Bảo Bối Của Chủ Tịch

Chương 77: Chương 77: Chúng ta bắt đầu lại được không? (2)




Sau khi rửa mặt và thay đồ xong, Tử Di mới đi ra ngoài. Nhưng lạ thật, Lăng Thiên không có trong phòng?  Vậy anh đi đâu?

Chợt phát hiện có một cánh cửa đang khép hờ Tử Di đi tới, còn chưa tới cửa đã nghe anh dùng tiếng Anh nói chuyện điện thoại, tốc độ nói quá nhanh khiến cô nghe không hiểu gì cả, chỉ biết đại khái anh đang bàn giao công việc mà thôi, cụ thể là chuyện gì thì cô nghe không hiểu. Mặc dù cô tốt nghiệp đại học, nhưng trình độ Anh văn cũng chỉ tới mức giao tiếp thông thường với người khác thôi.

Anh như vậy khiến Tử Di bắt đầu tự ti! Cô cứ như vậy đứng bên cửa, cúi thấp đầu. Thì ra trước kia cô không hề hiểu anh. Anh là một người đàn ông tài giỏi như vậy? Còn cô thì sao? Có xứng với anh hay không?

Trước khi đi anh có nói một câu: “Tôi muốn bắt đầu lần nữa có được không? Muốn tìm người phụ nữ có thể giúp tôi trong công việc không được sao?” Như có kim đâm vào tim, cô ở bên anh thật sự không giúp gì được anh sao? Hơn nữa chỉ mang đến phiền toái cho anh mà thôi, có phải không?

“Di Di.. sao vậy?” Cúp điện thoại, Lăng Thiên đi ra ngoài, lại thấy cô đứng ở đó.

Là anh không tốt, biết rất rõ ràng cô mới đến lại gọi điện thoại lâu như vậy, cũng không để ý tới cô. Nhưng công ty có mấy chuyện quan trọng, anh phải giao phó rõ ràng, Cũng phải báo cho Dương Hiểu Phàm bên kia một tiếng. Bởi vì cô đến nên anh tính nghỉ mấy ngày để đi chơi với cô.

“Lăng Thiên..  xin lỗi! Xin lỗi anh!” cô vòng tay ôm anh.

“Tử Di... sao lại khóc? Không cần nói xin lỗi với anh! Được không?” Lăng Thiên đưa tay lau những giọt nước mắt không ngừng chảy kia, trong lòng thở dài. Tại sao khi cô ở bên anh lại luôn khóc? Chẳng lẽ anh thật sự không thể mang lại hạnh phúc cho cô sao?

“Lăng Thiên. . . . . . Em. . . . . .” Nước mắt cô càng chảy càng nhiều, cảm giác mình sắp chết đuối trong sự dịu dàng của anh rồi. Tại sao lại hoàn toàn khác với người lúc đầu cô biết? Anh như thế này chỉ khiến cô thêm chìm đắm thôi.

“Đừng khóc... Di Di!  “ Anh cúi đầu hôn nước mắt cô: “Ở bên cạnh anh đừng khóc có được không?”

Cô ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, trong đôi mắt anh có dịu dàng vô tận, giống như cả bầu trời sao đều trong mắt anh.

“Nếu như ở bên anh em cảm thấy vui vẻ vậy thì chúng ta ở chung một chỗ... Còn nếu như em không muốn.. thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân được không?” Nếu như nhiều năm sống cùng anh cũng không thể làm cô vui vẻ, vậy bây giờ miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng sẽ không vui vẻ.

Anh đã sớm hiểu, quá rõ rồi! Cưỡng cầu cho tới bây giờ đều không thành. Cho nên anh lựa chọn buông tay để cô vui vẻ, nhưng rõ ràng anh đã buông tay, tại sao cô lại muốn xông vào cuộc sống anh? Đã đến đây lại không vui vẻ, vậy cuối cùng anh phải làm sao mới đúng? Di Di, có thể nói cho anh biết làm sao để bước vào tim em không?

Tử Di vùi cả khuôn mặt vào trong ngực anh, ôm chặt anh, không cách nào khống chế mình khóc lên. Khóc đến sức cùng lực kiệt, khóc đến thút thít không cách nào dừng lại.

“Lăng Thiên, em trả hết lại tài sản cho anh có được không?” Tử Di ngẩng đầu nhìn anh. Ban đầu cô cũng không phải thật sự muốn tiền của anh, chẳng qua là giận anh mà thôi. Như vậy giữa bọn họ có thể bình đẳng với nhau không, ít nhất anh nhìn cô không phải loại phụ nữ hám tiền.”Ở nhà ăn cái gì?” Mấy năm nay bọn họ ở chung đều là thím Trần nấu! Cô biết làm sao?

“Chúng ta tự nấu!” Một đôi tay nhỏ chủ động vòng hông anh, gương mặt cọ cọ trong ngực anh.

“Em làm sao? “ Chơi bàn tay mềm, nhỏ của cô với bàn tay to của mình. Tay của cô thật sự rất nhỏ, hai tay cô cũng chỉ bằng một tay anh. Ngón tay vừa nhỏ vừa dài, móng tay màu hồng nhạt. Đôi tay nhỏ bé như vậy, nói anh biết cô biết nấu cơm, anh có tin được không?

Nhưng mà anh lại rất thích cái ôm ấm áp như vậy của cô, nếu như không phải là nhớ cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì thì anh chỉ muốn như vậy ôm cô thôi.

“Em không biết. Nhưng mà. . . . . .” Ở trong lòng anh ngẩng đầu, ánh mắt cô long lanh nhìn anh.

“Nhưng mà cái gì?” Nha đầu này đang tính kế anh sao? Cô dám tính kế anh?

“Anh sẽ làm!” Cười ngọt ngào cũng rất vô tội. Nếu là trước kia có người nói cho cô biết, cái tên Lăng Thiên ác bá không giống người đó sẽ nấu ăn, đánh chết cô cũng không tin. Nhưng bây giờ cô tin. Vì thông tin là từ người hiểu rõ anh nhất tung ra.

“Xem ra lần này em đến đúng là có chuẩn bị trước?” Ngay cả cái bí mật này của anh cũng biết rồi. Cái tên Chu Đức Thành thật là!

“Vậy rốt cuộc anh có làm không?” Vẫn là nhẹ nhàng như vậy.

“Không biết. Chúng ta đi ra ngoài ăn.” Một giây kế tiếp khuôn mặt anh lại biến thành vẻ lạnh lùng. Nói đùa à, để anh mặc tạp dề trông buồn cười như vậy trước mặt cô sao? Anh cũng không điên! Huống chi công việc anh bận rộn như vậy bình thường sẽ không nấu nướng.

“Thiên . . . . . Đừng đi mà, nấu cho em ăn đi. Em muốn ăn đồ ăn anh nấu, được không?” Không biết dùng chiêu này có ích không đây?

“Sao em biết anh sẽ làm chứ? Hả?” Cô gái này, thật sự là Hạ Tử Di anh biết sao? Nếu không phải là khuôn mặt nhỏ ngọt ngào muốn đòi mạng anh đang ở trước mắt thì Lăng Thiên cho là mình đang nằm mơ thật.

“Em không có... Bên ngoài lạnh lắm, em chỉ muốn ở nhà ăn cơm với anh thôi? Có được không vậy? Chúng ta cũng chưa từng dùng bữa chỉ có hai người ở nhà mà!”

“Chu Đức Thành còn nói gì với em? Nhanh như vậy đã dạy em tới mức này rồi sao?”

“Nào có? Nhanh đi nấu đồ đi. Em giúp anh nha?” Cười duyên kéo anh cùng đi vào bếp.

Lăng Thiên cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo sơ mi đến cùi chỏ.

“Lăng Thiên.. trong này có tạp dề thật sao? Để em giúp anh! Thấp đầu xuống chút!” Tử Di thích thú lấy tạp dề từ trong tủ bếp ra sau một lúc mò mẫm, hơn nữa còn chưa mở bì. Vậy không phải trong khoảng thời gian này anh không ở nhà nấu ăn sao?

Lăng Thiên cúi mình xuống để cô có thể thuận lợi mà đem vòng cái tạp dề buồn cười đó qua cổ anh. Tay cô vòng qua cổ anh, hai tay nhỏ ở sau cố gắng “đấu tranh” với hai đầu dây, đáng ghét, sao lại không buộc được chứ?

Bọn họ dựa vào quá gần! Cả người cô kề sát người anh, ở trong lòng anh kì kèo, mè nheo tới tới lui lui, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, “lửa” bốc lên cao. Người phụ nữ này thật sự biết cách hành hạ anh mà.

“Được rồi. Đầu bếp có thể xuất chiêu rồi. Em làm trợ thủ cho anh được chứ?” cô buông tay ra, muốn mở tủ lạnh xem có thể nấu gì lại bị anh kéo về trong ngực: “Di Di, anh nấu cơm cho em ăn. Dù sao em cũng phải báo đáp chút chứ?” Anh cũng không phải là đứa ngốc, để người ta tính kế còn giúp cô kiếm tiền sao? Anh là người làm ăn, chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

“Báo đáp? Lăng Thiên nấu cơm anh cũng phải ăn mà, tại sao muốn em phải báo đáp?” Gương mặt lại khẽ đỏ bừng. Ở phương diện khác mà nói, Tử Di xem như hiểu rõ anh, đặc biệt là khi anh dùng mấy câu mập mờ kiểu này, nhất định sẽ không có chuyện tốt gì.

“Đó là em yêu cầu anh làm... Anh có thể chọn không làm mà đi ra ngoài ăn.”

“Vậy anh muốn báo đáp cái gì, hôn anh một cái được chưa?” Ai, nhanh như vậy đã cắt đất bồi thường tiền rồi.

“Được.” Trong lòng gã nào đấy mừng rỡ muốn nở hoa, thì ra cô vẫn dễ lừa thế này.

“Em đồng ý với anh, anh nhanh nấu ăn đi.” Tử Di muốn tránh tay anh ra, ngược lại anh lại nâng mặt cô lên: “Trả công trước mới làm.”

Không còn kịp nói gì nữa, cái miệng nhỏ hồng đã bị anh hút vào thật chặt. Nụ hôn dịu dàng khiến Tử Di không cách nào hô hấp, anh ôm chặt cô, hôn cô đầu óc choáng váng, hôn cô nhịp tim tăng nhanh, hôn mặt cô đỏ như say.

Cuối cùng anh cũng buông cô ra, ở bên tai cô khàn khàn nói: “Đây chỉ là bắt đầu thôi, tối nay mới là đại tiệc.”

------------------------------------

Ta trở lại rồi!  Bật mí chương sau: Chương sau là sự hội ngộ bất ngờ của một cặp đôi đang được mong chờ nhất! Ai muốn đọc tiếp thì vote nào!

100 vote ta up chương mới!

16h 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.