Bán Ngâm

Chương 16: Chương 16




Khoảng mười một rưỡi đêm, Nguyễn Niệm Sơ mang một không khí quỷ dị trở về nhà.

Cô là được Lệ Đằng đưa về.

Toàn bộ quá trình, anh ta ngoại trừ hỏi địa chỉ nhà cô ra thì cái gì cũng không nói. May có Lý Tiểu Nghiên, từ tây sang đông cười khanh khách tán gẫu, đem bầu không khí lúng túng này hoà hoãn đi vài phần.

Đến tiểu khu, cô nói xong lời cảm ơn liền vội vã xuống xe, chạy bay như ma đuổi. Dù sao Kiều Vũ Phi có câu danh ngôn, làm kỳ đà cản mũi lâu nhất định bị sét đánh.

Mới vừa vào cửa, thanh âm mẹ Nguyễn đã từ phòng khách truyền đến, lải nhải nói: “Sớm biết trễ như vậy, mẹ đã bảo bố đi đón con. Đơn vị của con cũng thật là, nào có người diễn xuất nào muốn làm đến quá nửa đêm chứ... Chưa ăn cơm tối chứ? Để mẹ nấu cho con bát mì.”

Nguyễn Niệm Sơ thay dép lê, “Không cần đâu ạ. Trước đó con đã ăn cơm công tác rồi.”

Mẹ Nguyễn nhíu mày, “Vội vội vàng vàng khẳng định chưa ăn no. Con đi tắm rửa trước đi, xong rồi thì đi ra ăn thêm chút nữa.”

Nguyễn Niệm Sơ không có cách nào, đành phải đồng ý, vừa vịn tường vừa chậm rãi dịch đến hướng phòng. Mẹ Nguyễn thấy động tác cô không được tự nhiên, tầm mắt dời xuống, dừng ở trên đùi cô, lông mày tức thì nhíu chặt: “Con chân là bị làm sao?”

Cô nói: “Con lúc lên sân khấu gấp quá, bị trật chân một chút.”

Mẹ Nguyễn vừa nghe liền cảm thấy đau lòng, xoay người đi lấy rượu thuốc rồi trở lại, quở trách nói: “Là người lớn rồi, đi đường mà cũng có thể bị trật chân.” Vừa nói vừa đỡ Nguyễn Niệm Sơ ngồi xuống sofa, “Tự mình cởi dép ra đi.”

Nguyễn Niệm Sơ không dám kháng chỉ, nhanh nhanh cởi dép ra rồi đem chân bị thương gác lên đùi mẹ Nguyễn, cười gượng hai tiếng: “Mẹ, hãy nể tình con là con gái ruột của mẹ, mẹ nhẹ thôi nha.”

Mẹ Nguyễn hừ lạnh một tiếng, đổ rượu thuốc thẳng xuống mắt cá chân đang sưng đỏ của cô, Nguyễn Niệm Sơ đau đến mức gào thét lên. Mẹ Nguyễn mắng cô, “Chính mình không cẩn thận giờ còn có mặt mũi kêu đau, nhịn cho mẹ.” Lực đạo trên tay nhẹ nhàng hướng xuống, lại nói: “Đúng rồi, mẹ có thứ tốt muốn cho con xem.”

Nguyễn Niệm Sơ đoán được cái gì, “Ảnh chụp đối tượng hẹn hò?”

Mẹ Nguyễn nheo mắt cười nhìn cô, “Lần này, dì Lưu con một lần tìm cho con bốn người, bốn bức ảnh mẹ đều đã chọn ra. Mẹ cũng không làm khó con, trong bốn người chọn một là được.”

Nguyễn Niệm Sơ trầm mặc đỡ trán, không hiểu thứ tốt này “tốt” ở chỗ nào. Cô nhiều lúc cũng bội phục mẹ mình dù là người đánh trận nào thua trận đó, nhưng luôn có tinh thần hăng hái cao, đặc biệt là trong việc tìm đối tượng hẹn hò cho cô. Cô không tình nguyện, nhưng vẫn luôn phối hợp. Dù sao mẹ là người trung niên, có chút yêu thích cũng không dễ dàng, chính như câu tục ngữ kia — cô không sao cả, mẹ cô vui vẻ là được rồi.

Vì thế Nguyễn Niệm Sơ hơi yên lặng, xoè tay giơ ra, “Cho con xem đi.”

Mẹ Nguyễn sửng sốt, “Con nha đầu này đổi tính sao, tích cực như vậy?”

Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu, “Con chỉ sợ chờ đến chút nữa mới nhìn thấy bức ảnh thì nuốt không trôi.”

Mẹ Nguyễn nâng tay thưởng cho cô một phát bạo lực.

Mấy phút sau, bốn tấm ảnh được đóng dấu đặt trước mặt Nguyễn Niệm Sơ. Mẹ Nguyễn nói lời thấm thía, “Mấy đối tượng này diện mạo cũng tầm trung. Nhưng nam nhân ấy mà, trung hậu đáng tin cậy là điều quan trọng nhất, có tướng mạo cũng không thể làm ra cơm ăn được. Bốn người này, bằng cấp thấp nhất là thạc sĩ, công tác ở viện nghiên cứu vật lý cũng có, làm tài chính cũng có, đều là nhân tài trong giới nhân tài.”

Cô một bên vừa nghe mẹ cô thuyết giáo, vừa thờ ơ cầm lấy một tấm ảnh, chỉ liếc mắt một chút, liền nhanh chóng đặt xuống bên cạnh. Gật đầu, “Có thể thấy được nhân tài“. “Thông minh tuyệt đỉnh.”

Mẹ Nguyễn nghẹn một cái, bị cô làm cho tức chết, “Ba tấm kia không phải là còn chưa nhìn đến sao? Nhanh nhanh chọn, để mẹ còn bảo dì Lưu hẹn thời gian với người ta.”

Nguyễn Niệm Sơ lại cầm lấy ba tấm khác. Những người đàn ông độc thân này từ cao đến thấp đủ cả, có béo có gầy, điểm giống nhau chính là đều là người Vân Thành, đều có công việc tốt. Cô nhìn tấm này rồi đến tấm kia, cuối cùng chọn một tướng mạo nhìn vừa mắt nhất đưa cho mẹ Nguyễn, ngáp dài, “Là anh ta đi.” Nói xong đứng lên, chuẩn bị đi tắm rửa.

Mời vừa đi được hai bước, liền nghe thấy thanh âm điện thoại của mẹ Nguyễn và dì Lưu.

“Tiểu Lưu, Niệm Niệm chọn người đang làm công tác ở ngân hàng, em hãy liên lạc một chút, để chúng nó gặp mặt nhau đi... Ừ đúng, chính là tên tiểu tử họ Trần ấy. Cái gì? Chỗ em vẫn còn một người nữa? Làm công việc gì? Ồ, ồ.” Mẹ Nguyễn nhíu mày nghĩ nghĩ, lại nói: “Hay là thôi. Vẫn phiền em liên lạc với cậu ngân hàng kia đi. Cảm ơn nhé.”

Mẹ Nguyễn cúp điện thoại.

Nguyễn Niệm Sơ cầm lấy một quả táo, cắn răng rắc, thuận miệng hỏi: “Dì Lưu nói gì vậy ạ?”

“Không có gì. Dì ấy bảo dì ấy còn biết một đứa con trai của bạn dì ấy, cũng đang độc thân. Hỏi con có muốn xem ảnh hay không.” Mẹ Nguyễn nói, “Nghe nói ba mươi tuổi đã là thượng tá không quân, chức phó lữ. Mẹ nghĩ rằng, con vừa mắt người ta, nhưng người ta có thể chướng mắt con. Cho nên mẹ từ chối.”

Thượng tá không quân, chức phó lữ.

Nguyễn Niệm Sơ tai trước tiên bắt được hai tin tức này. Trùng hợp như vậy, làm cho cô nhớ đến vị cố nhân cửu biệt kia, cùng người bạn gái chủ trì xinh đẹp cao gầy. Cô gặm táo, giọng điệu đùa cợt, “Nhân vật cấp thủ trưởng, đã ba mươi rồi còn không có đối tượng, không có chuyện đó đâu.”

“Chắc do bận rộn quá.” Mẹ Nguyễn nhún vai, “Làm lính, có bao nhiêu thời gian để nói chuyện yêu đương chứ?”

“Cũng đúng.” Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, vào phòng lấy quần áo ngủ, ngữ khí thuần khiết nói chuyện phiếm, “Dì Lưu có hay không nói cho mẹ biết anh ta là người lữ đoàn nào?”

“Hỏi cái này làm gì?”

“Tuỳ tiện hỏi một chút.” Nguyễn Niêm Sơ thản nhiên nói, “Có thể con có bằng hữu quen anh ta.”

“Hàng không lữ.”

Vừa dứt lời, vẻ mặt thờ ơ của Nguyễn Niệm Sơ liền đọng lại, trong lúc nhất thời, trong đầu cô có trăm nghìn ý nghĩ hoang đường đang gào thét lướt qua. Cô không tin trên đời lại có điều trùng hợp đến vậy. Vì thế lại hỏi: “Người kia tên gọi là gì ạ?”

Mẹ Nguyễn lắc đầu, “Cái này mẹ không biết.”

Sau đó, làm cho mẹ Nguyễn không nghĩ tới chính là, Nguyễn Niệm Sơ thế mà lại nhét điện thoại vào trong tay bà, nói: “Nhanh mẹ, lập tức hỏi dì Lưu một chút đi.”

“...” Mẹ Nguyễn cảm thấy khó hiểu. Nữ nhi này luôn thờ ơ tuỳ ý, thiếu chút nữa là lười đến mức chả màng những thế sự ngoài kia, bỗng dưng lại có một người làm con bé truy hỏi mãnh liệt, thật sự là hiếm thấy.

Dù không hiểu, điện thoại vẫn được gọi đi. Sau đó khi nghe được đáp án, mẹ Nguyễn còn thuật nguyên lại cho Nguyễn Niệm Sơ, nói: “Người kia họ Lệ. Gọi là Lệ Đằng.”

Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt đột loé lên.

Cô không tin trên đời này có điều trùng hợp. Nhưng mà, cú vả mặt này lại đến nhanh như lốc xoáy.

*

Lúc sau, Nguyễn Niệm Sơ không chủ động hỏi mẹ Nguyễn về chuyện Lệ Đằng. Ngược lại là mẹ Nguyễn trong lòng nghi hoặc, uyển chuyển hỏi cô, có hay không có hứng thú với vị cán bộ không quân kia.

Nguyễn Niệm Sơ cũng không có phủ nhận. Trên thực tế, đều là những người độc thân nam tính, so với những nhân vật nhân tài tinh anh hoặc là hói đầu hoặc là hơi mập kia, cô đối Lệ Đằng thực sự hứng thú hơn nhiều.

Ai bảo anh ta lớn lên đẹp trai, mà cô lại vừa vặn là nhan khống [1].

[1]: Dễ xiêu lòng vì nhan sắc

Đối với đáp án này, mẹ Nguyễn rất vui mừng. Con gái trong phương diện tình cảm như bị khuyết gân, hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ quá để ý đến bất kì người khác phái nào. Dù con gái cảm thấy hứng thú với đối tượng, nhưng có thể gặp hay không thì không chắc.

Bà quyết định cho con gái một niềm vui bất ngoà.

Dì Lưu hơn nửa đời làm bà mối, miệng lưỡi sinh hoa, hiệu suất làm việc cũng cao.

Buổi chiều ngày thứ ba, Nguyễn Niệm Sơ nhận được tin nhắn Wechat của mẹ Nguyễn. Cô ấn mở, bên trong nhảy ra một cái danh thiếp, phía dưới mẹ Nguyễn nói rõ: “Dì Lưu gửi đến, đây là Wechat đối tượng hẹn hò của con. Thêm vào tâm sự.”

Nguyễn Niệm Sơ liếc mắt nhìn tấm danh thiếp kia một cái, buông di động xuống, tiếp tục luyện giọng.

Rất nhanh, mẹ Nguyễn gửi đến tin nhắn thứ hai: Thêm vào chưa? Chụp lại gửi ảnh cho mẹ xem.

“...” Nguyễn Niệm Sơ nhắm mắt day day mi tâm, một lát sau, động động ngón tay, nhấp vào tấm danh thiếp kia, hình đại diện cùng mô tả cá nhân đều không đặt, để trống không, chỉ có số tạo thành tên Wechat: 0714.

Nhìn qua thực đơn điệu.

Cô suy nghĩ một chút, liền gửi tin nhắn cho người ngân hàng kia để xác minh: Xin chào Trần An Khánh tiên sinh, tôi là Nguyễn Niệm Sơ.

Chừng mười phút sau, đối phương đã chấp nhận.

Nguyễn Niệm Sơ đem giao diện nói chuyện phiếm chụp lại, gửi cho mẹ Nguyễn, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Mẹ Nguyễn đáp lại bằng một mặt cười, cùng tin nhắn: Dì Lưu đã hẹn giúp các con thời gian gặp mặt cùng với phòng ăn. Bảy giờ tới, ở Bắc Uyển, phòng riêng tên là Phong Nhã Tụng.

Nguyễn Niệm Sơ im lặng vài giây, trả lời: Vâng.

Mẹ Nguyễn: Sau khi tan việc nhớ trang điểm lại, tô son môi, sửa sang quần áo và tóc tai đi.

Lần này, Nguyễn Niệm Sơ trực tiếp khoá màn hình di động. Ai biết mới vừa đặt xuống, thông báo Wechat có tin nhắn lại vang lên. Cô thoáng không kiên nhẫn, vừa cầm điện thoại lên nhìn, không ngờ tin nhắn lại gửi đến từ “0714“.

– Hội nghị bị trì hoãn, thời gian gặp mặt đổi thành tám giờ.

“...” Nhìn chằm chằm dòng chữ trên di động, Nguyễn Niệm Sơ không nhịn được, phụt cười ra tiếng. Lần trước xem ảnh, vị tinh anh này hơi mập lại mượt mà, hình tượng rõ ràng hiền lành. Không ngờ lại tương phản là vị tổng giám đốc băng sơn.

Đại khái chính là tương phản manh trong truyền thuyết.

Cô cảm thấy thú vị, tâm tình cũng tốt lên vài phần, trả lời: OK.

*

Buổi chiều giờ tan tầm cao điểm, Nguyễn Niệm Sơ trên tàu điện ngầm ngã trái lại ngã phải, suýt chút nữa bị chen thành bánh thịt. May mắn chính là, trước một giây cô đi vào nhà hàng Bắc Uyển, di động liền vang lên, tin nhắn của mẹ Nguyễn đập vào tầm mắt: Trang điểm sửa sang lại đầu tóc, đừng quên.

Này ngược lại nhắc nhở cô.

Nguyễn Niệm Sơ liếc nhìn mặt kính của cây cột khách sạn.

Trong gương, cô để mặt mộc, tóc dài màu đen xoã ngang vai, thoáng xúc động. Khônh trang điểm cũng không có vẻ quá khó coi.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn chính mình một lúc, lát sau, vuốt vuốt tóc, lấy son ra tô lên môi. Tuy cô đối với lần ra mắt này không ôm một chút ảo tưởng nào, nhưng trang điểm nhẹ gặp người là tôn trọng, không thể thiếu.

Làm xong tất cả, cô đi vào nhà hàng. Người phục vụ cười khanh khách tiến lên nghênh đón, đưa cô đi vào thang máy.

Phong cách trang trí của Bắc Uyển là kiểu Trung Quốc cổ kính. Ra khỏi thang máy, tầng bốn từ phòng khách cho đến hành lang, đều treo đèn lồng sừng dê. Nguyễn Niệm Sơ dừng lại trước cửa phòng Phong Nhã Tụng.

Người phục vụ lễ phép gõ cửa một cái, sau đó mời mở cửa mời cô đi vào.

Trần An Khánh còn chưa tới, trong phòng cũng không có người nào khác.

Cô nhíu mày, mắt nhìn di động. Hiện tại là bảy giờ năm mươi phút, cách thời gian ước định sớm hơn mười phút. Cô liền đến bàn gần đấy ngồi xuống, chuẩn bị làm chút nhiệm vụ trong trò chơi.

Mới vừa kết nối với mạng không dây, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Nguyễn Niệm Sơ ngạc nhiên, theo bản năng liền đứng dậy quay đầu lại.

Trong phòng rửa tay có một người đi ra. Vóc dáng hắn rất cao, đèn lồng sáng chưng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu hắn, phác hoạ ra một đường nét lưu loát gọn gàng, quần tây đen, vẫn là bộ mặt anh tuấn lạnh lùng, cũng vẫn là biểu tình luôn lãnh đạm thờ ơ kia.

Vẫn là trong kí ức của cô, không quá mức khác biệt.

Sau một lát sững sờ, Nguyễn Niệm Sơ phục hồi lại tinh thần, cong môi, hướng về phía anh ta cười một cái mình tự cho là tự nhiên nhất, “Anh cũng ở chỗ này chờ người sao? Thật ngại quá, tôi có khả năng đến nhầm chỗ.” Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Người kia đem khăn giấy lau tay ném vào thùng rác, liếc mắt, nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Cô không đi nhầm.”

“...” Nguyễn Niệm Sơ động tác đột nhiên dừng lại.

Phía sau cô, sắc mặt anh thong dong ngồi trở lại trên ghế, nới lỏng hai nút áo trên cổ, “Người cùng cô ra mắt chính là tôi. Mời ngồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.