Bản Sonata Đào Hôn

Chương 6: Chương 6




Mễ Tình ôm số tiền 3500 tệ, trong lòng có chút kích động.

Bình thường với 3500 tệ sẽ không đủ để cô mua một bộ y phục, nhưng bây giờ 3500 tệ cũng thành số tiền cứu mạng đáng quý.

Trên đường trở về, cô cẩn thận tính, sau khi trả ba trăm tệ cho chủ cho thuê nhà vẫn còn dư ba nghìn, cô chỉ cần mua vài thứ này nọ, ba nghìn chắc cũng đủ sinh hoạt trong một tháng.

Việc tiếp theo phải làm, chính là nhanh chóng tìm công việc. Có thu nhập cố định, cuộc sống của cô sẽ ổn định hơn.

Cô lúc đầu muốn lập tức chạy về nhà viết lý lịch sơ lược, ở online đại quy mô đưa, kết quả còn chưa đi đến cửa hoa viên Nam thành, đã ngửi thấy mùi hương làm người ta mất tập trung.

Cô đứng ở tại chỗ cẩn thận ngửi, là hương vị của Xuyến Xuyến.

Mễ Tình nhìn chung quanh một lần, quả nhiên ở xéo đường cái đối diện thấy một tiệm xuyến xuyến, tên gọi là Hương Phiêu Mười Dặm.

Ừ, tuy tên hơi tục, nhưng mùi hương thực sự khiến người ăn rất thèm.

Mễ Tình có chút do dự, ăn xuyến xuyến dường như khá xa xỉ, nhưng cô đã đói bụng hai ngày liền, thật muốn có một bữa ăn ngon.

Cô lo lắng một chút, một mình cô ăn nhiều nhất hết một trăm tệ, vẫn có thể trả được.

Một trận gió lạnh lại mang đến hương thơm, Mễ Tình ở trong gió run rẩy, quyết định đi ăn Xuyến Xuyến ấm áp.

Phục vụ của tiệm Hương Phiêu Mười Dặm thấy có khách tới cửa, nhiệt tình nghênh đón, lúc thấy Mễ Tình, hai mắt nhất thời sáng lên. Hắn bày ra nụ cười xán lạn nhất, đối với Mễ Tình hỏi: “Người đẹp, xin hỏi đi mấy người? Đã đặt bàn chưa?”

Mễ Tình liếc mắt quan sát hắn, trên người hắn mặc chắc là đồng phục của tiệm, nhìn hơi giống Hán phục, nhưng để tiện làm việc, đều là đồ ngắn tay.

Cô cười cười, nói với phục vụ: “Tôi không có hẹn trước, chỉ có một mình tôi.”

Hiện tại trong tiệm không còn nhiều khách, người phục vụ nhìn quanh một vòng, đưa Mễ Tình đi vào trong :“Đến bên này ngồi đi.”

Mễ Tình đi theo hắn vào bên trong, thuận tiện nhìn bốn phía, tiệm này thiết kế theo lối cổ phong, ngay cả bát đĩa đồ dũng cũng đều mang hơi hướng cổ vận in hoa. Trong tiệm, các nhân viên phục vụ đều thống nhất mặc chế phục, nhìn qua rất ngăn nắp và sạch sẽ.

Đi qua một cửa thang lầu, hai mắt cô hướng lên nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Trên lầu còn chỗ không?”

Phục vụ nói: “Trên lầu đều là nơi nghỉ ngơi, còn có khu làm việc, quý khách có muốn lên không?”

Mễ Tình suy nghĩ một chút: “Có thu thêm phí à?”

Người phục vụ gật đầu: “Phải.”

“À, vậy coi như...” Mễ Tình nhún vai, tiếp tục cùng người phục vụ đi về phía trước.

Khi đến trước bàn, cô có để ý một chút, các bàn đều rất sạch sẽ, không giống các nhà hàng đầy đầy mỡ. Cô mới vừa ngỗi xuống, chợt nghe một người phụ nữ hướng bên này kêu: “Tiểu Đức Tử, lại đây đón khách, thấy người đẹp thì không muốn rời đi à?”Mễ Tình ngẩng đầu liếc nhìn, thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ đang đi tới.

Trang phục của cô ấy không giống với các nữ nhân viên cùng tiệm, chắc là chức vị so với bọn họ cao hơn.

Phục vụ thấy nữ nhân ấy, vội vàng cùng cô pha trò: “Chị Dung Dung đừng nói lung tung, kẻo bị ông chủ nghe được lại trừ tiền lương của tôi .”

Người được gọi là chị Dung Dung hướng về hắn khoát tay, như ra lệnh cho hắn: “Đi đón khách mới đi, bên này giao cho tôi.”

“Yes Sir~ Yes Sir~”

Tiểu Đức tử ranh ma chạy đến cửa đón khách, Dung Dung nhìn Mễ Tình một chút, cười nói với cô: “Người đẹp, lần đầu tiên tới tiệm chúng tôi ăn xuyến xuyến sao? Trước đây chưa từng thấy cô.”

Mễ Tình nói: “Ừ, tôi vừa mới chuyển đến”

Dung Dung gật đầu, không hỏi thêm nữa: “Đồ ăn tiệm chúng tôi rất ngon, về sau lúc rảnh rỗi đến ủng hộ nha.” Cô vừa nói, vừa giúp Mễ Tình rót trà: “Cô đi một mình à? Cô muốn ăn gì?”

“Hồng oa.” Mễ Tình suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Lấy cho tôi loại ngon nhất.”

Dung Dung nở nụ cười, đặt ấm trà xuống: “Được, bên kia là khu chọn đồ ăn, thích cái gì thì lấy cái đó, dài năm tệ, ngắn ba tệ.”

“Được, cảm ơn” Mễ Tình gật đầu, Dung Dung phải đi phân phó người bán hàng. Mễ Tình nhìn cô ấy, cảm giác chị Dung Dung thật biết việc buôn bán, dáng dấp cũng không sai, chắc là bà chủ tiệm?

Bưng ba mâm khoai tây ở khu chọn đồ ăn, Mễ Tình trở về chỗ ngồi, người bán hàng vừa vặn đem nồi bưng lên.

“Thức ăn có thể nấu sôi, bên kia là khu gia vị, có thể tự mình thêm vào.” người bán hàng mở nồi ra, giới thiệu cho Mễ Tình.

“Được, cảm ơn.” Mễ Tình nhìn khu đồ gia vị, làm ướt đĩa, rồi chọn đồ ăn. Cô cầm một rổ thức ăn trở lại, nồi cũng đúng lúc sôi.

Quả thực rất hoàn mỹ.

Cô đem áo khoác cởi ra vắt trên ghế dựa, bắt đầu hướng đến nồi đồ ăn. Nồi thứ nhất còn chưa nấu xong, cô đã thấy một bóng người quen thuộc từ cửa đi đến.

Là người chủ cho cô thuê nhà – Tiêu Cố.

...... Cô nhất thời cảm thấy mất hết khẩu vị, có thể tối nay sẽ tiết kiệm được một nửa số tiền.

Trong tiệm lúc này đã đông khách hơn, người bán hàng hầu như đều bận rộn. Tiêu Cố nhìn xung quanh một vòng, thấy Mễ Tình đang ngồi bên trong.

Anh hơi nâng khóe miệng lên một chút, sau đó đi thẳng đến trước mặt Mễ Tình: “Có tiền ăn Xuyến Xuyến, xem ra bán được quần áo rồi ?”

Mễ Tình bí mật liếc mắt: “ Sao anh lại ở đây?”

Ăn xuyến xuyến cũng gặp anh ta, quả thực rất xui xẻo.

Nhưng mà xui xẻo hơn, là câu nói kế tiếp của Tiêu Cố.

“Bởi vì tiệm này do tôi mở.”

Mễ Tình “...”

Tiêu Cố nhìn một vòng trên bàn cô, nói “Lấy nhiều khoai tây như vậy, xem ra bán quần áo không được nhiều tiền?”Mễ Tình “...”

Cho dù anh ta đang nói cô, thì nhắc khoai tây làm gì? Thích ăn khoai tây là có tội sao? Cô ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tiêu Cố: “Khoai tây thì sao? Anh có biết khoai tây rất ngon không? Trước kia cùng người khác ra ngoài ăn, bọn họ cũng không cho tôi lấy khoai tây, sợ ăn quá nhiều sẽ không ăn được món khác. Tôi không thể làm khác hơn là cuối cùng phải ăn một nồi đậu, nhưng không cảm thấy no. Tôi căn bản ăn không hết số khoai tây, sau đó bọn họ còn nói, cô mỗi lần ăn đều thừa lại khoai nhưng lần nào đến cũng lấy nhiều! Hiện tại tôi rất vất vả mới được ăn Xuyến Xuyến, anh còn muốn quan tâm tới việc tôi lấy khoai tây?”

Tiêu Cố “...”

Không biết là do Mễ Tình lần đầu tiên nói với anh một tràng như vậy, hay là do nội dung diễn đạt quá mức đau xót, làm cho anh cảm thấy cạn lời.

Anh nhìn Mễ Tình nở nụ cười, nói: “Thích ăn khoai tây thì lấy nhiều chút, tiệm chúng tôi có rất nhiều, dù sao người khác đều không ăn.”

Mễ Tình “...”

Cô thật muốn ném khoai tây lên mặt anh ta!

Cùng lúc đó, có hai người đi đến gần cửa, chính là hai học sinh bị Tiêu Cố gọi phụ huynh.

Bọn họ là khách quen của nơi này, bởi vì có chút quen biết với Tiêu Cố, chỉ có thể chạy đến tìm anh muốn ký tên.

Đứa nhỏ cùng đứa bé đầu óc đen tối buổi chiều mới vừa bị Tiêu Cố giáo huấn, không có chút lòng tốt đến ủng hộ tiệm của anh, nhưng ba mẹ họ rất thích ăn xuyến xuyến ở đây. Đứa nhỏ từ từ tiến đến bắt đầu liền lắc lắc gương mặt, càng không thể ngờ, Tiêu Cố đang ở đây.

Thằng bé làm bộ mặt nhìn thấy địch khi thấy Tiêu Cố bên cạnh Mễ Tình, hai ánh mắt tròn vo dừng lại một chút, lớn tiếng gọi Tiêu Cố: “Ông chủ trẻ, người đẹp này là ai vậy?”

Tiêu Cố nhìn bọn họ, cười cười nói: “Chính là người các cậu giúp tìm phòng đấy.”

Đứa nhỏ: “...”

Nó không tiếp nhận thực thế tàn khốc “Nằm ngủ....” Ý thức được phụ huynh bên cạnh, kịp thời dừng lại.

Hai người họ không biết từ khi nào đến trước bàn Mễ Tình, cười nói “Chị gái, hay là đến nhà chúng tôi thuê đi, tiền thuê nhà chỉ cần 199 tệ, còn bao tiền điện tiền nước nữa.”

Mễ Tình mắt sáng lên, Tiêu Cố cúi đầu liếc đứa bé đầu óc đen tối một cái: “Cậu có giấy chứng nhận bất động sản sao?”

Nó không chịu thua nói: “Bố mẹ tôi có!”

“Nhưng chúng tôi không có định cho thuê phòng.” đứa bé đen kéo tên kia rời khỏi.

Tiêu Cố liếc mắt nhìn Mễ Tình, nhàn nhạt nói: “Thịt bò nhão rồi.”

Mễ Tình: “...”

Nàng vội vàng đứng lên mở nồi thịt bò, đưa đôi đũa xuống dưới khuấy.

Tiêu Cố xoay người, đi lên lầu hai. Lâm Tĩnh Dung lúc đang tiếp khách thì thấy hắn lên lầu liền đi theo.

“Anh có cho thuê phòng? Sao trước đây chưa nghe anh nhắc đến?” Cô hỏi một tiếng.

Tiêu Cố lấy chìa khóa ở áo khoác trong túi, lên tiếng: “Ừ, trò đùa dai của bọn nhóc kia đấy.”

Lâm Tĩnh Dung khó hiểu: “Trò đùa dai?”

Tiêu Cố nói: “Bọn họ đem số điện thoại của tôi viết lên tờ quảng cáo cho thuê phòng.”

Lâm Tĩnh Dung “...”

Hiện tại đứa nhỏ thật sự là không dám nữa nha...

Cô liếc mắt nhìn Tiêu Cố một cái, hỏi: “Nếu là trò đùa dai, anh giải thích rõ ràng là được rồi?”

Tiêu Cố nói: “Cô ấy bị trộm mất tiền, lại là người nơi khác, tôi không giúp đỡ thì phải phải ngủ gầm cầu rồi.”

Lâm Tĩnh Dung trầm mặc một hồi, nói: “Cũng là, cô ấy xinh đẹp như vậy, một mình ở bên ngoài quả thật không an toàn.”

Tiêu Cố khẽ gật đầu: “Ừ.”

Lâm Tĩnh Dung dừng lại bước chân: “Tôi đi làm việc , giờ này khá đông khách.”

Cô nói xong liền xoay người đi xuống lầu, theo bản năng hướng đến Mễ Tình nhìn thoáng qua.

Cô chú ý đến động tác ăn uống của Mễ Tình, giống như thiên kim nhà giàu có, kỳ thật vừa rồi nhìn cách ăn mặc, cô thực sư cho rằng Mễ Tình chính là một tiểu thư. .

Nếu là Đại tiểu thư, sao lại chạy đến thành phố A? Chuyện xảy ra sau đó, tại sao không liên lạc với người nhà và bạn bè?

Tiêu Cố cũng từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng rồi anh vẫn giữ cô lại giúp đỡ.

Lâm Tĩnh Dung đứng tại chỗ một hồi, xoay người vào phòng bếp.

Mễ Tình sau khi giải quyết xong thịt bò trong nồi, vui vẻ đem khoai tây đổ vào. Mới vừa ngồi xuống, thì thấy Dung Dung bưng bát lạnh cao ngất đi tới.

Mễ Tình nói: “Tôi không gọi món này.”

Lâm Tĩnh dung đem lạnh cao ngất bỏ lên trên bàn, đối với cô cười cười: “Cái này là tôi tặng cô, cô mới tới , chúng tôi làm chủ quán phải tận tình phục vụ rồi.”

Mễ Tình có chút cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn. Cô so với ông chủ hào phóng hơn nhiều.”

Lâm Tĩnh Dung buồn cười: “Người buôn bán khó tránh khỏi đều có điểm keo kiệt, kỳ thực ông chủ chúng tôi đối với nhân viên đều rất tốt, chỉ cần cô không lấy xoài sấy của anh ra, cái gì cũng dễ nói.”

Mễ Tình: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.