Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 304: Chương 304: Bởi vì là anh




Chương 305: Bởi vì là anh

Vừa dứt lời, con ngươi Tư Thần như có sao băng xẹt qua, trong nháy mắt bỗng chon vùi, nói: “Tiểu Huân, anh cho rằng…… Em sẽ thông cảm cho anh……”

Sự thất vọng tỏng mắt anh giống như một thanh kiếm nhọn được tôi luyện lâu đời, đâm bị thương tim cô, đâm bị thương đến cả ngũ tạng lục phủ của cô.

“A, anh cho là vậy sao? Đừng quá tang bốc tôi, tôi vĩ đại vô tư, thấu hiểu lòng người như anh nghĩ đâu. Tình yêu không ích kỷ đó là thần tiên không phải người phàm!

Lãnh Tư Thần, tôi thông cảm cho anh quá nhiều lần rồi, mỗi lần đều là tôi thông cảm, tôi nhân nhượng! Tình yêu là bình đẳng, mà cân tiểu ly của chúng ta, toàn bộ sức nặng đều dồn ở phía bên tôi……”

“……” Lãnh Tư Thần xiết chặt hai đấm.

Hạ Úc Huân đem cằm gác lên đầu gối, nhặt khung hình bị ném vụn trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn: “Tôi cho rằng…… Chỉ cần người kia là anh, cái gì tôi đều có thể nhẫn nhịn, đều có thể làm, nhưng lại phát hiện, bởi vì người kia là anh, tôi mới không thể nhẫn nhịn, không thể làm……”

“……” Lãnh Tư Thần một chữ đều không thể phản bác, xét đến cùng chuyện này là anh không đúng, anh không còn lời nào để nói.

Hai người cứ như vậy giằng co không thôi.

Hạ Úc Huân ôm pudding, vừa lúc dùng pudding che khuất gương mặt, dựa lưng vào cửa, đôi mắt khép hờ, đôi môi cắn chặt.

Một bộ tư thái phòng bị mà bài xích.

Cách đó không xa, Lãnh Tư Thần dựa vào cửa xe, bật lửa hút thuốc, nuốt mây nhả khói, tiếng chuông di động vẫn luôn vang, nhưng không nghe máy.

Gió thu hơi lạnh, lá cây ngô đồng lẳng lặng mà bay xuống, hai người cứ luôn trầm mặc như vậy.

Trong xe, Lương Khiêm sắp sửa bị bầu không khí căng thẳng này làm cho thần kinh thác loạn, anh tình nguyện nhìn hai người bọn họ buồn nôn mà làm ầm ĩ, cũng không muốn bọn họ chiến tranh lạnh, rất nhiều lần muốn ra khuyên vài câu, lại sợ thành vật hy sinh, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Thời gian từng chút một qua đi, rất nhanh cũng đã giữa trưa, tối hôm qua không ăn, hiện tại bụng Lương Khiêm đã đói đến thầm thì kêu.

Hai người kia thật đúng là hữu tình thủy ẩm thủy bão(*), một chút đều không cảm thấy đói khát sao?

(*): Có tình cảm là thấy no rồi.

Lúc sắp đến hai giờ chiều, Lương Khiêm thật sự là chịu không nổi, nhưng lúc này lại không dám để lão đại một mình ở chỗ này tự mình đi ăn cơm.

Vì thế đành phải kêu cứu: “A lô, Hướng Viễn, tôi đang ở trước nhà chị dâu, sắp chết đói, lại đây cứu viện, nhanh!”

Hướng Viễn đâu bên kia lập tức lắc đầu, “Nhà chị dâu? Tôi không đi!”

Sau khi trải qua lần chụp lén trước, trong lòng Hướng Viễn đã có bóng ma, đó là đầm rồng hang hổ, không được đi.

Lương Khiêm ở bên này rống: “Cậu cái đồ không lương tâm, lúc cậu ở doanh trại tịn nạn Châu Phi thiếu chút nữa đói chết, là ai cứu cậu ra? Hiện tại lão đại gặp nạn, thái độ cậu lại có thể như vậy?”

Nhắc tới việc này Hướng Viễn liền nối điên: “Cút! Đừng nói làm như lão tử cùng dân chạy nạn là một dạng như nhau? Lão tử đó là đi nghĩa vụ chi viện! Anh tư tưởng cảnh giới, anh biết cái đếch gì!”

Lương Khiêm âm dương quái khí mà phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy! Kết quả đồng bào khu tịn nạn đem cậu đánh cướp nói không dư thừa, ngay cả tiền ngồi xe về tổng bộ tình nguyện cũng không có! Nếu không phải lão đại nhặt cậu về, cậu đã sớm thành vật hy sinh dưới súng của phần tử khủng bố rồi!”

Hướng Viễn lúc đó là tiểu tử vừa mới ra đời, sau khi ra khỏi trường đại học nhiều lần gặp khó khăn, buồn bực thất bại, mịt mờ về giá trị tồnt ại của mình, nhất thời trong vòng luẩn quẩn liền muốn đi Phi Châu làm tình nguyện viên.

Trong lòng nghĩ, thế giới lớn như vậy, sẽ có nơi cần cậu ta.

Kết quả, giá trị của cậu ra xác thật được thể hiện, ít nhất, mấy người tị nạn đánh cướp của cậu ta hẳn là mấy tuần chịu đói rồi.

Cuối cùng, cậu ta còn thiếu chút nữa thành vong hồn dưới súng phần tử khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.