Bán Ngâm

Chương 3: Chương 3: Một màu đỏ tươi (3117 từ)




Giữa ban ngày, ánh mặt trời vẫn chói chang trên đỉnh đầu, nhưng Nguyễn Niệm Sơ lại cảm thấy mình đang ở trong bóng tối. Chạy trốn đến đây, trải qua trăm nghìn cay đắng, liền như thế mà chết trẻ, cô không cam lòng.

Cô đứng yên tại chỗ nhìn anh ta, không nhúc nhích. Người kia vẫn thờ ơ, lạnh nhạt.

Xung quanh đây, cây cối che rợp trời, tiếng gió cùng tiếng thú kêu thác loạn rơi vào bên tai, giữa bọn họ lại như chết lặng.

Nửa khắc sau, cô tận lực ổn định cổ họng đang run của mình, gần như cầu xin: “Hãy để tôi đi, cầu xin anh. Tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không đem chuyện của các anh nói ra...Tôi chỉ là đến để dạy học thôi, để tôi về nhà đi, cầu xin anh.”

Lệ Đằng nói: “Cô không thể đi.”

“Tại sao?” Ba ngày qua áp lực và sự chịu đựng nhanh chóng bùng phát, mắt cô đỏ lên, thấy tuyệt vọng và bất lực. Anh ta không giết cô, cũng không động vào cô, cô không hiểu vì sao anh ta cứ giữ cô ở bên người. Cô run giọng nói: “Ở đây chỉ có một mình anh, chỉ cần anh đồng ý thả tôi đi, tôi liền có thể rời đi, không phải sao......Anh thả tôi đi, cầu xin anh.”

Lệ Đằng mặt lạnh tanh, không nhúc nhích. Vẫn là câu nói kia: “Tôi nói rồi. Cô không thể đi.”

Nguyễn Niệm Sơ chán nản cúi đầu, đột nhiên cười mỉa, vừa tự giễu vừa châm chọc. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người này cùng với mấy tên béo lùn kia là cùng một nhóm, cô làm sao có thể xin anh ta, hy vọng xa vời anh ta sẽ thả mình? Anh ta làm sao có thể để cô rời đi?

Thật khờ, thật ngốc, thật ngu xuẩn.

Nguyễn Niệm Sơ cắt chặt môi, lấy hai tay che mặt, cô khóc, hai vai run run. Lệ Đằng từ đầu đến cuối chỉ đứng cách đó không xa, nhìn cô.

Cô không biết mình ở dưới mắt anh ta khóc bao lâu. Chỉ biết là, đang khóc lóc, thì nghe thấy đối phương mở miệng, vẫn là âm thanh lạnh như băng kia: “Nơi này cách thôn làng gần nhất cũng phải hơn 140km, toàn bộ đều là rừng rậm, có 8 nơi đặt bom mìn. Nếu cô cảm thấy mình có thể còn sống mà đi ra, thì đi đi.”

Nguyễn Niệm Sơ khóc đến hai mắt đều sưng đỏ, đến tận lúc này, mới ý thức được chính mình lỗ mãng. Hoàn cảnh địa lý nơi này, cô hoàn toàn không biết, vừa nãy suýt nữa bước vào khu bom mìn. Nếu anh ta không xuất hiện, cô khả năng sẽ thành một nắm bùn nhão rồi.

Nguyễn Niệm Sơ nghĩ mà sợ, xương sống không tự chủ được mà lạnh buốt.

Lệ Đằng nhướn mày nhìn: “Không đi nữa à?”

“...” Cô buồn bực, không có lên tiếng.

“Người đã chết rồi thì cái gì cũng không còn. Theo tôi trở về.” Anh nói xong, sau đó tiếng giày giẫm nát mấy cành lá dưới đất. Lệ Đằng xoay người, không buồn quay đầu lại đi thẳng.

Nguyễn Niệm Sơ ngây người mấy giây.

Người đã chết rồi thì cái gì cũng không còn... Trong đầu cô vang vọng giọng nói của người kia. Cô nhắm mắt lại, mở ra, cất bước đi đằng sau anh ta.

*

Nguyễn Niệm Sơ chạy trốn lần này, chỉ mất một tiếng đồng hồ cô ra khỏi doanh trại và quay trở về. Nhưng mà cực kỳ không may, phát hiện cô chạy trốn ngoại trừ Lệ Đằng ra, còn có mấy người khác.

Doanh trại bốn phía đều là nhà, ở giữa có khoảng đất trống.

Hơn ba giờ chiều, là thời điểm Campuchia có ánh mặt trời mãnh liệt nhất, nhiệt độ chói chang như thiêu đốt mặt đất rộng lớn.

Trên đất trống đặt một bàn gỗ dài hình chữ nhật, trên bàn rải rác các tờ đôla Mỹ. Một đám thiếu niên đứng quanh bàn, đang hò hét, cổ vũ đánh bạc.

Đám thiếu niên này, nhỏ nhất là mười tuổi, lớn nhất cũng mới mười bảy mười tám, Nguyễn Niệm Sơ không dám nhìn loạn, cô theo bản năng núp sau lưng Lệ Đằng.

Cũng may, mấy cậu nhóc này cũng chỉ lo đánh bài, không mấy chú ý đến cô. Một trong những người đó nhìn thấy Lệ Đằng, nhếch môi, cao giọng chào hỏi: “Anh Lệ!”

Lệ Đằng cười nhạt, vỗ vỗ bờ vai ngăm đen của cậu ta, vẻ mặt lạnh lẽo hiếm khi nhu hoà đi: “Vận may thế nào?”

“Cũng được ạ.” Thiếu niên này đoán chừng mười ba mười bốn tuổi, gọi là Thác Lý. Tâm trạng cậu ta rất tốt, vừa nói, vừa rút ra mấy tờ tiền mặt đưa cho Lệ Đằng, “Anh, cho anh tiền mua rượu uống.”

“Giữ lại cho mình đi.”

“......Vâng.” Cậu ta gãi gãi trán, tầm mắt đảo qua Nguyễn Niệm Sơ thì sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười ngây ngô nói: “Em giữ lại, tương lai cũng sẽ kiếm một người vợ xinh đẹp.”

Lệ Đằng liếc nhìn Nguyễn Niệm Sơ một cái. Cô gái này trốn ở sau lưng anh, tay nắm vạt áo, đầu cúi xuống, sắc mặt cũng không tốt, chiếc cằm nho nhỏ so với lần đầu tiên gặp đã nhọn đi một chút. Da cô vốn đã trắng, giờ mất đi một phần huyết sắc, lại càng trắng hơn.

Tầm mắt anh dừng lại trên người cô vài giây, rất nhanh dời đi. Cũng không giải thích gì thêm.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên có loạt bước chân gấp gáp truyền đến. Bọn họ nghiêng đầu qua, nhìn thấy một người đàn ông mặt tròn thân hình mập mạp. Hắn thở hồng hộc, chạy đến bên Lệ Đằng, đứng vững rồi nói: “Anh Lệ.”

“Chuyện gì?”

Mặt tròn nhíu mày, như có như không liếc mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ, lắp bắp nói: “Ông nội...gọi anh qua một chuyến. Nói là, cũng phải đem người phụ nữ Trung Quốc đến.”

Nguyễn Niệm Sơ nhận thức mờ mịt. Lệ Đằng im lặng, vẻ mặt không có cảm xúc gì gật đầu: “Được.”

Mấy phút sau, Nguyễn Niệm Sơ theo Lệ Đằng đi tới một căn nhà gỗ chân cao. Nó nằm ở nơi sâu nhất trong toàn bộ doanh trại, được bao quanh bởi các vệ sĩ, chung quanh đều có người canh gác, đều cầm trong tay súng AK47, thay phiên nhau trực suốt cả ngày.

Không phải là phòng cô ở trong mấy ngày nay. Nguyễn Niệm Sơ nhìn bốn phía xung quanh, trái tim ngày càng siết lại.

Lệ Đằng dừng lại, giơ tay lên, vừa muốn gõ cửa, lại bị một lực yếu ớt chặn lại. Anh quay đầu nhìn, bàn tay trắng nõn của cô không biết khi nào đã kéo góc áo anh, có chút dùng sức.

Tầm mắt anh lạnh lùng di chuyển từ phía dưới lên, nhìn cô.

“...” Nguyễn Niệm Sơ giật giật môi, lúng túng nói, “Anh dẫn tôi đến đây để làm gì?”

Chỗ này là hang hổ ổ sói, cô phải cẩn thận từng li từng tí một, như có băng trên giày, thật sự rất đáng sợ.

Lệ Đằng nói: “Vào trong thì biết.” Vừa nói xong, anh gõ cửa phòng. Bên trong có một giọng nói trung niên truyền ra, hơi ho khan, dùng Miên ngữ nói: “Ai?”

Lệ Đằng đáp: “Ông nội, là tôi.”

Ông ta hắng giọng: “Vào đi.”

Lệ Đằng đẩy cửa phòng đi vào, Nguyễn Niệm Sơ nhắm mắt đi sau lưng anh, cô khẽ cắn răng, mồ hôi rịn trên thái dương lạnh toát. Làm nàng không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt vào nhà, người kia đã cúi đầu nói với cô 3 từ, xưa nay giọng anh luôn lạnh lẽo, bất ngờ có vẻ nhu hoà hơn. Anh nói, đừng sợ. Âm lượng chỉ đủ cho cô nghe thấy.

Nguyễn Niệm Sơ mắt nhảy lên.

Căn phòng này, bốn phía đều có rèm cửa sổ, tuy là sau giờ ngọ, nhưng ánh sáng lại có chút tối tăm. Đồ Ngoã cầm trong tay chuỗi phật châu, nhắm mắt thầm niệm cái gì. Nghe thấy tiếng động, ông ta mắt cũng không mở, chỉ nhếch môi nói: “Ta nghe nói, người phụ nữ của cậu hôm nay không nghe lời, tự mình đi ra ngoài sao?”

Lệ Đằng cười cực nhạt, nói: “Cô ấy thấy chán, tôi cho phép cô ấy đi dạo xung quanh một chút. Nhưng cô ấy ngốc quá, không tìm được đường trở về.”

“Thật không?”

“Vâng.”

“Lee, cậu xác định không có lừa gạt ta?”

“Tôi xác định.”

Nghe vậy, Đồ Ngoã chầm chậm nhấc mí mắt lên. Lệ Đằng chỉ đứng cách ông ta mấy bước, mắt hơi rủ xuống, mặt lạnh lùng, không hề có cảm xúc. Đồ Ngoã híp mắt. Năm xưa, ông bị người ta phản bội, đứng trước cái chết và sự sống đã được người này cứu, từ đó về sau, người thanh niên này luôn đi theo ông làm việc, vào sinh ra tử ròng rã bốn năm. Từ lần đầu gặp gỡ, Đồ Ngoã đã biết, người thanh niên này không đơn giản, nếu dùng được, anh ta sẽ là lưỡi dao sắc bén nhất, không dùng được, anh ta có thể khiến bạn rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Đồ Ngoã đứng dậy, tiến vài bước về phía Lệ Đằng. Nguyễn Niệm Sơ thấy ông ta đến gần, càng hướng về phía sau lưng của Lệ Đằng trốn, trong mắt đầy cảnh giác.

Sau đó cô nhìn thấy Đồ Ngoã giật giật, lấy ra một con dao sắc bén, khoát tay, chống đỡ ở trên cổ Lệ Đằng.

Trong phòng, lặng ngắt vài giây.

Đột nhiên, Đồ Ngoã cong khoé miệng, thấp giọng nở nụ cười, đưa con dao cho Lệ Đằng: “Đây là hàng tốt đấy. Tặng cậu.”

“...” Nguyễn Niệm Sơ căng thẳng đột nhiên được buông lỏng, thở ra một hơi. Ánh mắt vô thức đảo qua con dao kia, con ngươi co lại, cô thoáng nhìn thấy chữ “không quân Trung Quốc” khắc trên chuôi dao.

Rất nhanh, chẳng nhìn thấy rõ nữa.

Lệ Đằng nhận lấy con dao. Anh quan sát con dao này, không có một gợn sóng, hỏi: “Đây là dao gì?”

Đồ Ngoãn cười, giọng điệu rất tuỳ ý, như thể đang bàn về một chiếc bánh rẻ tiền: “Là dao của lính đặc chủng đặc biệt của không quân Trung Quốc. Bốn năm trước, ta cùng với boss giết 2 người, hai con dao chính là chiến lợi phẩm. Một cái boss giữ, còn một cái tặng cho ta. Hiện tại, ta đem con dao này tặng cho cậu.”

Lệ Đằng khẽ cong khoé miệng, “Dao của không quân Trung Quốc, đương nhiên là đồ tốt. Nhưng món đồ quan trọng như vậy, ngài nên giữ lại thì hơn.”

Đồ Ngoã xua tay, ôm lấy bờ vai anh: “Lee, ta xem cậu như con trai của mình. Đừng khách khí với ta.”

Lệ Đằng nói: “Cảm ơn, A Công.”

Hai người đàn ông đứng nói chuyện, Nguyễn Niệm Sơ đứng ở bên cạnh, hoàn toàn phớt lờ đi. Không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy, Lệ Đằng năm ngón tay cầm dao, thon dài mạnh mẽ, càng nắm càng chặt. Như thể đang cố gắng kiềm chế cái gì.

Nhưng vẻ mặt của anh vẫn như trước, như gió thoảng mây trôi.

*

Việc Nguyễn Niệm Sơ chạy trốn, bị Lệ Đằng hời hợt giấu đi, Đồ Ngoã đối với cô đã nổi lên sát tâm, nhưng thấy Lệ Đằng cứng rắn bảo vệ, đành phải thôi. Cô lại một lần nữa nhờ anh bảo vệ mà tránh thoát được một kiếp.

Cô vẫn như cũ đầu đầy ý định chạy trốn. Nhưng lại kiêng kị cảnh cáo của người kia, cũng không dám làm càn.

Cứ như vậy, tháng ngày khó khăn và gian nan cứ hướng về phía trước. Nguyễn Niệm Sơ như cũ với Lệ Đằng ở cùng nhau, ban ngày, anh ta sẽ thỉnh thoảng ra ngoài, cô ngồi đờ ra ở trong phòng, buổi tối, cô nằm giường ngủ, anh nằm đất, hai người gần như không nói với nhau câu nào.

Cô cũng không rõ hành vi của anh ta.

Có lúc cô nghĩ, anh ta thật là một kẻ lập dị. Có khi lại nghĩ, anh ta đại khái vẫn còn lương tâm, miễn cưỡng vẫn tính là người tốt. Ở trong một hoàn cảnh đầy hung ác thế này, vẫn còn giữ được lòng tốt, thực sự cũng không hề dễ dàng.

Tuy nhiên, anh ta đã nói sẽ đảm bảo sự an toàn cho cô. Nhìn tình huống trước mắt, Nguyễn Niệm Sơ tin tưởng vào lời hứa của anh ta. Vì vậy, ngôi nhà tre đơn sơ nhưng lạnh lẽo và sạch sẽ này trở thành nơi duy nhất cô có thể yên tâm ở lại.

Ngoài ra, cô cũng không có cách nào khác để trốn thoát. Cũng may, hai người ở chung tạm thời cũng rất hoà hợp, chí ít vẫn bình an vô sự, nước sông không phạm nước giếng.

Mãi đến tận ngày thứ sáu, hài hoà trong lúc vô tình bị đánh vỡ.

Mùa mưa ở Campuchia, bình thường nhiệt độ rất cao, chỗ sâu nơi rừng rậm lại ẩm ướt, Nguyễn Niệm Sơ nhẫn nhịn sáu ngày, rốt cuộc cũng không thể chịu nổi.

Lúc ăn cơm chiều, cô mất một lúc lâu lựa chọn từ ngữ, mới lấy dũng khí, thấp giọng hỏi Lệ Đằng: “...Mấy người bọn anh, bình thường tắm ở đâu?”

Lệ Đằng đang ăn một miếng thịt bò kho tương, hờ hững nói: “Ở sông.”

“...” Vẻ mặt Nguyễn Niệm Sơ hơi dừng lại, nhất thời không biết phải nói sao.

Lệ Đằng ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rơi trên mặt cô. Anh hỏi: “Cô muốn tắm à?”

Cô chần chờ một chút, ừm một tiếng.

Lệ Đằng gật đầu, “Được rồi.” Lời vừa nói xong, anh thả miếng thịt bò xuống, bước ra khỏi cửa. Khi anh quay lại, anh một tay mang theo một thùng gỗ lớn.

Nguyễn Niệm Sơ thấy thế, theo bản năng muốn đến giúp một tay, đầu ngón tay vừa mới chạm vào mặt thùng, Lệ Đằng đã lạnh nhạt nói, “Tránh ra.”

Cô: “...”

“Cái thùng này nặng, cô bê không nổi.” Anh nói xong, như trước vẫn bê cái thùng bằng một tay. Nguyễn Niệm Sơ cau mày, ánh mắt theo thùng nước nhìn về phía cánh tay trái của anh, mới phát hiện hoa văn hình đuôi rồng trên bắp thịt căng cứng, gân xanh nổi lên, phảng phất nhận thấy một lực tác dụng vô cùng mạnh.

Cô không thể làm gì khác hơn là đứng yên.

Không bao lâu, Lệ Đằng thả thùng xuống, lại đi ra ngoài, mấy phút sau, anh xách hai vại nước về, đun nó lên. Nguyễn Niệm Sơ liếc nhìn trên bàn vẫn còn nửa khối thịt bò, ấp úng nói: “...Anh đi ăn cơm đi, tôi tự mình lấy nước được.”

Lệ Đằng căn bản không để ý đến cô, sau đó lại đi ra ngoài lấy nước, đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng thùng cũng được khoảng hai phần ba nước. Lần cuối cùng vào nhà, anh còn ném cái gì đó cho Nguyễn Niệm Sơ.

Cô nghi hoặc, cúi xuống nhìn, đó là chiếc quần xà rông Campuchia màu trắng. Lại nghe Lệ Đằng nói: “Quần áo là của A Tân. Trừ cô và bà ấy ra thì doanh trại không có phụ nữ khác. Chỉ có cái này thôi.”

Nguyễn Niệm Sơ nhớ đến bà lão mỗi ngày đều đưa đồ ăn và dọn dẹp bát đũa cho họ kia. Cô gật đầu, chần chờ định nói cái gì, người kia đã xoay người đi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Cô hơi bối rối, cầm cái xà rông này, hai từ “cảm ơn” nghẹn ở cổ, lại nuốt trở về.

*

Người phụ nữ kia xuất hiện không hề nằm trong kế hoạch của Lệ Đằng. Cô là một bất ngờ.

Tên béo lùn là người háo sắc, nếu muốn làm, thỉnh thoảng cũng sẽ mang phụ nữ từ bên ngoài vào. Mấy năm nay, Lệ Đằng nhìn mãi cũng thành quen, chưa bao giờ quan tâm những chuyện vô bổ. Nhưng buổi tối ngày hôm ấy...

Đầu anh gối lên cánh tay, nằm ở trên nóc nhà, ngậm nhánh cỏ, híp mắt, quan sát bản hộ chiếu trong tay.

Không bao lâu, Lệ Đằng cất hộ chiếu đi, móc vào túi quần lấy bao thuốc. Lại lần tìm, thì phát hiện bật lửa không mang trên người. Anh liền từ nóc nhà nhảy xuống, chuẩn bị về phòng lấy. Nhưng đến cửa thì mới nhớ ra là cô gái kia đang tắm.

Thiếu một chút thì quên. Lệ Đằng ngậm thuốc lá nhíu mày, xoay người rời đi.

Bỗng nhiên, trời nổi gió. Nhà gỗ cửa sổ không đóng, gió làm rèm cửa bay một góc, ánh mắt của anh lại vô tình đảo qua, nhìn thấy trong thùng nước nóng hổi, tấm lưng trần trắng như tuyết hiện ra. Cô đang xoã tóc, vẩy vẩy đầu, bỗng dưng nghiêng người.

Khoảnh khắc ấy Lệ Đằng có chút thất thần.

Trong giây tiếp theo, máu trong cơ thể anh như sôi trào, cơ bắp căng ra, như sắp nổ tung.

Ngoài phòng hình như có tiếng bước chân nặng nề, vội vã rời đi.

Nguyễn Niệm Sơ trong lòng căng thẳng, cô cẩn thận lắng nghe một lúc, nhưng không thấy có động tĩnh gì. Chắc là cô nghe lầm. Cô liền thả lỏng, đem cả người chìm trong thùng nước. Ấm áp, rất thoải mái.

Cô không biết, bây giờ, Lệ Đằng đang ở sông tắm nước lạnh cho tỉnh táo.

Cảnh đó đã in sâu vào tâm trí anh, xua đi cũng không được.

Tấm lưng trắng nõn mềm mại, eo nhỏ tinh tế, khi cô nghiêng người, trên ngực có một nụ hoa màu đỏ tươi... Lệ Đằng nghiến răng, mi tâm nhíu lại thành hình chữ xuyên 川. Thật sự...... Mẹ kiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.