Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 17: Chương 17: Nấu ăn




Editor&Betaer: Cogau

Sau khi Mễ Quang ăn sạch tô mì sinh nhật, ngay cả nước cũng húp sạch, Tiếu Cố ngồi đối diện thấy thế có chút buồn cười: “Mì tôi nấu ngon đến vậy sao?”

Mễ Quang rút cái khăn giấy, vừa lau miệng vừa nhìn anh nói: “Chỉ là tôi quá đói mà thôi.” Cô ném khăn giấy vào thùng rác, đứng lên: “Tôi làm việc cho anh đến tận giờ này rồi, cái tô này giao cho anh rửa nha.”

Cô nói xong thì đi về phòng của mình, Tiếu Cố nhìn theo bóng lưng của cô, nghĩ thầm, cũng không phải là anh chưa phát lương cho cô nha. Anh cúi đầu cười khẽ, rồi vẫn cầm lấy tô Mễ Quang vừa ăn, đứng dậy đi vào bếp rửa.

Sau khi Mễ Quang ăn tô mì xong mới có chút sức lực, cô tắm rửa sạch sẽ thật nhanh, mặc áo ngủ tai thỏ của mình chui vào trong chăn.

Bôi kem dưỡng da tay hương hoa Anh Đào xong, cô lôi điện thoại di động dưới gối ra.

Thời gian bây giờ là mười một giờ 58phút, còn có hai phút nữa là sinh nhật tuổi 22 của cô trôi qua rồi.

Theo thói quen, cô lượn lên trang cá nhân, thấy mình có một tin nhắn mới chưa đọc, người gửi là... anh ‘Thỏ’!

Mễ Quang kích động ngồi hẳn dậy, cái mũ sau lưng vì động tác của cô mà chụp ngay trên đầu. Cô gẩy gẩy tóc làm cản trở tầm nhìn, mở tin nhắn ra.

Anh Thỏ: sinh nhật vui vẻ ^_^[ bánh ngọt ]

Anh Thỏ: Đã lâu không gặp, em đã 22 tuổi rồi đấy! [ cười trộm ] À đúng rồi, anh về nước rồi, nhưng nghe nói thân thể em không khỏe lắm, sinh nhật mình em cũng còn không lộ diện, rất nghiêm trọng sao? Số điện thoại trong nước của em không gọi được, không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho em. Ừ, đây là quà sinh nhật, lần sau gặp sẽ đưa cho em nha! ^_^[ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Hình anh ấy gửi có một con thỏ bông to, rồi một bộ đồ ăn hình thỏ màu hồng, trông rất đẹp và đáng yêu.

Mễ Quang hơi sững sờ, mặc dù cô và Chu Nghi Nhiên biết nhau đã nhiều năm, nhưng giao tình không coi là sâu đậm, nhưng là đồng hương cho nên bình thường liên hoan dạ vũ này nọ thì đều thường xuyên gặp.

Nhưng sau khi lên Đại học, hai người họ đều ra nước ngoài, cách liên lạc duy nhất này cũng bị gián đoạn.

Mặc dù Mễ Quang vẫn lén theo dõi anh qua Trang cá nhân, nhưng cũng chỉ có một cách này thôi, thậm chí cô rất ít bình luận. Cô thật không ngờ, thế mà anh lại nhớ sinh nhật của mình.

Sống mũi Mễ Quang cay cay, cô vốn định gửi qua một câu cám ơn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn cố không gửi.

Không chừng, sau khi gửi lời cảm ơn thì sẽ nói chuyện, mà một khi nói chuyện thì sẽ khó tránh khỏi việc hàn huyên tình hình gần đây với nhau, mà cô rất không muốn cho anh biết tình trạng chán nản của mình gần đây.

Điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn mới, lần này là:

“Sinh nhật vui vẻ nha BẠN YÊU, quà tặng mình đã chuẩn bị cho cậu rồi, khi nào cậu về mình sẽ đưa cho cậu nha.”

Mễ Quang mím môi, để cho công bằng, cô cũng không trả lời tin nhắn này.

Thời gian đã nhảy tới 00:00, cô thoát khỏi Trang cá nhân, nằm lại xuống giường.

Nghĩ đến ngày mai khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, nên đêm nay Mễ Quang ngủ rất ngon.

Bởi vì trước khi ngủ cố ý tắt đồng hồ báo thức, Mễ Quang ngủ luôn tới mười một giờ rưỡi mới tỉnh dậy – có lẽ cũng vì mùi thơm mê người từ phòng bếp.

Cô ngồi dậy vuốt vuốt tóc, sau khi rửa mặt xong thì đi dép vào rồi đi tới nhà bếp.

Tiếu Cố đang cầm một cây thăm bằng trúc xiên vào trong nồi thịt bò, nghe có tiếng bước chân, liền ngước mắt nhìn qua. Mễ Quang rướn cổ lên nhìn vào trong nồi của anh, Tiếu Cố khẽ nhếch miệng, thu lại ánh mắt nói: “Tôi còn tưởng cô ngủ chết ở trong phòng rồi chứ.”

Mễ Quang bĩu môi, tò mò hỏi nói: “Anh đang làm món gì vậy?”

Tiếu Cố nói: “Thịt bò rượu đỏ hầm cách thủy.”

“Thịt bò rượu đỏ hầm cách thủy sao?” Ánh mắt của Mễ Quang cũng sáng lên: “Có phải mày thấy có phần rồi không vậy?”

“Gâu! Gâu!” Husky ngoe nguẩy cái đuôi lại gần, tỏ ý mình cũng nghe được.

“Thiên Thiên, đi ra ngoài, đừng có mà vào bếp quấy rối.” Tiếu Cố dùng chân đuổi Husky ra, rồi nói với Mễ Quang: “Về phần cô, nếu muốn có phần thì qua đây giúp một tay đi.”

Mễ Quang chớp mắt một cái: “Nhưng tôi không biết làm.”

Tiếu Cố nhìn cô một cái: “Cô đấy, lớn chừng đó rồi, cũng nên học nấu cơm đi.”

Mễ Quang: “......”

Làm gì mà như mẹ cô vậy không biết...

Cô xắn tay áo ngủ lên, hỏi: “Vậy tôi có thể giúp được gì? Quá khó thì tôi không làm được đâu...!”

Tiếu Cố đưa mắt về phía gần bếp: “Nguyên liệu nấu tôi đã nhặt xong rồi, cô cắt lấy phần cuống cải bó xôi rửa rồi ngâm vào nước cho sạch đi.”

“À vâng.” Mễ Quang làm theo lời anh, bắt đầu mở nước rửa phần cuống cải bó xôi: “Cái này dùng làm món gì vậy?”

Tiếu Cố nói: “Bánh Khả Lệ.”

Mễ Quang dừng động tác lại, có bánh Khả Lệ, lại có cả thịt bò rượu đỏ hầm cách thủy nữa... Cô trừng mắt nhìn: “Không phải là bởi vì tối hôm qua tôi chưa được ăn, cho nên hôm nay anh lại nấu cho tôi ăn đấy chứ?”

Tiếu Cố nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Cô cảm thấy mình rất đáng yêu, cho nên mới tự tin như vậy sao?”

Mễ Quang: “......”

Cô chính là rất đáng yêu đấy!

Cô đảo mắt, rồi tiếp tục rửa cải bó xôi ở bên cạnh, Tiếu Cố nói tiếp: “Chậm một chút không sao, chân tay cô vụng về nếu cắt vào tay, không được tính là tai nạn lao động đâu.”

Mễ Quang: “......”

Cô hít sâu một hơi, mùi thơm của thịt bò rượu đỏ hầm cách thủy khiến cô bình tĩnh lại.

Bữa cơm này, Mễ Quang cũng chỉ góp được tay rửa rau, cô ngồi trong phòng ăn hào hứng dạt dào chờ ăn cơm, nhưng khi Tiếu Cố bưng đồ ăn lên thì nhíu mày thất vọng: “Tôi thấy anh hầm một nồi thịt bò cơ mà, sao lúc sắp lên bàn lại chỉ còn ít như vậy thôi hả?”

Đây là nhà mình, không cần keo kiệt như Nhà hàng Tây vậy chứ...!!!!!!

Tiếu Cố nói: “Tôi chỉ mua 500gr thịt bò, đáng lẽ là chia làm hai phần.”

Mễ Quang đảo đảo con ngươi, lộ ra vui vẻ: “A, chia làm hai phần.”

......

Tiếu Cố điềm tĩnh kéo Husky qua: “Tôi và Thiên Thiên.”

Mễ Quang cắn chiếc nĩa trong tay, nén cười không lên tiếng.

Tiếu Cố hơi nhíu mày, ngồi xuống đối diện cô.

Mễ Quang xiên một miếng thịt bò đút vào miệng, vừa cho vào miệng, thiếu chút nữa làm cô kêu lên: Thịt bò rất mềm, vị rượu đỏ càng làm cho người ta say mê. Cô thỏa mãn nhắm mắt lại, thở dài nói: “Ăn ngon quá! Tôi cũng đã ăn món này ở Nhà hàng ba sao ở Pháp, sao anh nấu được ngon như đầu bếp chính của họ vậy!?”

Tiếu Cố chỉ im lặng ăn thức ăn trong đĩa của mình, không trả lời.

Mễ Quang ngước mắt nhìn anh: “Anh sao vậy? Giận à?”

Một đấng mày râu không đến nỗi hẹp hòi như vậy đấy chứ.

Tiếu Cố bình thản như ‘mặt hồ phẳng lặng’, nói: “Chỉ là được khen quá nên chết đứng thôi.”

Mễ Quang: “......”

Thật muốn đem những lời khen anh vừa rồi nuốt từng chữ từng chữ vào trong bụng cho rồi.

Cô thầm làm mặt quỷ, cũng chuyên tâm ăn bữa trưa của mình.

Husky náo loạn quanh Tiếu Cố mãi, cuối cùng cũng được chia một phần nhỏ thịt bò.

Bữa trưa này Mễ Quang cũng không giúp được bao nhiêu việc, cho nên Tiếu Cố quyết định giao cho cô việc rửa chén. Trong lòng Mễ Quang rất không vui, nhưng vì để có cơ hội ăn ké nữa, cô thấy vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.

Cô rửa hơn nửa tiếng mới rửa xong tất cả chén đũa, rồi lại về phòng mình thoa kem dưỡng da tay hương hoa Anh Đào sau đó tiếp tục ngủ.

Ăn no thì sẽ ngủ say, cô ngủ một mạch tới hơn 4 giờ mới dậy. Lúc này, Tiếu Cố chuẩn bị dắt chó ra ngoài đi dạo, thấy cô cầm ly ra ngoài lấy nước, không nhịn được nói: “Cô là heo đầu thai sao? Ngủ cả ngày thế.”

Mễ Quang cười với anh: “Kiểu ông chủ chỉ việc chỉ tay như anh đương nhiên không hiểu nỗi khổ của nhân viên phục vụ chúng tôi rồi.”

Tiếu Cố khẽ cười, kéo Husky đi vài bước, lại quay đầu lại hỏi Mễ Quang: “Cô có muốn cùng dắt chó đi dạo không?”

Mễ Quang nuốt hết nước trong miệng xuống, lông mày khẽ nhướn lên: “Dắt chó đi dạo à?”

“Ừ, thuận tiện làm quen xung quanh một chút.”

Mễ Quang nghĩ, rồi đi vào phòng: “Được, vậy anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo!”

Mười lăm phút sau, Tiếu Cố thấy Mễ Quang vẫn còn đang chuốt mi, nhíu mày: “Cô cứ từ từ vẽ nha, tôi đi trước.”

“Được rồi, được rồi, tôi xong rồi!” Mễ Quang để mascara xuống, cầm lược lên chải mái tóc xoăn của mình mấy cái, rồi chạy nhanh ra ngoài: “Anh cũng quá không có kiên nhẫn, người ta chờ bạn gái trang điểm cả nửa tiếng cũng rất bình thường.”

Tiếu Cố cười với cô: “Vấn đề là cô không phải là bạn gái của tôi.”

Mễ Quang quay đầu đi ‘hứ’ anh một tiếng, giống như ai mà thèm bạn trai như anh vậy!

Sau khi hai người đi ra, Tiếu Cố cúi đầu nhìn đồ mặc trên người Mễ Quang: Cô thay một chiếc váy, phần thân trên là len dệt kim màu trắng sữa, còn phía dưới là chiếc váy chữ A màu hồng, còn là váy hai tầng nữa chứ, phần chân váy phía trong dài hơn một đoạn, được may bằng lụa màu cánh sen.

Tiếu Cố bật cười một tiếng: “Dắt chó đi dạo thôi, cô mặc giống như công chúa nhỏ vậy làm cái gì?” Đặc biệt là chiếc áo lông thú nhỏ cộc tay ở ngoài, rất bắt mắt.

Mễ Quang nói: “Bình thường, đi làm tôi đều mặc đồng phục, những bộ quần áo này cũng không có cơ hội mặc. Hôm nay thật vất vả mới ra ngoài, đương nhiên là muốn mặc rồi.”

Tiếu Cố im lặng giây lát: “Tôi dắt chó đi dạo, không phải đi để trông chừng cô.”

Mễ Quang: “......”

Hai người đang nói chuyện thì cụ Khâu ở lầu năm lại mở cửa đi ra. Nhìn thấy Tiếu Cố và Mễ Quang cùng nhau đi xuống, vẫn như lần trước, hiền hòa cười rồi nói với họ: “Hai vợ chồng son ra ngoài dắt chó đi dạo đấy à?”

Mễ Quang: “......”

Tiếu Cố bình tĩnh nói: “Dạ.”

Mễ Quang: “......”

Cô nghiêng đầu, sử dụng ánh mắt chất vấn anh.

Tiếu Cố nói: “Có giải thích với ông Khâu cũng vô dụng, dù sao thì lần sau ông ấy cũng quên thôi.”

...... Vậy cũng không thể cứ ngầm thừa nhận như vậy được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.