Bản Chất Tâm Lý Học Tội Phạm

Chương 2: Chương 2: NỖI BUỒN CỦA BÚP BÊ - NỮ THI




Dương Thủ Minh bước vào phòng ngủ, từ từ quan sát xung quanh một chút.

Đây là phòng ngủ điển hình của nữ sinh, phòng ngủ lấy màu hồng làm chủ đạo, ba cái giường màu nhung mao được bày trí, quần áo có chút tản loạn đặt ở góc giường, trong hộc tủ bên cạnh chất đầy mỹ phẩm và các loại đồ trang sức dạng nhỏ. Một cái giường có vẻ khác biệt: giường được thu dọn chỉnh tề chỉ có một cái lược và một cái gương soi nhỏ, mấy quyển sách chuyên môn, giường và đồ dùng cũng là màu xanh da trời, chăn nệm được gấp lại như khối đậu hủ, trên giường, không có bất kỳ vật phẩm nào khác.

“Đây là giường của ai?” Dương Thủ Minh nhìn chiếc giường khác với mấy cái khác hỏi.

Lý Thiến vừa mới an ủi Lâm Diệu Diệu, quay đầu nhìn về Dương Thủ Minh, trả lời: “Đây là giường của tiểu Linh, tiểu Linh từ nhỏ lớn lên trong bọ đội, cô ấy rất là mạnh mẽ hiên ngang, nếu như kẻ xấu bắt được cậu ấy, coi như là bị đá bị thương, cậu ấy sẽ đánh trả, nhất định không để người khác tuỳ tiện hại mình, ô ô ô…”

Nói đến đây, Lý Thiến cũng không nhịn được khóc thành tiếng. Qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi nhìn qua Thần.

“Trương Thiệu Linh và Đàm Nhược quan hệ như thế nào? Các cô ấy bình thường có kết oán với ai hay không?”

Lý Thiến suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Linh rất kiên cường, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không có việc gì, cậu ấy có quan hệ tốt nhất với Nhược Nhược, như hình với bóng, làm gì cũng đều là làm cùng nhau, cùng ăn cơm, cùng đi học, cùng đi dạo phố, thậm chí có lúc còn ngủ chung một giường, Nhược Nhược là một cô gái rất lương thiện, đối với mọi người đều cười đến híp mắt, cũng không tranh cãi với người khác, chúng tôi đều là những sinh viên đại học bình thường, đa số thời gian ngay cả cửa trường còn không bước ra, làm sao có thể kết oán với người khác đến nỗi bị giết chứ?”

“Hai cô ấy đã có bạn trai chưa? Hoặc là có người theo đuổi không?”

“Bạn trai thì chắc là không có, không có nghe các cậu ấy nhắc tới, hơn nữa thời gian hai cậu ấy ở cùng nhau nhiều như vậy lấy đâu ra thời gian dư thừa để có bạn trai? Nếu không phải các cậu ấy đều là nữ sinh, tôi còn cảm thấy hai cậu ấy mới là một đôi đấy. Chỉ là khoảng thời gian gần đây, Trần Chính Hâm bên khoa thể dục đang cố gắng theo đuổi Nhược Nhược, nào là hoa tươi nào là ca hát, Nhược Nhược giống như cảm thấy anh ta rất phiền cho nên gọi điện thoại không nhận, gặp trên đường đi cũng tránh xa một chút”.

Dương Thủ Minh cầm cuốn sổ ghi chép viết cái tên Trần Chính Hâm, hỏi tiếp: “Lần cuối cùng hai người gặp bọn họ là lúc nào?”

“Xế chiều tôi có giờ học lúc 2 giờ, khoảng 1 giờ 50 rời khỏi phòng ngủ, khi đó các cậu ấy còn đang thảo luận xem buổi tối sẽ đi quán bar nào. Nghe giọng các cậu ấy có vẻ như là lần đầu tiên đến đó, đang tranh luận xem đến nơi đó sẽ có tình yêu hay là có gì mập mờ ở đó, tôi lúc ấy cũng không có chú ý nên không nhớ rõ”.

Lâm Diệu Diệu bên cạnh lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt ửng đỏ nhìn Dương Thủ Minh: “Khuya ngày hôm trước lúc 6 giờ tôi còn gặp các cậu ấy, lúc ấy tôi vừa mới tắm xong trở về, gặp các cậu ấy ăn mặc hoàn toàn lạ lẫm tay trong tay ra cửa, còn hỏi các cậu ấy muốn đi đâu, bọn họ chỉ quay qua nhìn nhau cười một tiếng nhưng không trả lời tôi, nếu như biết sẽ có chuyện xảy ra, tôi sẽ liều mạng ngăn không cho bọn họ đi, đều là do tôi, tôi thật đáng trách!”

Đáng tiếc, thế giới này không có nếu như, ai cũng không có khả năng biết trước được một giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, có lẽ cũng chính vì vậy mà tương lai thần thần bí bí mới có sức hấp dẫn.

“Làm sao có thể trách cô chứ? Muốn trách chỉ có thể trách tên giết người kia không có nhân tính, cô không nên tự trách mình”. Hồ Thần ở bên cạnh khuyên Lâm Diệu Diệu, nhìn thấy cô không khóc nữa mới hỏi tiếp: “Vậy các cô có bạn trai hoặc quan hệ tương đối tốt với bạn khác giới không? Bình thường còn có ai tiếp xúc khá nhiều với phòng ngủ của các cô?”

Lâm Diệu Diệu ánh mắt loé lên một cái, nhưng rất nhanh lại cuối đầu, “Tôi không có bạn trai”, Lý Thiến ở bên cạnh nói tiếp: “Tôi thì có bạn trai, học năm thứ hai đại học A khoa y, Khiếu Nguỵ Ly, anh ấy chưa từng tới phòng ngủ của chúng tôi, ngược lại bạn cùng phòng của anh ấy đều biết”.

Dương Thủ Minh thấy biểu hiện của Lâm Diệu Diệu, nháy mắt với Hồ Thần, chờ Lâm Diệu Diệu đang suy sụp khá hơn mọt chút mới hỏi cô: “Giúp chúng tôi viết lại số điện thoại của Đàm Nhược và Trương Thiệu Linh, các cô có máy vi tính không?”

“Có, ở trong ngăn kéo, tôi lấy cho các anh”. Lý Thiến vừa dứt lời, điện thoại Dương Thủ Minh đột nhiên vang lên. “A lô, cái gì? Ở đâu? Ừ, tôi lập tức đến đó”.

Cúp điện thoại, giao phó cho Hồ Thần lấy lời khai của một số người liên quan đến vụ án trong trường đại học, một mình hỏi lại Lâm Diệu Diệu một lần nữa, Dương Thủ Minh vội vàng lái xe rời đi.

Huyện Phong Lâm nằm ở thành phố K cũ, phòng ốc cũ kỹ, con đường loang lổ, rác rưới trong huyện chất đầy. Thấy Dương Thủ Minh đến, Triệu Dật bận bịu tới báo cáo đơn giản tình huống sơ bộ: “Nạn nhân là nữ, khoảng 20 tuổi, một số chỗ trên người có vết thương không sâu, pháp y Lâm phán đoán sơ bộ là do vật cứng đập vào phía sau đầu gây ra tổn thương não nghiêm trọng dẫn tới chết. Kỳ quái nhất chính là, người chết mặc âu phục của đàn ông”.

“Tra rõ thân phận nạn nhân chưa?”

“Ở hiện trường không có giấy tờ chứng minh thân phận nạn nhân. Đồng nghiệp của chúng ta đang hỏi thăm người dân xung quanh, tạm thời không phát hiện được gì”.

Dương Thủ Minh gật đầu một cái, né qua Triệu Dật nhìn về phía thi thể, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái. Nếu như buổi sáng là phát hiện thi thể giống như một con búp bê tinh xảo thì bây giờ thi thể này lại giống như một món đồ chơi bị người ta vứt bỏ. Tay chân thi thể vặn vẹo kỳ dị, máu me đầy mặt trên da đầy những vết bầm tím. Ở địa điểm vứt xác ruồi bay tán loạn, nước dơ giàn giụa, rốt cuộc nạn nhân và hung thủ có thù oán gì, cho dù chết cũng phải hạ nhục cô ta như vậy?

11 giờ sáng, mọi người ôm tâm sự đầy bụng rời hiện trường trở về tổ trọng án, không cần đợi triệu tập cuộc họp phân tích vụ án, mọi người đều thu thập tài liệu có trong tay điều tra một chút.

Pháp y Lâm Hiểu Hiểu lên tiếng đầu tiên: “Bước đầu khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân chết do mất máu quá nhiều, thời gian tử vong từ rạng sáng năm giờ đến sáu giờ, công viên nơi phát hiện tử thi cũng là hiện trường đầu tiên của vụ án, qua xét nghiệm DNA, máu bên trong thùng nhựa toàn bộ đều là của nạn nhân, trên tay phải nạn nhân có vết thương sâu rộng chừng 0,5 cm, sâu đến động mạch, ở hiện trường chúng ta không phát hiện được bất kỳ dấu vết máu bắn ra tung toé, điều này cho thấy rõ hung thủ lúc rạch cổ tay nạn nhân đã dùng thùng nhựa đựng máu phun ra ở động mạch cho đến khi tốc độ máu chảy chậm lại mới thôi, ngoài ra trong máu người chết chúng tôi tìm ra một số chất gây ảo giác và thuốc chống đông máu, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc chúng ta đến hiện trường, máu nạn nhân vẫn đang chảy. Nạn nhân thứ hai não bị tổn thương nghiêm trọng, trên người nạn nhân có khoảng bảy tám vết thương tạo thành sau khi chết, thời gian chết của nạn nhân sớm hơn một chút, khoảng 2 giờ sáng, bây giờ chúng ta biết được một số thông tin như vậy”.

Dương Thủ Minh gõ bàn từ từ nói: “Cái chết của nạn nhân thứ nhất và nạn nhân thứ hai có liên hệ gì với nhau hay không hay là hai vụ án mưu sát riêng biệt, bây giờ vẫn chưa thể xác định, công việc chủ yếu mà chúng ta phải làm là tra rõ ràng thân phận của hai người chết trước, tôi luôn cảm thấy, nạn nhân thứ nhất và nạn nhân thứ hai ăn mặc có chút vấn đề….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.