Bà Xã Đại Nhân Đừng Hòng Chạy Trốn

Chương 10: Chương 10




Truyện : Bà Xã Đại Nhân Đừng Hòng Chạy Trốn Chương 10 : ~ Bạch Uyển Tình ~ ¿¿¿ Không khí trong căn phòng càng lúc càng ngột ngạt .. ” - Lại đây .. “ .. Tiếng nói lãnh khốc vang lên xé tan sự im lặng đáng sợ .. Nhã Uyên run rẩy , hoảng sợ lắc đầu .. ” - Lại đây .. Đừng làm tôi tức giận “ .. Phong Đình Nguyên nguy hiểm nhíu mày nhìn về phía cô .. . Nhã Uyên gắt gao cắn môi dưới ... vượt qua nỗi sợ hãi trong nội tâm mà chậm rãi bước tới bên cạnh hắn ta .. . Phong Đình Nguyên vươn tay kéo cô ngã nhào vào lòng mình , bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô .. ép khuôn mặt nhỏ bé của cô đối diện với mặt mình .. ” - Lần sau đi đâu phải để tài xế của tôi đưa đi ... Không được về trễ như hôm nay .. “ Dứt lời liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô .. . Nhã Uyên nhất thời kinh ngạc , dùng sức muốn đẩy hắn ra . Chỉ tiếc là cô như con cừu nhỏ bị hắn nặng nề giữ chặt trong lòng .. Khiến cô muốn động đậy cũng không được , hai khóe mắt ửng đỏ . . Một lúc sau , hắn rời môi cô ra , hai tay xoa nhẹ lên gò má mịn màng .. ” - Anh buông tha tôi có được không “ .. Nhã Uyên nức nở nói . . ” - Buông tha em cũng được thôi .. Còn tiền viện phí .. Thì .. “ .. Hắn cười lạnh một tiếng , cố ý nhấn mạnh từng chữ .. . ” Không .. xin anh hãy cứu mẹ tôi .. “ .. ! Nhã Uyên tuyệt vọng nói , ngẩn người ra để mặc hắn bế bổng cô ra xe ... . Không lâu sau , chiếc xe đỗ trước một cửa hàng thời trang sang trọng .. Hắn lôi kéo cô vào trong ... vừa thấy hắn ta bước vào , toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều cung kính cúi đầu chào .. ” - Trong vòng ba mươi phút chọn cho cô ta một bộ lễ phục , từ đầu tới chân phải thật hoàn hảo “ . . Vài người phục vụ nữ giọng nói ngọt ngào , sủng nịnh . -” Xin mời tiểu thư đi theo chúng tôi .. “ . Phong Đình Nguyên dửng dưng ngồi yên đọc báo .. . Hai mươi phút trôi qua .. Phong Đình Nguyên có chút không nhẫn nại .. Thay một bộ lễ phục thôi có cần chậm như vậy .. Phụ nữ đúng thật là rắc rối .. . Đúng lúc tự mình muốn bước vào lôi cô ra ngoài .. Liền thấy Lâm Nhã Uyên từ phòng thử áo đi ra .. Một chút kinh ngạc xẹt qua .. Cả người Phong Đình Nguyên ngây dại .. Thật xinh đẹp .. . Chiếc váy đỏ làm bằng tơ lụa thượng hạng , mềm mại ôm sát vào cơ thể cô để lộ đường cong hoàn mỹ , phần eo đính thêm một đóa hoa hồng bằng châu sa làm cho thân hình cô thêm bội phần quyến rũ .. . Đối mặt với ánh mắt ngây dại , rực lửa tấn công của Phong Đình Nguyên , khuôn mặt cô cũng đỏ bừng xấu hổ .. Băn khoăn túm lấy làn váy .. Tự nhiên đem cô tới đây , rồi còn để cô mặc chiếc váy xinh đẹp này .. Thật là không hiểu nổi .. . ” Phong Thiếu .. Chiếc váy này này Lâm tiểu thư mặc quả thật rất đẹp “ . Nữ phục vụ không khỏi cảm thán khen ngợi ... . Lúc này Phong Đình Nguyên mới phục hồi lại tinh thần , mất tự nhiên nhìn về chỗ khác .. ” - Cũng không tệ .. “ . Vài người thợ trang điểm giúp cô trang điểm nhẹ nhàng , tóc dài uốn xoăn búi lên sang trọng .. Nhìn chính mình trong gương .. Lâm Nhã Uyên không tin vào mắt mình .. Bản thân cô cũng có thể xinh đẹp tới vậy sao .. . ” Đi thôi “ . ” Đi đâu ? “ .. Nhã Uyên nhăn nhó khi phải mang đôi giầy cao gót 7 inch vừa hỏi .. . ” Em thay mặt tôi tham gia đấu giá từ thiện “ .. . Buổi đấu giá được mở trong một khách sạn sang trọng .. Người tham gia được buổi đấu giá này chỉ toàn tầng lớp thượng lưu .. Mọi người xung quanh đều mặc trang phục lộng lẫy , khiến Nhã Uyên cực kì khẩn trương .. Từ nhỏ cô đã mắc chứng bệnh sợ đám đông .. Đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy đan chặt vào nhau .. ” - Phong Thiếu ... Anh không thể vào cùng tôi sao “ .. Nhã Uyên lí nhí nói .. ” - Không .. Tôi ở ngoài này chờ em .. “ .. Phong Đình Nguyên nhìn gương mặt xinh đẹp mếu mó không khỏi hài hước .. ” Nhưng .. Tôi sợ lắm .. “ .. Phong Đình Nguyên vòng tay qua thắt lưng cô vỗ nhẹ .. ” Không phải sợ .. có tôi ở đây ... “ Dứt lời liền lấy ở trong chiếc hộp nhỏ ra một đôi bông tai làm bằng ngọc trai quý giá đeo lên tai cô .. ” Tôi sẽ liên lạc với em bằng thứ này .. Khi nào tới thứ chúng ta cần mua .. tôi sẽ báo cho em biết .. “ Nhã Uyên miễn cưỡng mỉm cười gật đầu .. ” - Tôi giúp anh mua được thứ anh cần .. có thể coi là đã trả hết nợ nần ... chúng ta đường ai nấy đi không “ .. Giọng nói dịu dàng của Phong Đình Nguyên bỗng dưng thay đổi .. Thay vào đó là giọng nói lạnh lùng .. -” Muốn đường ai nấy đi cũng được .. Nhưng đừng để tôi gặp lại em .. Nếu không kết cục nhất định sẽ rất thảm hại .. “ . Cô ta dám ra điều kiện với anh .. Lại còn muốn rời khỏi anh .. Đúng là con mèo hoang nhỏ không ngoan ngoãn cần phải được dạy dỗ .. . ( Còn tiếp )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.