Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 464: Chương 464: Không đường thối lui.




Quách Thiến Vi hiện tại cũng đã gần bốn mươi. Cùng ba chị em Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ đều đã có sự nghiệp của mình, hai mươi năm cũng không lấy đi lòng say mê của các nàng đối với Thạch Thiên, ngược lại càng ngày càng kiên định, nhưng mà biểu hiện càng thêm thành thục. Không hề đau khổ quấn quýt si mê như năm đối với Thạch Thiên. Thạch Thiên thấy các nàng trở nên “hiểu chuyện”, những năm này cũng không đối đãi các nàng như người ngoài, có thể tự do ra vào hoàng cung, hắn lao lực tâm tư vì chị em Thạch lệ cùng suy nghĩ cho những phụ nữ bên cạnh tâm pháp luyện công thích hợp với phụ nữ, đều đem truyền thụ cho các nàng. Nhưng mà trong các nàng này chỉ có Hạng Kiều từ nhỏ thích võ, luyện rất si mê, đã là một trong những nữ sĩ quan ít ỏi trong đế quốc quân đoàn, còn những người còn lại chỉ có hứng thú với bộ phân có hiệu quả trú nhan trong đó, nguyên một đám luyện đến xinh đẹp, giống như thiếu nữ, nhưng nội lực thì lại bình thường.

Cả đời này Thạch Thiên gặp được không ít ngạc nhiên, khiến cho tính tình hắn ôn hòa hơn rất nhiều, ví dụ như gặp được chị em Thạch Lệ, còn có đệ tử trung tâm của tòa thành Thiên Thạch, khiến cho hắn không cố chấp như tiền thế nữa, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, tâm tình sợ xử nữa cũng lặng lẽ sinh chuyển biến, chỉ là hắn trong tiềm thức còn lưu một chút quan niệm kiểu cũ tạo thành quán tính, khiến cho hắn không muốn đi trêu chọc thiếu nữ không biết. Nếu như ba người các nàng Quách Thiến Vi vẫn dây dưa không ngớt, chỉ cần tìm được cơ hội làm cho Thạch Thiên khó kìm lòng, có lẽ đã sớm đạt được ước muốn.

Thạch Thiên không cam lòng bị mấy người phụ nữ bài trừ ra ngoài, trở thành người cô đơn, đành phải buông mặt mũi chủ động tiến lên nói với Thạch Hiểu Mẫn: “Chồng của con đâu? Tại sao không thấy hắn cùng con trở về?” Thạch Hiểu Mẫn vốn đang cười cười nói nói, nghe thấy Thạch Thiên hỏi nàng, phụng phịu nói: “Hừm! Người còn biết quan tâm tới chuyện của con sao?” Thạch Thiên thành khẩn nói: “Lão tử là tổ tông của ngươi, sao có thể không quan tâm” Thạch Hiểu Mẫn phì một tiếng nói: “Cái gì mà loạn lên hết vậy, người rốt cuộc muốn làm lão tử hay là làm tổ tông?” Thạch Thiên lúng túng nói: “Nói theo thói quen thôi” Mấy người Kim Hinh lập tức cười rộ lên, Quách Thiến Như càng cười đến không ngậm miệng được.

Thạch Thiên mượn cơ hội tiến lên ôm lấy Quách Thiến Như, giả bộ cả giận nói: “Không lương tâm, cả lão tổ tông cũng dám cười!” lại hôn một cái lên ám của nó, Quách Thiến Như rất không tình nguyện nghiêng cái đầu nhỏ, tiếng cười như chuông bạc càng vang dội. Thạch Hiểu Mẫn vừa rồi chỉ là giả bộ tức giận, tất nhiên sẽ không ngăn trở tổ tôn bọn họ thân mật.

Quách Thiến Vi xê dịch thân thể, ôn nhu nói với Thạch Thiên: “Anh cũng ngồi xuống đi”.

Thạch Thiên thấy nàng nhượng ra chỉ một chỗ lớn cỡ bàn tay, cười khan nói: “Ta đứng là được,” Quách Thiến Vi ánh mắt buồn bã, lại không muốn khiến cho Thạch Thiên thấy nàng thất vọng, đem mặt quay sang một bên.

Thạch Hiểu Mẫn tuy biết việc này mình không có tiện xen vào. Nhưng nàng thân là cô của Quách Thiến Vi, thấy cháu khổ sở trong lòng nàng cũng không chịu nổi, nhịn không được nói: “Đã nhường chỗ cho ngồi thì ngồi đi, còn không thì đứng đó làm gì, tự mình ra chỗ gốc cây ngồi đi, đừng như cọc gỗ mà đứng đó ảnh hưởng tâm tình mọi người nói chuyện” Thạch Thiên nói: “Có phải là quá chen chúc không?” Thạch Hiểu Mẫn trách mắng: “Chị Hạng Hồng, Tiêu Vi các nàng khi đều ở đây, chẳng phải bảy tám người cũng thường thường chen chúc một ghế sao, khi đó tại sao một chút cũng không chê chật”.

Thạch Thiên không khỏi trợn trắng mắt, nghĩ thầm những người kia đều là phụ nữ của lão tử, cùng một chỗ cũng có thể, sao có thể đánh đồng? Nhưng hắn chỉ quen dùng nắm đấu cùng người lý luận, công phu miệng lưỡi sao là đối thủ của Thạch Hiểu Mẫn này, lại không nỡ dùng quyền phục người đối với nàng, những năm này chịu thiệt cũng không phải lần một lần hai, chỉ phải vội câm miệng, thầm nghĩ: “Lão tử sợ chắc?” Rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Quách Thiến Vi gặp Thạch Thiên rốt cuộc ngồi vào bên cạnh mình, đối với Thạch Hiểu Mẫn cười cười cảm kích, làm cho Thạch Hiểu Mẫn tức giận trừng mắt liếc qua. Nàng đối với cái này không chút nào chú ý, nghiêng người đi giúp Quách Thiến Như chải lại đầu tóc, mượn cơ hội đem thân thể tựa ở trên người Thạch Thiên. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể Thạch Thiên rõ ràng dần dần lên cao, Quách Thiến Vi trong lòng tình cảm càng thêm khó có thể ức chế, trong lồng ngực như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, say mê nhắm lại hai mắt không đếm xỉa tất cả bên ngoài, phảng phất chỉ còn lại có nàng cùng Thạch Thiên, cảm thấy nếu có thể vĩnh viễn như vậy là tốt nhất.

Ở đây trong đám người, ngay cả Quách Thiến Như nhỏ tuổi cũng mơ hồ biết người chị Quách Thiến Vi này của mình yêu mến Thạch Thiên, ngược lại không có người cảm thấy Quách Thiến Vi biểu hiện có gì không ổn. Thạch Hiểu Mẫn cảm giác không đúng, dứt khoát quay mặt không nhìn bọn họ. Kim Hinh, Samantha thì trong lòng thầm than, các nàng khác với Thạch Hiểu Mẫn, biết rõ trên người Thạch Thiên có loại ma lực khó có thể giải thích nhưng lại làm cho người khác không thể kháng cự, nếu như hiện tại để cho các nàng mất đi Thạch Thiên, chỉ sợ sẽ điên khùng, bởi vậy chẳng những không ăn giấm chua, ngược lại đồng tình với Quách Thiến Vi.

Kim Hinh cùng Samantha liếc nhau, hai người đều hiểu ý, đều có ý giúp Quách Thiến Vi một tay. Kim Hinh đứng dậy đi lấy hoa quả, khi trở về thì đứng ở sau lưng Thạch Thiên, cúi người áp ở trên lưng hắn, cầm hoa quả đưa cho Quách Thiến Như ăn, Samantha dang tay vặn lưng ra vẻ mỏi mệt, khi Kim Hinh rời đi thì nằm xuống. Thạch Thiên không đường thối lui, chỉ có thể thành thật ngồi đó, khiến cho Quách Thiến Vi tựa ở trên người mình.

Kim Hinh để tránh khó xử, tiếp nhận câu hỏi vừa rồi Thạch Thiên hỏi Thạch Hiểu Mẫn mà nói: “Hiểu mẫn, xác thực đã lâu không thấy em dẫn chồng tới chơi, hắn bận rộn như vậy sao?” Lời nói ngữ điệu bình thản, thanh âm không cao cũng không thấp, có vẻ tất nhiên, cũng sẽ không quấy rầy Quách Thiến Vi tiếp tục say mê. Samantha nói: “Nghe nói ba lão gia tử Quách gia đều về hưu, chẳng lẽ bảo Quách Gia Chí về nhà làm ăn?”

Thạch Hiểu Mẫn lắc đầu nói: “Hắn chỉ biết làm thâm hụt tiền buôn bán, lão gia tử nào dám đem làm ăn giao cho hắn quản lý, mà ngay cả cổ phần công ty trong nhà cho đều bị hắn bán, đem cho một quỹ từ thiện, đi khắp nơi trên địa cầu giúp người nghèo bị thiên tai, em cũng không biết hắn hiện giờ là tại Phi Châu hay Ấn Độ nữa”.

Thạch Thiên nghe vậy cả giận nói: “Cái tên chết tiệt này lại dám bỏ bê con, lão tử một hồi nữa sẽ đi bắt hắn tiến cung làm thái giám, xem hắn còn dám bốn phía chạy loạn hay không”.

Thạch Hiểu Mẫn hung hăng cho Thạch Thiên một quyền, tức giận nói: “Chết đi! Ở trước mặt con nít mà ăn nói khùng điên như vậy” Kim Hinh cùng Samantha cũng đều đối với Thạch Thiên mãnh liệt trợn mắt. Thạch Hiểu Mẫn nói tiếp: “Làm từ thiện là chuyện tốt, việc này con ủng hộ hắn, nếu không phải vì chiếu cố Như Như, con đã đi cùng hắn. Nói đến hai chúng con cũng không nhàm chán giống như các người, đều lão phu lão thê, còn không phải mỗi ngày đều dính cùng một chỗ”.

Kim Hinh cùng Samantha nhìn nhau mỉm cười, đối với lời nói của Thạch Hiểu Mẫn một chút cũng không thấy khó xử, ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Các nàng đối với sự nghiệp từ thiện của Quách Gia Chí cũng cực kỳ tán đồng, lập tức đem tiền của mà mình tích súc quyên cho quỹ từ thiện của hắn, dù sao hiện tại các nàng muốn dùng tiền cũng không có cơ hội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.