Bác Sĩ Có Độc

Chương 23: Chương 23: Chỉ Ánh trăng mới hiểu




Trong vài giây ngắn ngủi, trái tim Chu Sênh Sênh như ngừng đập.

Cô không nhúc nhích nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên hồ, từ bóng lưng cao thẳng, đến chếc cằm thon gọn, sườn mặt bên anh tuấn. Gương mặt kia gần như bị che khuất bởi những cái bóng của cây lá phản chiếu trên mặt hồ, nhưng phía bên sườn mặt kia lại như có ánh trăng chảy xuống, khiến con người ta chẳng thể rời mắt.

Nóng nảy dễ tức giận, cay nghiệt độc miệng, không kiên nhẫn, gặp lần đầu tiên đã khiến người ta nghĩ anh là công tử bột —— đây là ấn tượng đầu tiên của cô về anh.

Nhưng càng về sau này, khi bạn may mắn được bước vào thế giới của anh, để nhìn rõ con người bạn đã từng xem thường vài lần ấy, có lẽ bạn sẽ thay đổi suy nghĩ. Bởi vì anh là một vị bác sĩ tốt bụng dịu dàng, đồng thời luôn giữ vững phẩm chất nghề y, giàu lòng trách nghiệm, khiến người ta khó có thể quên được.

Chỉ tổng kết bằng một chữ ‘Tốt’, thật sự chẳng thể tả được hết con người anh, nhưng ngoại trừ nó cô chẳng thể nghĩ ra được từ nào đúng hơn.

Thì ra trên đời này không chỉ mình cô có vô số khuôn mặt, mà ngay cả anh cũng có rất nhiều bộ mặt. Khi bạn được chứng kiến một bộ mặt xấu xí nào đó của đối phương, bạn mới biết điều gì là quan trọng nhất, khó quên nhất. [1]

[1] Giải thích qua sợ mọi người không hiểu, ý của gái Sênh đoạn này là: một người có rất nhiều bộ mặt, nhưng không dễ để lộ mặt xấu của mình. Khi người ấy để lộ mặt xấu của mình trước mặt bạn, thì bạn sẽ không bao giờ quên được nó.

Ngón tay út khẽ giật giật dưới ống tay áo, Chu Sênh Sênh muốn làm chút gì đó, tiện tay vỗ vai anh mấy cái cũng được, hay ôm anh một cái cũng tốt, cô nhất định phải làm gì đó để nói cho anh biết cô đang rất cảm động, sau đó sẽ cố gắng an ủi anh. Nhưng đến cuối cùng, cô chỉ lẳng lặng đứng đó, tự cảm nhận được vốn từ nghèo nàn của bản thân và cả sự nhát gan trong con người cô.

Không, mày không thể làm gì được. Có giọng nói nào đó đang nói với cô như vậy.

Dù cô tha thiết muốn dành cho anh một cái ôm thật chặt, lau những giọt nước mắt ướt sũng nơi khóe mắt anh, nói với anh là đừng buồn. Dù cô rất muốn nói vài lời nào đó để chọc ghẹo anh, làm một hành động hài hước nào đó, cũng chỉ vì nụ cười của anh.

Nhưng Chu Sênh Sênh à, mày chẳng thể làm được gì cả.

Người ta hay nói sông cạn đá mòn, trời sụp đất nứt, tình cảm đôi ta mới chia lìa. Nhưng với cô mà nói, chỉ cần một cơn mưa có thể cuốn trôi tất cả.

Như một lời nguyền rủa đáng sợ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từ từ đắm chìm trong vòng xoáy của vị bác sĩ xấu tính, không thể nào thoát thân, nhưng cũng không thể nào dung nhập.

Vì thế, cô không nên làm gì cả.

Chu Sênh Sênh vừa tự nhắc nhở bản thân, vừa từ từ vươn tay về phía anh, cho đến khi nắm được một phần nhỏ ống tay áo của anh. Lớp nhung mềm mại nhẵn nhụi, chắc hẳn chiếc áo này được làm từ lông cừu là chính.

Sau đó cô nghe thấy giọng mình nhẹ nhàng hỏi: “Bác sĩ Lục, chiếc áo này của anh đắt lắm à?”

“…”

Dưới ánh trăng, vị bác sĩ đang đắm chìm trong thế giới nội tâm bản thân từ từ quay đầu lại, dường như trong đôi đồng tử đen bóng kia đang lé loi một tia sáng nhạt, cứ như thế mà nhìn cô chằm chằm chẳng chớp mắt.

Chu Sênh Sênh có chút chột dạ, cô từ từ rút tay về, cúi gằm mặt xuống. Ừm, cô biết mình lại thừa hơi rồi.

Nhưng ngay sau đó, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên đầu cô, chần chừ trong mấy giây, anh lại xoa xoa mấy lọn tóc xoăn trên đầu cô.

“Dù cô đang muốn nói đùa chọc tôi cười, hay vì đang thực sự cảm thấy rất buồn chán thì cũng ——” anh miễn cưỡng thu tay về, đút vào túi áo bành tô, giọng điệu cũng không nghiệm trọng như vừa nãy nữa, “Cám ơn cô, Chu An An.”

Anh xoay người đi về bãi đỗ xe.

Chu Sênh Sênh không rõ ý anh liền đuổi theo: “Cám ơn tôi vì điều gì?”

Cô cũng chẳng an ủi anh, càng không trả lời câu chia sẻ đầy tiếng lòng của anh cơ mà!

Nhưng dưới ánh trăng, bóng lưng cao dài thẳng tắp kia cứ băng băng đi phía trước cô, hình như Lục Gia Xuyên vừa khẽ mỉm cười, sau đó anh dịu dàng nói: “Cám ơn cô vì trong lúc tôi đang rãi bày tâm sự thì không nói mấy lời tào lao ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, không khiến tôi cảm thấy thật phiền phức.”

“Này anh nói cho rõ đi, tôi nói tào lao lúc nào? Không phải vừa rồi tôi còn im lặng nghe anh than khổ cả buổi đây sao? Nói thật nhé, trước giờ chẳng ai bảo tôi hay nói tào lao cả, mà toàn bảo tôi lạnh lùng ít nói thôi! Từ bé người ta đã ca tụng tôi là mỹ nữ không vướng bụi trần, cho nên anh không nói rõ vì sao lại bảo tôi nói tào lao, tôi sẽ không dễ dàng gật bừa thừa nhận quan điểm ngớ ngẩn này của anh đâu!”

Cô còn đang bước ngắn bước dài đuổi theo bác sĩ Lục thì người đàn ông đi trước kia bỗng chốc dừng lại, quay đầu nhìn cô, hai tay đút trong túi áo khoác.

“Chỉ bằng một câu cô nói lèo lèo vừa nãy thôi.”

“Tôi…” Cô nhìn theo anh, vốn định phản bác, nhưng để chứng minh bản thân không phải người hay nói nhảm, cho nên thiên ngôn vạn ngữ gì đó cũng chẳng muốn nói nữa.

Nào ngờ vị bác sĩ kia chỉ cười một cái, anh cứ đứng lì ở đó, ánh mắt tinh quái nhìn cô chọc ghẹo: “Tuy rằng cô hay nói nhảm, nhưng cũng không khiến người ta ghét lắm.”

“Cái gì gọi là không khiến người ta ghét lắm?” Anh có thể đừng khen cô cái kiểu vừa đấm vừa xoa thế này không?

Nhưng vị bác sĩ kia chẳng nói gì nữa mà nghênh ngang bỏ đi.

Chu Sênh Sênh thở phì phèo chạy theo bước chân anh, rồi lại bắt đầu lải nhải lẩm bẩm mắng anh, rõ ràng là đang mắng nhưng khóe miệng lại bất tri bất giác cong lên, đuôi lông mày khóe mắt đều là ẩn chứa ý cười dịu dàng.

Ngay cả cô cũng không nhận ra thái độ của anh bác sĩ với cô đã thay đổi, cô từng cho rằng anh chỉ có thể dịu dàng duy nhất trước mặt cô bé giường bệnh hai lăm, thật khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ, nhưng vừa rồi anh cũng đã đối xử với cô như thế.

Con người ấy à, cũng có những lúc thật ngốc nghếch, có đôi khi lại rất mẫn cảm, có đôi khi lại bỏ qua những việc hiện ngay trước mắt mình.

Chắc hẳn chỉ có ánh trăng trên kia mới hiểu được tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.