Bản Xônat Trốn Hôn

Chương 16: Chương 16: CHƯƠNG 14: SINH NHẬT




Editor&Betaer: Cogau

Sau khi Nhà hàng bắt đầu mở cửa, Mễ Quang cũng chẳng có thời gian mà nhìn tới điện thoại di động nữa, ráng cố gắng đến buổi trưa hết giờ bán hàng, cô trở lại phòng thay quần áo thay quần áo xong, thuận tiện lấy điện thoại ra xem chút.

Vẫn không có tin nhắn nào gửi cho cô, cô nhíu mày, lại gửi tiếp một tin nhắn đi: “Cậu đang ở đâu vậy?”

Lần này, tin nhắn được gửi lại rất nhanh: “Xin lỗi, vừa rồi có chút việc. Tính tình của chú Mễ - cậu là người hiểu rõ nhất, chú rất cố chấp, chuyện cậu trốn hôn lần này đúng là chú vẫn giữ kín với bên ngoài. Có lẽ chú vẫn rất tức giận, cậu kiên trì thêm một thời gian nữa, có cơ hội mình sẽ thông báo cho cậu.”

Mễ Quang xem xong đoạn tin nhắn này, mím môi rồi cất điện thoại vào trong túi xách.

Vừa thoát khỏi trang cá nhân, Cố Trân ở bên cạnh liền lại gần cô ấy, khua khua ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng sóng sánh: “Nhắn tin với ai vậy? Hoắc Lệ, có phải cậu có bạn trai rồi không, hả?”

Hoắc Lệ cười, để điện thoại vào lại trong túi xách: “Đại tiểu thư Cố là cậu còn chưa có bạn trai, tôi đây làm sao dám có bạn trai!”

Lông mày sắc nét của Cố Trân khẽ nhếch lên, đôi môi màu đỏ vểnh lên với nụ cười mê người: “Ai nói tôi chưa có bạn trai?”

Hoắc Lệ cười nói: “Vâng! Vâng! Đại tiểu thư Cố chỉ không có bạn trai cố định mà thôi.”

Cố Bảo ngồi ở bên cười một tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn Chu Nghi Nhiên ở bên cạnh: “Nghi Nhiên, ở nước ngoài anh có bạn gái không?”

Chu Nghi Nhiên giơ cái ly đế cao trong tay lên, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ rệt, dưới ánh đèn, trông càng đẹp mắt hơn: “Làm gì có thời gian.”

“Chậc chậc.” Cố Trân nhìn tay của anh ấy, nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly: “Không hổ là người chơi đàn dương cầm nha, đôi tay này em có thể thưởng thức một năm đấy.”

“Híc, chị! Chị đừng dọa cậu thiếu gia của nhà họ Chu sợ nha.” Cố Bảo cười đểu, cụng ly với Chu Nghi Nhiên: “Bận bịu tới mức thời gian kiếm bạn gái cũng không có sao? Đáng thương quá . . . Nhưng bây giờ anh đã về nước rồi, sẽ không có bận rộn như vậy chứ? Lần sau tôi dẫn anh đi chơi.”

Cố Trân gõ đầu của cậu ta một cái: “Chơi cái gì? Em nghĩ rằng mọi người đều không làm việc đàng hoàng như em sao?”

Cố Bảo xoa chỗ bị gõ, bất mãn nhìn chằm chằm Cố Trân: “Giao lưu với mấy cô gái không phải là việc chính đáng hay sao, hả?”

Chu Nghi Nhiên bị màn đối đáp của chị em kẻ dở hơi chọc cười, anh ấy nhìn quanh rồi hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy Mễ Quang nhỉ?”

Bỗng chốc, vấn đề này khiến không gian đột ngột yên tĩnh lại, Cố Trân lại gõ Cố Bảo một cái rồi nói tiếp: “Mễ Quang à, nghe đâu thời gian này thân thể cô ấy không tốt lắm, em cũng không sao gặp được cô ấy.”

Chu Nghi Nhiên nhíu mày: “Thân thể không tốt lắm á? Cô ấy bị sao vậy?”

Cố Trân nhún vai một cái, tỏ ý mình cũng không rõ lắm, ngược lại Cố Bảo nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: “Tôi nghe đồn, hình như Mễ Quang trốn hôn ấy.”

“Trốn hôn sao?” Cố Trân khẽ chau mày, nhìn thẳng Cố Bảo: “Cô ấy phải kết hôn với ai chứ? Em nghe ai nói thế? Đừng có mà ở đây đoán mò nha.”

Cố Bảo nói: “Em cũng không biết là thật hay giả nữa. Ôi trời ơi, sao mấy người không hỏi Hoắc Lệ ấy, không phải là cô ấy thân nhất với Mễ Quang ư!”

Hoắc Lệ bị ngụm rượu trong miệng làm sặc, rồi suy tư nói: “Có lẽ là cơ thể cậu ấy không tốt, thời gian này tôi cũng không làm sao mà gặp được cậu ấy.”

Chu Nghi Nhiên gần như chẳng hiểu gì, nhíu mày, không nói chuyện nữa.

Sau khi tụ tập, hai chị em nhà họ Cố còn có cuộc hẹn khác, nên chia tay với Chu Nghi Nhiên ngay tại cửa ra vào, mỗi người đi một ngả. Hoắc Lệ đi theo sau Chu Nghi Nhiêm rồi hỏi anh: “Nghi Nhiên, trông anh vậy có chuyện gì sao? Hay là chúng ta đi uống tiếp?”

Chu Nghi Nhiên nói: “Không, hôm nay anh vừa về nước, phải về nhà ăn cơm, lần sau mời tụi em tới nhà liên hoan nha.”

Vẻ mặt Hoắc Lệ hơi thất vọng, nhưng cũng không chèo kéo nữa: “Vậy cũng được, lần sau tụ tập.” Cô vẫy tay với Chu Nghi Nhiên, đi về phía xe của mình.

Chu Nghi Nhiên cũng lên xe của mình, tài xế ngồi ghế trước thấy anh lên xe, lễ phép hỏi: “Thiếu gia, giờ về nhà luôn sao?”

“Ừ.” Chu Nghi Nhiên gật đầu, rồi anh ấy lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một hồi, sau đó cũng gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, xin chào! Đây là nhà họ Mễ, xin hỏi anh tìm ai ạ?”

Giọng cất lên nghe có vẻ đứng tuổi nhưng hết sức cung kính, lễ độ.

Chu Nghi Nhiên suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng: “Dì Minh ạ, con là Chu Nghi Nhiên đây.”

Người ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một lát, sau đó giọng có vẻ nhiệt tình hơn một chút: “Là thiếu gia nhà họ Chu sao? Cậu về nước rồi hả?”

Chu Nghi Nhiên cười cười, nói: “Vâng ạ, hôm nay vừa về tới. Con nghe tụi Hoắc Lệ nói thân thể Mễ Quang không khỏe, nên mạo muội gọi điện thoại qua hỏi thăm một chút.”

Rõ ràng là dì Minh chần chừ giây lát, mới lên tiếng: “Cậu Chu quá lo lắng, quả thật thân thể tiểu thư hơi khó chịu chút, nhưng không phải bệnh nặng gì đâu, cậu Chu không cần phải lo lắng.”

“À, vậy thì tốt ạ.” Tay Chu Nghi Nhiên nắm điện thoại, im lặng một lát: “Vậy thì không con quấy rầy nữa, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại cậu.” Dì Minh cúp điện thoại, cha mẹ của Mễ Quang cũng từ trên lầu đi xuống.

“Chuyện gì vậy?” Mẹ Mễ hỏi.

Dì Minh nói: “Là thiếu gia nhà họ Chu, cậu ấy về nước rồi, nghe nói thân thể tiểu thư không tốt lắm, nên gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình ạ.”

Nghe được hai chữ “Tiểu thư”, sắc mặt mẹ Mễ liền tối sầm lại, ba Mễ ở bên hỏi: “Bà chưa nói lỡ miệng đấy chứ?”

“Ông chủ yên tâm đi, tôi biết rõ nên nói thế nào mà.” Dì Minh cúi người chào họ một cái rồi tiếp tục đi làm việc của mình. Mẹ Mễ khẽ cau mày, nhìn Ba Mễ nói: “Tiểu Quang vẫn không có tin tức gì sao? Sao ông không phái thêm mấy người nữa đi tìm?”

Ba Mễ có vẻ bực mình: “Phái thêm mấy người nữa đi thì tin tức dễ bị lộ, nếu để cho người nhà họ Tống biết, thì cái mặt mo của tôi đây biết để đâu!”

Mẹ Mễ cũng hơi nổi nóng: “Ông cũng chỉ chú ý tới mặt mũi của mình thôi! Từ nhỏ, Tiểu Quang đã được ăn sung mặc sướng rồi, đã phải khổ bao giờ đâu. Sao ông cứ nhất định ép nó kết hôn vậy?”

Ba Mễ bỗng nhíu mày lại, hình như muốn nổi giận, nhưng kìm lại một lát rồi chỉ lạnh mặt nói: “Nhà chúng ta chỉ có nó là đứa con gái độc nhất, gia nghiệp của chúng ta sớm muộn gì cũng phải trao lại cho nó, đương nhiên tôi chỉ muốn tìm một người chồng đáng tin cậy cho nó mà thôi!”

“Cái thằng nhóc nhà họ Tống đó đáng tin cậy sao? Tôi thấy nó ẻo lả giống như một tên ‘mặt trắng’ ấy.”

“Bà . . .!” Ba Mễ nhìn bà ấy một cái, rồi quay đầu đi: “Tôi không muốn nói với bà.”

“Ông không muốn nói với tôi sao?” Mẹ Mễ cười lạnh một tiếng: “Hai ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Quang, để tôi xem ông nói với nhà họ Tống thế nào.” Rồi bà cũng quay đầu sang chỗ khác, đi lên lầu.

Aizz, cũng không biết sinh nhật Tiểu Quang thế nào!?

Sinh nhật lần này của Mễ Quang trôi qua . . . tương đối phong phú.

Bình thường, Nhà hàng cũng rất bận rộn rồi, lại là Chủ nhật nên quả thực là bận rộn tới nỗi chóng mặt. Ngay cả người đếm thẻ tính tiền chưa tốt như Mễ Quang cũng phải bất chấp khó khăn, bởi vì căn bản khách quá đông.

Cũng may, thực khách biết cô là người mới, cũng tương đối kiên nhẫn với cô, chờ cô từ từ đếm.

Lúc kết thúc công việc ngày hôm đó là hơn mười một giờ!

Cô thay xong quần áo lấy điện thoại di động ra, nhấn mở màn hình nhìn, còn có năm mươi ba phút nữa là sinh nhật của cô trôi qua rồi.

Nghĩ tới những sinh nhật trước, đều có cả đám bạn giúp cô tổ chức, lúc ở nhà, người nhà còn có thể giúp cô làm tiệc sinh nhật, rất đông vui. Bây giờ thì . . .

Tốt nhất là không nên suy nghĩ, càng nghĩ càng thê thảm.

Hiện tại, cô thấy việc cần làm nhất là tìm Tiếu Cố đòi tiền làm thêm giờ.

Lúc ra khỏi Nhà hàng Tự chọn, ngoài đường hầu như chẳng thấy một bóng người, chỉ có ánh đèn đường màu vàng cam kéo dài bóng dáng Mễ Quang. Rất may là Nhà hàng ngay kế bên vườn hoa Nam Thành, nếu không trễ thế này cô không dám đi một mình về nhà.

Trong hành lang cũng rất yên tĩnh, Mễ Quang ở dưới lầu hít sâu một hơi, lấy tinh thần chạy lên lầu bảy. Khi nhìn thấy cửa chính nhà Tiếu Cố, cô mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thực sự cô rất sợ đi cầu thang một mình vào buổi tối.

Có lẽ là lúc này Tiếu Cố và Husky đều ngủ rồi, cô rón rén mở cửa, đi vào thì thấy trong phòng khách vẫn còn chút ánh sáng đong đưa.

Cô không hiểu nhíu mày, bước về phía trước mấy bước, nhìn vào trong.

. . . . . . Tiếu Cố và Husky đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, ăn bữa tối dưới nến.

Thật sự là bữa tối dưới nến, chút ánh sáng đung đưa đó chính là giá nến 3 cây kiểu Âu phát ra.

Mễ Quang: “. . . . . .”

Cảnh này thật là quỷ dị, cô im lặng một lát, rồi quyết định coi như chưa nhìn thấy gì.

“Gâu!” Husky đang ngồi chồm hỗm ở trên ghế ngoảnh mặt về phía cô sủa một tiếng, nhằm thể hiện về sự tồn tại của chính mình.

Mễ Quang quay đầu sang chỗ khác, gắng nhếch miệng, cười ha ha hai tiếng: “Tôi . . . không làm phiền mọi ngời dùng bữa.”

“Thiên Thiên, đi xuống.” Bỗng Tiếu Cố nói, Husky lại kêu một tiếng, rồi nhảy từ trên ghế xuống, vẫy đuôi chạy về phía Mễ Quang.

Mễ Quang nhìn Husky đang chặn lối đi của mình, nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn Tiếu Cố. Tiếu Cố khẽ nghiêng đầu, vừa đúng đối diện với ánh mắt của cô. Anh dừng một chút, mới nói: “Đói không?”

“Gì?” Mễ Quang hơi nhướn mày, như có điều suy nghĩ nhìn anh.

Tiếu Cố đứng lên, đi tới bếp: “Đi làm đến tận giờ này, ăn khuya chút đi.”

Mễ Quang: “. . . . . .”

Đợi chút, định diễn cái gì đây chứ? Mấy ngày nay cô không đắc tội với anh chứ? Mặc dù cô nghĩ đòi tiền làm thêm giờ, nhưng đây mới là một ý tưởng thôi, cô còn chưa kịp biến thành hành động.

Cô cân nhắc một lát nhưng cuối cùng vẫn bị thua cái dạ dày rỗng của mình.

Cô rất đói bụng, bữa ăn cho nhân viên ở Nhà hàng ăn tương đối sớm, mặc dù phần ăn đầy đủ nhưng bận rộn đến bây giờ thì khẳng định là đói bụng rồi.

Cô đi tới, ngồi vào vị trí Husky mới ngồi hồi nãy, lúc Tiếu Cố từ bếp đi ra, thấy màn này thì có chút buồn cười: “Có loại ảo giác giống như Husky đột nhiên hóa thân thành người vậy ấy.”

Mặt Mễ Quang nhăn lại: “Con chó không phải chó đực sao . . .”

Tiếu Cố mím môi, đưa đồ ăn tới trước mặt cô: “Ăn đi.”

Mễ Quang cúi đầu nhìn qua, mặc dù chỉ là một tô mì, nhưng tô mì này trông rất ngon, gia vị đầy đủ: có trứng gà, cà chua, còn có thịt bò nữa!

“Oa, thơm quá!” Không biêt tên Tiếu Cố này có cái gì tốt, hay cũng chỉ có biệt tài nấu nướng!?

Tiếu Cố kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô: “Nhân lúc còn nóng, ăn nhanh đi.”

“À.” Mễ Quang cầm đôi đũa trên tô lên, cuộn một đũa mì, đưa vào miệng. Mùi vị ngon vô cùng, sợi mì thì dai, tròn giống như mì kéo vậy.

Cô ăn nửa chén nhỏ, Tiếu Cố vẫn ngồi đối diện nhìn cô, có lẽ là bởi vì không khí bữa tối dưới nến, mặt của anh đã đẹp trai trông càng mộng ảo hơn. Mễ Quang nuốt hết mì trong miệng xuống, ngước mắt nhìn anh: “Sao tự nhiên anh lại có lòng tốt nấu mì cho tôi ăn thế?”

Chẳng lẽ hôm nay anh tới thị sát ở nhà hàng, thấy mình làm việc rất cật lực sao?

Tiếu Cố nói ngắn gọn đơn giản rõ ràng: “Chúc mừng sinh nhật.”

Mễ Quang vẻ hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Tiếu Cố nói: “Hôm nay không phải là sinh nhật cô sao?”

Mễ Quang khẽ mím môi, trả lời: “Là sinh nhật của tôi, nhưng làm sao anh biết?”

Tiếu Cố nói: “Trước đây, tôi đã xem qua Chứng minh nhân dân của cô.”

Bỗng Mễ Quang lại sững sờ, cái hôm mà cô tới, quả thực là anh có hỏi cô muốn xem Chứng minh nhân dân.

Không biết vì sao, đột nhiên cô có chút cảm động. Cô chớp mắt thật nhanh, cúi đầu không muốn cho Tiếu Cố thấy cô cảm động: “Ông chủ như anh mà chỉ nấu tô mì thôi sao? Tôi còn tưởng rằng ít nhất phải có bữa ăn Tây chứ.”

Tiếu Cố khe khẽ tựa vào lưng ghế, nhìn cô nói: “Lẽ ra tôi làm bánh Khả Lệ, thịt bò bít tết rượu đỏ, canh bơ khoai tây, nhưng cô về quá trễ nên tôi đã ăn hết rồi.”

Mễ Quang: “. . . . . .”

Ăn rồi thì cũng đừng nói ra được không chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.