Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 10: Chương 10: Lão nhân cố chấp




Bởi vì không có Chứng minh thư, hộ chiếu nên Thạch Thiên phải đi bộ tới châu Âu, đương nhiên, tốc độ đi bộ của hắn khác với người khác, bảo hắn ngồi ô tô, hắn ngược lại chê tốc độ ô tô quá chậm, lại không tự do. Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, cũng tiêu diêu khoái hoạt, dù sao hết tiền có thể tìm nhà phú hộ \"lấy\" một ít, có thể nói là tiền xài không hết.

Lộ tuyến hắn đi là từ Tân Cương, Nga, Ukraine, Hungary, Áo, cuối cùng là đến Thụy Sĩ, vì để thuận tiện vào khách sạn sang trọng ở, khi đi qua Nga tìm người làm một quyển hộ chiếu giả, khách sạn thấy hắn đều chọn phòng hạng sang nhất, thậm chí là phòng tổng thống, làm sao còn đi xem xét hộ chiếu là thật hay giả, cho dù không có hộ chiếu cũng sẽ cho hắn ở, dọc theo đường đi tự nhiên là không ít phong lưu khoái hoạt, kỹ nữ hiện đại tư sắc cùng chất lượng phục vụ làm hắn rất vừa lòng, cái này cũng bởi vì hắn ra tay hào phóng, bộ dạng anh tuấn, trẻ trung đến cực điểm, lại là chuẩn xử nam mới khai bao, công phu trên giường lại xuất thần nhập hóa, các kỹ nữ này đương nhiên dốc toàn lực hầu hạ hắn.

Bất quá để cho Thạch Thiên vui vẻ cũng không phải là cùng kỹ nữ tán tỉnh trên giường trong phòng tổng thống, mà là xem mỹ nữ náo nhiệt trên đường. khi đi qua các thành phố lớn, hắn đều tìm tới chỗ nào nhiệt nhất để chơi, hứng chí bừng bừng tìm mỹ nữ mà thưởng thức, mỹ nữ hiện đại cũng không cần tìm, cơ hồ là đầy đường, làm cho hắn kỳ quái chính là, các cô gái hiện tại cơ hồ là 100% đều là hai mí mắt, điều này sao có thể.

Hắn làm sao biết mí mắt hiện tại có thể cắt, chỉ cần là thích, không sợ dọa chết người khác thì có cắt tám mí cũng không ai quản.

Do đời trước đã sống ở châu Âu, Thạch Thiên giao tiếp với người khác cũng không thành vấn đề, tuy trăm năm sau ngôn ngữ cũng đã có thay đổi không ít, nhưng đại khái thì vẫn giống nhau, nói đến hắn là người Trung Quốc, dùng sai từ người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Sau khi đến Thụy Sĩ, Thạch Thiên cũng không trực tiếp đi thủ đô Berne hoặc tới ngân hàng để lấy tiền, mà muốn xem tòa thành Thiên Thạch nên đi Geneva, trực tiếp đi tòa thành Thiên Thạch ở phụ cận Annecy nước Pháp. Tuy hắn biết tòa thành khẳng định là không ai nhận ra hắn, cũng không có khả năng còn ai quen với hắn, những người trước kia đi theo hắn có lẽ đã sớm nhập thổ hết rồi, nhưng hắn cũng muốn xem các hậu nhân hiện tại sống thế nào, cái này so với tiền ở tại ngân hàng Thụy Sĩ quan trọng hơn nhiều.

Đêm nay Thạch Thiên cũng không đi tìm khách sạn ở, mà chạy thẳng đến tòa thành Thiên Thạch. Càng tới gần, tâm tình càng kích động, khi đến bên ngoài tòa thành trời cũng đã hừng sáng, tất cả cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ có cây cối là càng thêm cao lớn, Thạch Thiên đi chậm lại, dọc theo con đường nhỏ u tĩnh xuyên qua rừng cây bên ngoài tòa thành, cảnh tượng hiện ra trước mắt làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhịn không được mà nhìn ngắm không thôi, tưởng là ở trong mộng. Tòa thành so với trăm năm trước cơ hồ không chút thay đổi, chỉ là bên ngoài tòa thành một mảng cỏ xanh, cùng với một dòng sông nhỏ chảy từ dãy núi Alps xuống.

Thạch Thiên hai mắt đỏ lên, nhịn không được cảm động mà chảy nước mắt, hắn sống cả ngàn năm cũng chưa bao giờ cảm động như vậy, hắn biết người của tòa thành không có quên hắn, một mực nhớ tới hắn, cho nên thủy chung bảo trì nguyên dạng của tòa thành Thiên Thạch, cái này so với kiến tạo một tòa thành giống như đúc còn khó hơn. Thạch Thiên bước chậm đi qua thảm cỏ rộng lớn, đi quanh tòa thành một vòng, cảm giác quen thuộc phảng phất đem hắn trở về hơn một trăm năm trước.

Lúc trong căn lầu màu xanh nhạt của tòa thành truyền đến vài âm thanh du dương, chỉ chốc lát, cửa thành cao lớn được mở ra, một ông lão đầu bạc thần thái uy nghiêm đi ra, phía sau đi theo một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, trong tay cầm một cuốn sổ, ông lão kia nói một câu nàng ta ghi một câu, thấy Thạch Thiên đứng ở cửa, ông lão kia ngây người chợt hỏi: \"Cậu nhỏ, cậu là người Trung Quốc?\"

Thạch Thiên nhìn ông lão này, cảm thấy rất quen, thầm nghĩ có lẽ vị này là con cháu của người hầu, thấy quen mặt cũng không kỳ quái, gật đầu nói: \"Đúng vậy, đi qua nơi này phát hiện tòa thành cảnh sắc không tệ, cho nên đi tới tham quan\".

Ông lão kia nói: \"Hoan nghênh cậu, khách người Trung Quốc, cậu có thể tùy tiện thăm quan, thích thì có thể lưu lại vài ngày\".

Thạch Thiên mở rộng cánh cửa lớn nhìn vào trong tòa thành, thật chẳng khác gì trăm năm trước, ngẫm nghĩ lắc đầu nói: \"Cảm ơn, đáng tiếc tôi còn có chuyện, ài, lần sau đi\" Rồi cũng không đợi ông lão đáp, đã xoay người rời đi, tất cả của tòa thành làm cho hắn thật sự muốn khóc, tất cả trong này đều đã như yên ổn, hắn cũng không muốn quấy rầy. Nói đến người trong này cũng không biết hắn, cảm giác hoài niệm vừa rồi thật sự làm cho hắn không chịu nổi.

Ông lão ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thạch Thiên đi xa, sau khi khuất bóng vẫn còn ngẩn người, người phụ nữ ở phía sau cảm giác được sự khác thường của ông lão liền nói: \"Ông cố, hôm nay không khỏe thì không cần phải xem xét nữa, cháu có thể thay ông đi một lần, ông cứ yên tâm, cháu khi mười lăm tuổi đã theo ông đi kiểm tra tòa thành, cũng đã ba mươi năm rồi, sẽ không có sai sót đâu\".

Ông lão không có trả lời, ánh mắt vẫn đang nhìn theo hướng Thạch Thiên biến mất, lẩm bẩm nói: \"Thực giống…\"

Ngươi phụ nữ kia hỏi: \"Giống cái gì? Ông biết cậu nhỏ kia à?\"

Ông lão lắc đầu nói: \"Có lẽ là ta hoa mắt, gần đây hay mơ thấy chủ nhân, xem ra không chịu già thì không được rồi\".

Ngươi phụ nữ kia nói: \"Ông không già đâu! Hôm trước Tam ca giúp ông kiểm tra toàn thân đã cho cháu, thân thể của ông so với anh ấy còn khỏe hơn, là kỳ tích của nhân loại\".

Ông lão nói: \"Cái này không phải kỳ tích, mà là…\"

Người phụ nữ kia cười nói: \"Cháu biết, ông đã nói cả trăm ngàn lần rồi, là lực lượng thần kỳ mà chủ nhân đã cho ông. Ông cố, chủ nhân thực sẽ trở lại sao?\"

Ông lão dùng giọng điệu không thể lay chuyển nói: \"Đương nhiên, là chính miệng chủ nhân nói cho ông, người sao lại gạt ông\".

Người phụ nữ kia nói: \"Nhưng… nhưng… nếu chủ nhân còn sống, cũng đã hơn hai trăm tuổi, điều này sao có thể\".

Ông lão đột nhiên cả giận nói: \"Câm miệng! Mau thỉnh cầu chủ nhân tha thứ sự vô tri của cháu…\"

Người phụ nữ kia lần đầu tiên thấy ông cố nổi giận như vậy, sợ hãi bất an nói: \"Dạ cháu xin lỗi, ông cố\".

Ông lão mắng: \"Không phải là xin lỗi ông, mà là xin lỗi chủ nhân!\"

Người phụ nữ kia vội nói: \"Chủ nhân, thực xin lỗi, là cháu không cố ý mạo phạm ngài, ngài nếu có thể nghe được, xin tha thứ cho cháu…\"

Ông lão ánh mắt lúc này mới ôn hòa một chút nói: \"Chủ nhân sẽ không chết, năm đó ông bị người dùng súng bắn trọng thương, chính nhờ chủ nhân dùng lực lượng thần kỳ của người cứu sống lại, cho nên ông mới có thể sống đến bây giờ, bản thân chủ nhân sao có thể chết được, tuyệt đối không!\"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.