Bạo Vương Liệt Phi

Chương 190: Q.5 - Chương 190: Bồi thường




“Không có gì. Con có khỏe không?” Long Hạo Thiên nhanh chóng nói sang chuyện khác. Nhưng Vân Yên lại chỉ nhìn hắn chằm chằm, hắn vẫn còn muốn giấu diếm nàng sao? Thật ra thân thể của nàng, nàng hiểu nhất. Nhưng mà nàng không muốn vạch trần lời nói dối thiện ý của hắn. “Sao vậy? Sao lại nhìn Bổn Vương chằm chằm như vậy? Có phải cảm thấy Bổn Vương rất tuấn tú hay không?” Long Hạo Thiên đột nhiên ghé sát vào nàng, khóe môi cong lên. “Vương thật sự rất tuấn tú.” Trên mặt Vân Yên lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Từ sau khi chuyện của Lăng Nhi được giải quyết, hắn càng ngày càng thay đổi, tâm tình cũng rất vui vẻ, không giống như trước kia thường hay tức giận, đối xử với nàng cũng dịu dàng rất nhiều khiến nàng cảm nhận được tình ý trong mắt hắn. “Tuấn tú cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy, muốn nhìn chỉ cần nói với Bổn Vương một tiếng, Bổn Vương mỗi ngày đều sẽ cho nàng nhìn.” Trong mắt Long Hạo Thiên đều là vẻ ám muội. Vân Yên ngượng ngùng cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm. Nàng rất muốn làm như vậy, nhưng nàng còn có cơ hội không? Long Hạo Thiên cảm giác được nàng có tâm sự. Chẳng lẽ nàng đã biết điều gì? Mặc kệ có phải hay không, đều phải luôn hi vọng, hắn vui vẻ nắm tay nàng nói: “Chúng ta đến Ngự hoa viên dạo một lát.” “Dạ.” Vân Yên khoác tay hắn, nếu luôn luôn được hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao. Ánh nắng tươi sáng cùng tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát. Nhìn thấy những đóa hoa tranh nhau khoe sắc trước mặt khiến tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều. Mặc kệ sau như thế nào, hiện tại hạnh phúc không phải đã tốt rồi sao? “Thần thiếp tham kiến Vương.” Lệ phi đột nhiên đi đến từ phía đối diện, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ bi thương. “Lệ phi đứng lên đi.” Long Hạo Thiên vươn tay ra đỡ nàng đứng dậy. “Vương đang cùng muội muội tản bộ sao? Vậy thần thiếp sẽ không quấy rầy.” Lệ phi lấy lui làm tiến nói. Nhưng Vân Yên lại chỉ nhìn nàng ta, không muốn nói chuyện, lại càng không muốn làm trái lòng mình giữ nàng ta ở lại, nàng có thể nhận ra trong đôi mắt bi thương của Lệ phi ẩn chứa nhiều cừu hận. “Bổn Vương cùng Yên phi đi dạo một lát, nếu nàng không có việc gì thì cùng đi, nhưng nếu có việc thì nhanh đi làm đi.” Long Hạo Thiên nói, hắn cố gắng đối xử với những phi tử khác công bằng một chút. “Vương, thần thiếp không có việc gì, vậy thần thiếp sẽ cùng Vương và muội muội đi dạo.” Lệ phi nói, lúc nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô lên của Vân Yên đang đứng bên cạnh, ánh mắt liền lộ ra vẻ hung ác. “Vậy đi dạo một lát vậy.” Long Hạo Thiên thật cẩn thận dìu Vân Yên. “Vương cùng tỷ tỷ tản bộ đi, thần thiếp hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Vân Yên không muốn cùng nàng giả bộ diễn kịch. “Mệt sao? Vậy Bổn Vương đưa nàng về. Lệ phi, một mình nàng tùy ý tản bộ vậy.” Long Hạo Thiên nói xong liền dìu Vân Yên trở về. Lệ phi phẫn nộ nhìn bóng lưng của bọn họ, hung tợn nói: “Vân Yên, người khinh người quá đáng, vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.” “Nàng không thích Lệ phi?” Long Hạo Thiên vừa đi vừa hỏi. “Không phải không thích, chỉ là không biết nên chung sống với nàng ta như thế nào. Vương, chẳng lẽ chàng không biết nữ nhân cùng yêu một người nam nhân, lại sống chung một chỗ thì chỉ có dối trá sao? Thần thiếp không muốn giả dối như vậy.” Vân Yên vẫn chưa nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự. “Nàng đang ghen sao?” Long Hạo Thiên mỉm cười nhìn nàng, nghe ra trong lời nói của nàng có vị chua. “Ghen, đương nhiên ghen.” Vân Yên cười, nhưng trong lòng lại chua xót, cũng không biết sau này nàng còn có cơ hội ghen không? “Nàng không cần ghen, sự sủng ái của Bổn Vương với nàng là độc nhất vô nhị.” Long Hạo Thiên lấy tay vuốt mũi nàng. Từ sau khi giải quyết xong chuyện của Lăng Nhi, hắn cũng đã thông suốt, cũng càng ngày càng phát hiện ra nàng không giống người bình thường. Sư huynh nói rất đúng, hắn phải quý trọng người trước mắt. Độc nhất vô nhị? Trong mắt Vân Yên rưng rưng nước mắt cảm động, đây là lời nói động lòng người nhất mà nàng nghe được. Tuy rằng nàng không quá hi vọng xa vời rằng tình yêu của hắn với nàng lớn hơn tình yêu với Lăng Nhi, nhưng có được những lời này của hắn thì có ra sao cũng đáng. “Nàng khóc gì chứ?” Long Hạo Thiên dịu dàng thay nàng lau nước mắt trên khóe mắt, rồi nhẹ nhàng ôm nàng: “Cho bổn Vương một chút thời gian, bổn Vương sẽ bồi thường tất cả những gì trước kia đã làm với nàng.” “Không cần bồi thường, Vương, đó cũng có thể xem là những hồi ức đặc biệt.” Vân Yên nở nụ cười. Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, lấy tay nâng khuôn mặt của nàng lên, tràn đầy đau lòng: “Vì sao những gì nàng làm luôn khác mọi người? Sao có người có thể xem những tra tấn kia là hồi ức đặc biệt được chứ?” “Nếu chịu đựng những tra tấn đó là vì có được ngày hôm nay, vậy không phải là một loại hạnh phúc sao?” Vân Yên nhìn hắn: “Có khổ mới có thể biết ngọt.” “Không cần khéo hiểu lòng người như vậy, cũng không cần thiện lương như vậy, nếu không Bổn Vương sẽ chỉ cảm thấy áy náy với nàng hơn.” Lúc này, Long Hạo Thiên thật sự không thể nghĩ ra trước kia hắn bị làm sao? “Xuỵt…” Vân Yên lấy tay chặn môi hắn lại: “Thần thiếp không cho phép chàng nói như vậy.” “Được, không nói nữa.” Long Hạo Thiên lại nắm tay nàng tiếp tục đi lên phía trước: “Chờ sau này sẽ nói với con của chúng ta.” Con? Thân thể vân Yên cứng đờ. Con có thể bình an ra đời không? Nàng còn có sau này sao? “Nàng không thoải mái sao? Sao tay lại lạnh như vậy?” Long Hạo Thiên hỏi. “Không phải, chắc là do trời lạnh.” Vân Yên tùy tiện tìm lí do. “Vậy nhanh trở về uống chút canh nóng.” Long Hạo Thiên nói, nàng ngàn vạn lần không thể sinh bệnh. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tháng đã trôi qua. Tuy rằng mỗi ngày đều uống thuốc nhưng Vân Yên vẫn cảm giác thân thể càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng mệt mỏi, bụng vẫn thỉnh thoảng hơi đau. Nàng không muốn người khác lo lắng, chỉ có thể lén lút nói với thái y. Nhưng Long Hạo Thiên lập tức sẽ biết, sẽ nổi trận lôi đình với nàng, bảo nàng sau này không được giấu diếm bất cứ chuyện gì. Tuy rằng đều là nổi giận nhưng lại khiến nàng cảm động khóc đến rối tinh rối mù, bởi vì đó chính là sự quan tâm của hắn đối với nàng, tình yêu của hắn dành cho nàng. Hiện tại mỗi ngày nàng đều rất cẩn thận bảo hộ đứa bé trong bụng, sợ có việc gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu quả thật có một ngày như vậy, nàng hi vọng cho dù mình có chết cũng có thể giữ lại được đứa nhỏ. “Nương nương, nương nương, đại thiếu gia và công chúa Vân La đến.” Tiểu Thanh vui mừng chạy vào báo. “Bọn họ đến đây?” Vân Yên nhìn Tiểu Thanh, rốt cuộc bọn họ cũng đã tới. “Dạ, họ đang thượng triều gặp Vương, nghe nói là Hoàng thượng phái công chúa làm sứ giả đến đón lão gia trở về.” Tiểu Thanh nói. “Vậy sao?” Trên mặt Vân Yên lộ vẻ vui mừng, cuối cùng cha cũng sắp được tự do. “Đi, chúng ta đi gặp bọn họ.” “Nương nương, người đừng vội, Vương đã phân phó nô tỳ bảo người đợi một lát Vương sẽ cho công chúa và thiếu gia đến đây.” Tiểu Thanh đỡ nàng ngồi xuống. Ngoài cửa truyền đến những tiếng gọi trong trẻo: “Yên tỷ tỷ, Yên tỷ tỷ…” Vân La giống như một trận gió chạy vào, bổ nhào về phía nàng. “Công chúa.” Tiểu Thanh hoảng sợ lập tức giữ chặt Vân La lại. “Vân La, muội cẩn thận một chút, bây giờ không thể đụng vào Yên nhi.” Vân Dương đứng phía sau Vân La, cũng lập tức giữ chặt cánh tay nàng, giọng điệu hơi trách cứ. Vân La nghịch ngợm le lưỡi: “Muội quên mất, thật xin lỗi, Yên tỷ tỷ.” “Không sao, Vân La, ca ca, hai người mau ngồi xuống đi.” Vân Yên gặp được bọn họ, vô cùng vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.