàu của em cả đời, bảo vệ em như vậy.” Cố Tỉ Thành nói, lấy chiếc nhẫn kim cương Trái Tim Của Biển ra, sau đó nhẹ nhàng đeo lên cho cô.

“Không có hoa tươi, rượu ngon, không có ánh đèn rực rỡ, càng không có đàn vĩ cầm hay dương cầm, anh cũng không thể bao trọn một sân khấu lớn vì em. Nhưng thứ anh có, là những chiến hữu gọi em một tiếng chị dâu, là ngọn núi này, là anh, và một trái tim yêu em.”

Chiếc nhẫn kim cương dần dần đeo vào ngón áp út trên tay trái của cô.

Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình, trái tim bất giác run rẩy theo...

Là Lạc Thần, đến cả trên chiếc nhẫn này, cũng là Lạc Thần.

Sở Lạc Nhất nhìn người đàn ông đang quỳ một chân trên nền đất, lại nhìn những chiến sĩ xung quanh, không có hoa tươi, không có rượu vang, không có dương cầm, không có...

Không có gì hết.

Nhưng, lần này có anh ấy.

“Bảo bối, lấy anh nhé?

Cố Tỉ Thành dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có để nói câu này, đến cả ánh mắt cũng không còn dáng vẻ cười cợt như khi đùa cùng vợ khi trước nữa mà nghiêm túc hẳn lên, chăm chú hướng về Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất nhìn anh, nhìn những chiến hữu kia, nhìn những chiến sĩ tự động vây quanh họ thành hình trái tim, sau cùng ánh mắt rơi xuống người Cố Tỉ Thành.

“Mẹ ơi, mẹ...” Tiểu Quỷ Quỷ lắc lư bước, bàn tay nhỏ nắm lấy quần Sở Lạc Nhất, bụp một cái, quỳ xuống, dù sao nhóc cũng không biết quỳ như thế để làm gì, nhưng bá bá quỳ thì nhóc cũng quỳ thối.

Sở Lạc Nhất: “...”

Cố Tỉ Thành: “...”

Con trai, con đang đi viếng mộ đấy à?

“Mẹ... lấy... lấy bá bá.” Tiểu Quỷ Quỷ nói với mẹ nhóc câu mà ba nhóc đã dạy, đôi mắt to long lanh, “Con và bá bá bảo vệ mẹ.”

Hai người, hai bộ quân phục, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Chồng cô, con trai cô.

“Chị dâu, chị mà không đồng ý nữa thì đại đội trực thăng của chúng em sẽ bị khiếu nại là làm phiền người dân đó.” Một Liên trưởng trong đó dõng dạc nói.

“Ha ha ha... Đúng vậy, đúng vậy, Lữ đoàn trưởng của chúng em đã quỳ lâu vậy rồi mà.”

“Đúng đó, đúng đó, Lữ đoàn trưởng của chúng em cũng cần thể diện nữa.”

Tiếng cười đùa không ngừng vang lên, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, không biết đang cố nhịn cười hay nén khóc.

Sau đó đưa tay kéo anh lên, thuận tiện kéo luôn cả Tiểu Quỷ Quỷ nữa.

“Ồ...”

Các chiến sĩ bỗng trở nên kích động, cánh hoa từ bên trong trực thăng rải khắp không trung, giống như một cơn mưa hoa từ trên trời trút xuống, có trực thăng ở trên, những cánh hoa rơi xuống là những cánh hoa đẹp nhất.

Cố Tỉ Thành ôm lấy Sở Lạc Nhất, “Những chuyện anh thiếu em làm sao có thể nợ mãi được, cả đời người con gái chỉ có một lần, anh sẽ không nợ em đâu.”

Sở Lạc Nhất nhìn người đàn ông mặc quân phục đứng bên cạnh mình và cậu nhóc mặc quân phục đang ôm lấy chân mình.

Cô nghĩ, bây giờ cô có thể nói với bà ngoại mình một cách rõ ràng rằng, cô không hối hận, trước giờ không hề hối hận với quyết định làm vợ một quân nhân.

“Cố Tỉ Thành.” Sở Lạc Nhất đột nhiên gọi, sau đó đưa tay nắm tay anh, “Em không cầu được bên nhau trọn đời, nhưng em mong anh được sống tốt, anh có làm được không?”

Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, những người xung quanh yên lặng hẳn.

Có làm được không?

Họ là lính đặc chủng đấy!

Ai dám hứa hẹn lời hứa cơ bản nhất này?

Họ đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.