Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 97: Chương 97: Bỏ nhà trốn đi




Chương 98: Bỏ nhà trốn đi

Cô cư nhiên đuổi cậu đi? Cô không phải hao tổn tâm cơ mới đem mình đến đây sao? Chẳng lẽ thật sự là hiểu lầm?

Nam Cung mặc trong lòng nảy lên một cảm giác thất bại nghiêm trọng, lần đầu tiên có cô gái dám dùng thái độ kiêu ngạo như vậy đối với cậu.

Tuy rằng biết biết rượu phẩm của mình không tốt lắm, nhưng vẫnchưa tới mức phải trái đảo lộn, thậm chí đến trình độ xưng hô “Thiên sứ tỷ tỷ” ghê tởm như vậy…… Sao?

Cô hung tợn với mình như vậy, cậu cảm thấy trong lòng một trận ủy khuất chua xót, lúc bị Nam Cung lâm mắng cậu cũng chưa từng ủy khuất như vậy.

“Cậu rốt cuộc cút hay không?” Hạ Úc Huân cố nén không nhìn vẻ mặt cô đơn của cậu ta, cũng sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.

Đáy mắt Nam Cung mặc lên một tia đau thương, sắc mặt lại quật cường nói, “Tôi sẽ đi!”

Dư quang Hạ Úc Huân trong lúc vô tình liếc đến cánh tay cậu, ách, rất quen mắt a……

Đương nhiên quen mắt! Cánh tay đã bị cô gối cả đêm, giờ phút này mặt trên lại dính rất nhiều vết máu khô, không có gì bất ngờ khi nói là bị cô đè.

Đôi mắt Hạ Úc Huân nghẹn họng nhìn trân trối, Nam Cung mặc hào phóng mà trực tiếp trước mặt cô đem chiếc áo T-shirt cởi ra, sau đó nhặt bộ quần áo dơ bẩn nhìn không ra màu sắc trên sàn nhà kia lên mặc vào.

“Này! Cậu mặc như vậy sẽ cảm lạnh!” Hạ Úc Huân nhịn không được nhíu mi nhắc nhở một câu.

“Không cần cô quản.”

Tức chết rồi, nhóc con kỳ quặc này.

Hạ Úc Huân chạy tới, không nói hai lời lại đem quần áo cậu lột ra.

“Này! Cô cái cô gái này……” Nam Cung mặc còn muốn phản kháng, Hạ Úc Huân trực tiếp một tay tóm lấy tay cậu khiến cậu không có biện pháp lộn xộn.

Nam Cung mặc tức giận đến hai má đỏ bừng, bị kích động vì để Hạ Úc Huân chà đạp.

“Cậu đầu không thể cúi thấp xuống một chút à, phối hợp một chút?” Hạ Úc Huân nhón chân, đè đầu cậu xuống thật vất vả mới đem quần áo tròng vào được.

“Cô rốt cuộc có phải con gái hay không?” Cô gái này cư nhiên mặt không đổi sắc mà cởi quần áo đàn ông!

Hạ Úc Huân dường như suy đoán được tâm tư của cậu, bĩu môi nói, “Có liên quan gì đâu, cậu lại không phải đàn ông.”

Nam Cung mặc ngoài ý muốn nổi trận lôi đình, quát: “Ai nói tôi không phải đàn ông!”

“Cậu phải sao?”

“Tôi đương nhiên là phải!”

“Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc! Cậu còn chưa vị thành niên đâu! Đúng rồi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Tôi……” Đáng chết.

“Liền biết cậu mới chỉ vị thành niên.” Hạ Úc Huân lộ ra vẻ đúng rồi.

Nam Cung mặc giận dữ rời đi.

-

Bởi vì nhiều năm dưỡng thành thói quen, mặc dù rất mệt, Hạ Úc Huân vẫn là đúng giờ lại đi chạy bộ, nhưng không nghĩ tới cư nhiên sẽ ở ghế dài công viên nhìn thấy Nam Cung mặc.

Tiểu tử kia không trở về nhà ngồi ở công viên làm gì?

Thôi, mặc kệ cậu ta!

Vòng thứ nhất, vòng thứ hai, vòng thứ ba, chạy đến vòng cuối cùng tên kia vẫn còn đó, hơn nữa tựa hồ là ngủ rồi……

Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được đi qua, đẩy đẩy bờ vai cậu.

“Này! Tiểu tử thúi, dậy mau! Sẽ cảm mạo!”

Tên kia không chút nào phản ứng.

“Này! Bắc Đường mặc!”

Nam Cung mặc trẻ con mà xoa xoa đôi mắt, nói: “Bà dì nữ quỷ, bà đừng ầm ĩ!”

Tuy rằng nói ra có đủ chán ghét, nhưng dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh này thật sự là quá đáng yêu. Đứa nhỏ này quả nhiên vẫn là lúc mơ màng tương đối đáng yêu.

Hạ Úc Huân quyết định không so đo với trẻ con, nói: “Vì cái gì không trở về nhà?”

“Tôi không có nhà để về.” Nam Cung mặc rầu rĩ mà trả lời.

“Không có nhà để về? Tôi lại thấy như là bỏ nhà đi?” Hạ Úc Huân chậc chậc tắc lưỡi, dáng vẻ khẳng định.

Nam Cung mặc không có trả lời, mà hỏi một câu, “Bà dì, dì tên là gì?”

“Kêu tôi một tiếng chị, tôi liền nói cho cậu biết.”

“Tôi không muốn biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.