Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 7: Chương 7: Quá Khứ (H)




Hạ Tử Di đứng ngoài ban công phòng ngủ, gió nhè nhẹ thổi bay vài lọn tóc của cô. Bầu trời hôm nay thật giống hôm đó! Ký ức chợt ùa về.

“Em có nhìn thấy ngôi sao đó không? Ngôi sao sáng nhất đó là em!”

“Còn ngôi sao lớn bên cạnh là anh đúng không? “- Hạ Tử Di hỏi lại.

Lưu Minh chỉ cười nói : “Không phải! Ngôi sao của anh nằm ở đằng kia!“. Anh chỉ tay về phía ngôi sao ở phía xa.

“Sao lại thế??? Ngôi sao của chúng ta phải ở gần nhau chứ? “-cô chau mày hỏi lại.

“Em biết vì sao không? Vì cuộc sống của chúng ta không giống nhau!

Em là một cô gái xinh đẹp, thông minh chắc chắn tương lai của em sẽ rất tốt! Ngôi sao lớn bên cạnh có thể là chồng tương lai của em!” -anh mỉm cười “Còn anh...cuộc sống của anh quá nhiều nguy hiểm, đau khổ... Nên chúng ta không thể ở cạnh nhau được! “

“Không!!! Tại sao chúng ta không thể ở bên cạnh nhau? Có phải vì ba em không chấp nhận anh phải không? Anh yên tâm... Em sẽ nói chuyện với ba...”

“Tử Di à! Không phải vì ba em không chấp nhận anh! Mà là vì cuộc sống của chúng ta quá khác nhau... Anh không thể đem đến hạnh phúc cho em nên...em hãy sống cho thật tốt khi anh không ở bên em! Được không? “

“Anh nói vậy là sao? Anh định đi đâu à! Anh không được rời khỏi em?”

Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại thi nhau rơi xuống.

“Hic...”

Bỗng có một vòng tay ôm eo cô từ phía sau.

“Đứng ở đây không lạnh sao?“. Một giọng nói trầm ổn vang lên làm cô giật mình. Lăng Thiên tham lam hít mùi hương trên người cô. Ở công ty anh vô cùng nhớ cô, không thể tập trung làm việc được.

“Ơ...anh buông tôi ra được không? “- cô gỡ tay anh ra khỏi người mình.

“Không! “

“Anh... hic!”- nước mắt cô lại rơi.

Nghe tiếng khóc, anh xoay người cô lai đối diện với anh.

“Sao lại khóc??? Có chuyện gì sao? Nói cho anh biết được không? “. Thấy nước mắt cô rơi, anh lại dịu dàng hỏi.

“Không..không có gì! Tôi đi tắm! “-cô lại đẩy anh ra khỏi mình rồi bước vào phòng tắm. Nhìn theo bóng lưng cô, gương mặt anh lại mang chút buồn bã. Khi nào cô mới quên người đó mà chấp nhận anh đây? Anh phải đợi bao lâu nữa?

“Reng...reng!“. Tiếng chuông điện thoại cô vang lên làm anh giật mình. Nhìn vào màn hình là chữ 'Minh Minh' . Không lẽ là Lưu Minh? Sao có thể? Hắn không phải đã chết rồi sao?

Định nhấn nút tắt thì cô từ trong phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn. Bộ ngực căng tròn thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc khăn làm người nào đó nóng rực lên, yết hầu chuyển động lên xuống.

“Có ai gọi cho tôi sao?”-cô hỏi làm phá tan bầu không khí ái muội.

“À...là...là... “-anh lắp bắp. Thấy thế, cô lấy điện thoại từ tay anh lên xem thì thấy một cuộc gọi nhỡ. Là Lưu Minh? Cô vui mừng nở nụ cười, vội chạy ra ban công gọi lại.

“Alo! Lưu Minh sao bây giờ anh mới gọi cho em?”

“Chuyện gì? Lưu Minh đâu rồi? “

. Người ở đầu dây bên kia chưa nói xong thì điện thoại của cô đã bị giật. Người giật không ai khác đó là Lăng Thiên.

“Anh...trả điện thoại cho tôi!!! “

“Tôi không trả! “. Anh nhếch miệng cười : “ Hắn gọi trông em rất vui nhỉ?”

“Trả cho tôi đi mà! “

“Tôi không trả! Sẽ không bao giờ trả! Cho đến khi nào em quên tên đó? “

“Anh....được.. Tôi nói cho anh biết... Tôi không yêu anh và sẽ không bao giờ yêu anh? Còn nữa... Anh muốn tôi quên Lưu Minh? Không bao giờ? Tôi sẽ không bao giờ... “. Chưa nói xong thì môi cô đã bị môi anh chặn lại. Anh điên cuồng hôn cô, dùng lưỡi tách hai hàm răng cô ra tham lam mút hết mật ngọt trong khoang miệng cô. Nụ hôn ngày càng điên cuồng làm cô không thở nổi. Cô dùng tay đẩy người anh ra, nhưng sức của cô chẳng là gì so với anh mà còn bị anh ôm chặt hơn.

-------------------------------------------------------

Xin lỗi mấy bạn vì au dừng ngay lúc này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.