Bản Cung Số Khổ, Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Bản Cung

Chương 37: Chương 37: Công chúa nói chuyện pha trà




Nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt nàng , Chiêu Hoa công chúa thanh thản dựa vào thành ghế , ánh mắt sâu thẳm . “Chỉ là một ít việc nhỏ để giết thời gian mà thôi , trở về làm cho người ta đem sách sử tiền triều , kèm theo danh dách nhân lực đưa tới, giao cho Tần ma ma, về phần Nghiêm Như không cần phái người giám thị” . Người như vậy, sẽ không dễ dàng lộ ra đuôi cáo, giám thị hắn, chỉ biết đánh cỏ động rắn.

“ Vâng , công chúa”, Hàn thượng cung ánh mắt chớp lên, cúi đầu cung kính nói.

Từ chỗ công chúa đi ra , Hàn thượng cung xoa xoa mồ hôi trên trán , nhìn bầu trời xanh, hít vào một hơi thật sâu . Hôm nay một chuyến này, rất là gian nan, cũng thu hoạch cực lớn, nàng quay đầu dặn dò Phùng ma ma : “ Ở trước mặt công chúa hầu hạ, nhất định phải tận tâm tận lực, mọi thứ không thể tự tiện chủ trương.”

Phùng ma ma bộ dạng phục tùng, có chút do dự, “ Còn Thái hậu ..”

Hàn thượng cung nhìn nàng thật lâu , sắc mặt nghiêm khắc, “Ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau, chủ tử của ngươi chính là công chúa . Còn việc trả lời Thái hậu như thế nào , ngươi nên hỏi công chúa, mà không phải ta!”

Lời này rõ ràng là nói, công chúa là một người chủ tử đáng giá dựa vào .

Phùng ma ma khẽ giật mình, trong con ngươi lóe sáng , sắc mặt vui vẻ , “ Nô tì nhất định tận tâm tận lực hầu hạ công chúa, chỉ nghe theo mệnh lệnh của công chúa .”

Sau khi Hàn thượng cung đi , Tần ma ma tiến lên, lần nữa hâm trà , thấy Chiêu Hoa công chúa khép hờ mắt , ngón tay khẽ chọc mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì, nàng thở dài một tiếng, thấp giọng hỏi: “Công chúa, ngài thật sự muốn cùng thế tử từ hôn?”

Chiêu Hoa công chúa lấy lại tinh thần, đem cặn trà trong chén đổ ra, dùng nước nóng giội lên nắp ấm, đồng thời rửa lại chén trà, bưng chén trà tinh tế nhìn xem, một hồi lâu mới trầm thấp lên tiếng, “ Ừ , ma ma có biết bản cung vì sao thích pha trà?”

“Nô tỳ không biết”, Tần ma ma lắc đầu, công chúa thích uống trà, càng ưa thích pha trà, một tay pha trà trong kinh thành quý nữ không ai bằng . Nàng thích một mình , lẳng lặng pha một ly trà,  nhìn lá trà lượn lờ, trong nước nóng nhảy múa, cho đến lúc lắng đọng, đôi mắt âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Công chúa luôn là như vậy, tâm tư thâm trầm, làm người cân nhắc không ra .

“Trà, thiền đều giống nhau . Ngày xưa Tô quý phi thích uống trà, trà nghệ của bản cung đều do nàng truyền thụ cho . Cùng một loại trà nhưng qua tay từng người thì hương vị cũng khác nhau , màu trà của bản cung không bằng một nửa của nàng “. Chiêu Hoa công chúa dùng thìa gỗ múc một muỗng lá trà bỏ vào tách trà có nắp, lại dùng nước sôi rót vào , lẳng lặng nhìn chăm chú, nhìn xem chén nước nguyên bản trong suốt dần dần biến thành màu vàng nhạt , lá trà vốn là khô quắt bắt đầu ở trong nước nở ra, xoay tròn, nhảy múa...

Gương mặt nàng tại trong sương khói lượn lờ trở nên cực không chân thực.

“Cho dù không thông trà đạo, ma ma cũng phải biết, trà này nếu là ngâm hỏng rồi, lá trà hư thối, liền đổ đi . Cho dù là trà ngon , lại thêm nước , cũng không còn đường cứu vãn , chỉ có thể đổ đi , lại pha một ly khác “. Chiêu Hoa công chúa nói xong, nhẹ nhàng khuấy nước trà, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần ma ma, lạnh lùng phun ra vài chữ: “Nhân duyên cũng như thế!”

Tần ma ma thần sắc trì trệ, “Công chúa...”

“Nhân duyên của bản cung cùng thế tử , liền giống như một chén trà pha hỏng . Nếu đã hỏng , dứt khoát nên đổ đi “. Chiêu Hoa công chúa thoải mái nói .

Tần ma ma ánh mắt phức tạp, lộ ra lo lắng, “ Còn vị Tần Thống lĩnh kia ... Nô tỳ mạn phép hỏi một câu không thích hợp . Công chúa thật sự muốn cùng hắn ?”

“Tự nhiên”, nghĩ đến Tần Mặc, thần sắc trên mặt Chiêu Hoa công chúa thêm nhu hòa . Nàng nhìn chằm chằm chén trà một hồi lâu , khóe môi cong lên , nụ cười rất là mê người, “Phật gia có nói: không cầm thi kệ , không bằng uống trà đi, nói chính là, có được trăm ngàn kệ ngữ của cao tăng lại làm sao nào, đến lúc chết chẳng phải cũng là bộ xương khô , còn không bằng tha thứ thết thảy, uống ấm trà đi!”

Cuộc sống mà nàng hướng tới , chính là tự nhiên tự tại , trần thế quá mức phù phiếm , chỉ ở chỗ núi rừng thanh tĩnh sương khói mênh mông này , có Tần Mặc làm bạn, mới có thể tâm tình thanh thản, thản nhiên đối mặt.

Chiêu Hoa công chúa đứng dậy, đi ra ngoài mấy bước, quay người , nhìn bộ đồ pha trà hơi nước lượn lờ , thanh âm êm dịu mà kiên định, “ Quỳnh tương ngọc dịch tư vị vô tận, nhưng so ra kém một bình trà thơm . Tần Mặc, chính là một bình trà của bản cung !” một bình trà uống mãi cũng không chán !

Tần ma ma nghe vậy giật mình , công chúa yêu thích pha trà, có thể nói là ưa thích đến tận xương tủy . Mặc kệ tới nơi nào, đều muốn tự mình pha một chén, tinh tế nhấm nháp, nàng nói Tần Thống lĩnh chính là trà...

Nàng mặt mo ửng đỏ, không nghĩ tới Tố Y cô nương nói đúng, bộ dạng này của công chúa , rõ ràng là đối Tần Thống lĩnh động tâm . Nàng thế này sao lại là nuôi nam sủng , rõ ràng là dự tính cùng hắn qua một đời.

Đối một người thị vệ động chân tình , cái này với công chúa mà nói, đến tột cùng là tốt, hay là xấu?

Tần ma ma nhắm mắt, thầm than một tiếng, cho dù là chuyện xấu lại làm sao nào, công chúa tính cách rất là cố chấp . Nàng nếu là hạ quyết tâm, không người khuyên được, nay cũng chỉ có thể đi theo công chúa, đi một bước nhìn một bước . Nàng cúi đầu, đuổi theo công chúa , dò hỏi: “ Công chúa bây giờ muốn đi chỗ nào?”

“Nếu là lấy tiếng tới chùa Phật An cầu phúc , bản cung tự nhiên muốn đi làm dáng!“. Công chúa một lời rơi xuống, dẫn đầu hướng về phía chùa Phật An .

Phía sau lưng nàng, Tần ma ma khóe mắt giật giật , vội vàng đuổi theo, nội tâm lại rất là bất đắc dĩ, làm dáng một chút...

Công chúa, ngài bất kính với Phật tổ như vậy , thật sự được không?

Trong chùa Phật An .

An Ninh quận chúa quấn quanh Mộ Dung Lan Tâm nửa canh giờ , “ Lan Tâm , ngươi cho ta chơi chút được không? Chỉ chơi ...”

“Không được!”, Mộ Dung Lan Tâm cười , ngón tay trạm vào trán nàng , “ Cái này còn đang nghiên cứu, còn chưa thành hình, ngươi nghịch ngợm như vậy . Nếu đưa cho ngươi, ngươi còn có thể trả cho ta ?”

“Khẳng định trả, chắc chắn trả ! Lan Tâm thương , tiểu Tâm Tâm, ngươi liền cho ta xem một chút đi !”, An Ninh quận chúa bĩu môi, “Lần trước, ngươi muốn bản chép tay , ta nhưng là trăm phương ngàn kế lừa cha ta mang đến tặng cho ngươi . Sao bây giờ , người ta tưởng nhìn một cái, ngươi cũng không chịu, người ta bỏ tỷ tỷ , chạy tới tìm ngươi, ngươi chính là đối với ta như vậy !”

“Tỷ tỷ? Ngươi có tỷ tỷ?”, Mộ Dung Lan Tâm nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn nàng, nói rõ không tin nàng, “ Quý phủ không phải là chỉ có một mình ngươi là đích nữ sao, lại từ đâu tới tỷ tỷ? Hơn nữa, cái bản chép tay của ngươi kia, nhưng là ta dùng thượng đẳng Dạ Minh Châu đổi cho ngươi “. Nàng vươn tay múa chân một cái, “ Dạ Minh Châu lớn như vậy , ngươi ở trên thị trường nhìn thấy qua , hai chúng ta , xem như là hòa nhau . Ai cũng không nợ ai, ngươi cũng chớ có mỗi lần đều lấy chuyện này ra nói , ta nghe nhiều lỗ sắp mọc kén ra rồi .”

“Được rồi , được rồi, không nói chuyện này”, An Ninh quận chúa nháy nháy mắt, nhoài người tới, “Ngươi quên sao, Chiêu Hoa công chúa trong cung ấy , nàng không phải là tỷ tỷ của ta hay sao ?”

Mộ Dung Lan Tâm liếc mắt nhìn nàng, “ Ngày trước không phải ngươi vẫn gọi nàng là công chúa sao, lúc nào tâm tình tốt mới có thể gọi nàng một tiếng Chiêu Hoa tỷ tỷ sao? Sao bây giờ , mở miệng kêu tỷ tỷ thân mật như vậy ? Không biết còn tưởng rằng các ngươi là tỷ muội ruột thịt đâu.”

“Hừ, ta cùng tỷ tỷ quan hệ so tỷ muội ruột thịt còn thân hơn “, An Ninh quận chúa nâng lên Chiêu Hoa công chúa, cái đuôi cũng sắp vểnh lên trời . “Có tỷ tỷ che chở chính là tốt, nguyên bản cha còn cấm ta , vừa nghe nói ta đi với tỷ tỷ , hắn liền cho ta ra ngoài , xem ra ngày sau sau phải ôm chặt đùi tỷ tỷ , chẳng qua có một việc... Tỷ tỷ nàng tính tình không quá tốt, lúc tức giận quá dữ dằn , chẳng khác nào nữ dạ xoa , ngay cả ta đều có chút sợ hãi...”

“An Bình, ngươi nói ai là Mẫu Dạ Xoa?”, thanh âm lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi truyền đến.

An Ninh quận chúa thân hình cứng lại, vẻ mặt đau khổ, quay đầu đi, vẻ mặt ai oán, “Tỷ tỷ, ngươi đến lúc nào?”

Chiêu Hoa công chúa đến gần, ánh mắt khóa chặt nàng, “Ngươi nói bản cung tính tình không quá tốt?”

“Không... Chưa nói...”, An Ninh quận chúa lui về sau một bước.

“Nói bản cung lúc tức giận rất dữ dằn ?”

“Không... Không có chuyện này...”, An Ninh quận chúa sắp khóc lên , hai mắt xoay tròn , chỉ vào Mộ Dung Lan Tâm, giọng the thé nói: “ Tỷ tỷ, ta thật không có nói ngươi, ta đang nói nàng, là nàng! Nàng là Mẫu Dạ Xoa, nàng rất hung dữ , tỷ tỷ ngươi phải làm chủ cho ta a!“.

Mộ Dung Lan Tâm há miệng , không thể tin nhìn nàng!

Chính mình gây chuyện liền thôi, còn đem nàng lôi xuống nước! Nàng đây là ngã mấy đời mới gặp gỡ An Bình chuyên gây tai họa này!

Nàng liễm liễm tâm thần, vội vàng ngồi xổm xuống, dựa theo kịch nam đoan trang hành lễ, cung kính nói: “Dân nữ Mộ Dung Lan Tâm gặp qua công chúa điện hạ, nguyện công chúa điện hạ an khang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.