Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 77: Chương 77: Lần đầu tiên gọi điện cho ác ma (6000+)




“Hoàng triều thịnh yến” không hổ danh là hộp đêm lớn nhất thành phố C, tòa nhà hình trụ cao ngất, những bức tranh điêu khắc trên tường theo phong cách phương Tây vô cùng tinh xảo, hào khí mà hoa lệ, từng món đồ trang trí đều là thiết kế mới nhất, đặc biệt là ban đêm, ánh đèn ngũ sắc càng lộ ra vẻ xinh đẹp mê ly, huyền ảo chói mắt.

Đằng Cận Tư lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn kiến trúc tráng lệ bên ngoài, trong lòng hừ lạnh: không nhìn ra, cũng có chút tài năng đấy!

Ngay sau đó liền giao chiếc xe yêu thích cho em trai ở bãi đậu xe, còn mình thì sải bước tiến vào, vừa vào cửa đã có nữ phục vụ cười híp mắt chào đón, giọng nói vui vẻ: “Chào mừng tiên sinh đến hộp đêm “Hoàng triều thịnh yến”, xin hỏi ngài đặt trước phòng số mấy?”

“Hoàng cung.” Giọng Đằng Cận Tư nhàn nhạt lạnh lùng, mấy lần trước tới đây đều đến phòng “Hoàng cung”, nhưng lần nào anh cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể ở đâu, chỉ tại bố cục trong này quá phức tạp, làm người ta không phân biệt được đông tây nam bắc, cho nên để phục vụ dẫn đi có vẻ an toàn hơn.

Nữ phục vụ cho là mình có mắt nhìn người rất tốt, xem khí chất của vị tiên sinh này đi, rõ ràng là một quý công tử thượng thừa, nhưng sau khi nghe anh nói tên phòng ra, lại sợ hãi đến ngây người.

Phải biết rằng “Hoàng triều thịnh yến” chỉ sắp xếp bốn phòng VIP siêu sa hoa, theo thứ tự là hoàng cung, vương triều, thịnh thế, yến cư, trong đó lấy hoàng cung làm đầu, rất ít khi mở ra, bình thường chỉ dành cho những khách tôn quý nhất hoặc những ông chủ danh tiếng.

“Ngài. . . . Mời qua bên này.” Sau khi khôi phục lại vẻ tự nhiên, nữ phục vụ tươi cười ngọt ngào hơn, trong lòng không ngừng suy đoán người đàn ông lạnh lùng phi phàm này có phải là ông trùm giấu mặt trong truyền thuyết hay không.

Mấy năm nay “Hoàng triều thịnh yến” nhanh chóng nổi lên, vì nơi đây nổi tiếng được lắp đặt những thiết bị mang phong cách xa sỉ và đội ngũ phục vụ tốt nên có rất nhiều khách quen, hơn nữa lại được đám quyền quý đó tranh nhau cổ động, trong khoảng thời gian ngắn đã nổi như cồn.

Thế nhưng, ông trùm giấu mặt vẫn là một bí ẩn, chưa từng công khai, dần dần đã trở thành chủ đề bàn tán của những người nhàn rỗi.

Đằng Cận Tư mắt nhìn thẳng đi theo phía sau phục vụ, mặc dù toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh lùng khó gần, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều cô gái phải ngoái đầu lại nhìn.

Trên đời này có rất nhiều phụ nữ yêu Satan, giống như hoàng đế thời cổ đại, mặc dù cao cao tại thượng, nhưng lại có khí phách bẩm sinh và thân phận tôn quý khiến những cô gái kia chạy theo như vịt.

Đẩy cửa ra, cả phòng tràn ngập mùi thuốc lá, mùi rượu và mùi son phấn, Đằng Cận Tư nhíu chặt lông mày, anh không thích làm người đến sau, liền chọn một nơi vắng người ngồi xuống.

“A Tư, cậu tới vừa đúng lúc, tối nay có một buổi biểu diễn tuyệt vời đấy!” Quan Hạo Lê tựa đầu vào một mỹ nhân ngồi trên đùi, trên đất còn một mỹ nữ nửa quỳ rót rượu cho anh, bộ dạng lười biếng say mê thật là rất muốn ăn đòn!

“Không có hứng thú.” . Đằng Cận Tư uể oải nói, hai chân bắt chéo tùy ý ngồi lên ghế salon, ngay lập tức có hai vị mỹ nữ chủ động quấn lấy, bộ dạng nịnh nọt chỉ ước gì được ngồi lên đùi anh.

“Tiên sinh, ngài thích kiểu phục vụ nào?” Mỹ nữ uốn đầu lưỡi quyến rũ yểu điệu nói, rõ ràng là trang điểm mắt rất đậm, còn liên tục nháy mắt, phấn trang điểm không ngừng rơi xuống ghế, ghê tởm chết đi được.

“Cút ngay!” Trong giọng nói lạnh lùng của Đằng Cận Tư nồng nặc sự chán ghét, anh vốn muốn thử tiếp nhận cô gái khác, nhưng nhận ra chỉ cần họ tới gần thì lập tức đáy lòng anh dâng lên một loại chán ghét dày đặc, bản năng chỉ muốn kháng cự xua đuổi.

Anh biết những thứ này đều là vì những người phụ nữ trang điểm đậm hèn hạ anh gặp khi còn bé. Kí ức đó khắc sâu trong lòng, để lại âm ảnh xám xịt khó có thể phai mờ.

“Tiên sinh, kĩ thuật của tôi rất tốt đó!” Giọng một vị mỹ nữ làm nũng đáng yêu nói.

Thấy sắc mặt Đằng Cận Tư càng lúc càng tệ, Quan Hạo Lê vội vàng mở miệng, “Kiều Kiều, Tích Tích, mau tới đây xoa bóp cho anh, bạn anh không phải người phụ nữ bình thường nào có thể áp chế được, cầu xin thì không có gì vui đâu.”

Hai cô gái này cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Cận Tư, ngay cả không cam tâm tình nguyện cũng phải dời cái mông đứng dậy, tính tình Quan thiếu gia còn ôn hòa, nhưng con ngươi của ông chủ này lạnh đến mức khiến người ta chết rét, thật đáng sợ!

“Nói bọn họ ra ngoài hết đi!” Đằng Cận Tư nghĩ muốn hỏi chuyện đau bụng của con mèo hoang nhỏ, anh ta là thầy thuốc, nên biết rất rõ chuyện này, nhưng trước mặt nhiều phụ nữ như vậy, thật sự anh không hỏi được.

Những cô gái kia ngây ngẩn cả người, đây rốt cuộc là ông chủ như thế nào a! Lại có thể không có chút hứng thú nào với các cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn, nói ra chỉ sợ người khác không tin! Phải biết rằng họ đều là những nữ vương nổi tiếng trong “Hoàng triều thịnh yến”, bất luận là vóc dáng, dung mạo hay phương diện kĩ thuật đều là số một, nhưng trước mặt anh, đột nhiên những thứ này đều không đáng một đồng.

Chẳng lẽ, anh ta là GAY?

Đúng là phí của trời! Người đàn ông anh tuấn khí phách như vậy lại thích đàn ông, thật khiến bao nhiêu cô gái đau lòng a!

Quan Hạo Lê cho là A Tư có chuyện gì cực kì đặc biệt muốn nói với anh, bằng không sẽ không chạy đi tìm anh lúc nửa đêm thế này, liền phất tay, ý bảo mấy người các cô có thể đi.

“Quan thiếu. . . . .” Trong đó có một vị mỹ nữ không chịu nghe lời, bộ dạng này thật hấp dẫn.

“Ngoan, ở bên ngoài đợi anh một lát.” Quan Hạo Lê cười thật vui vẻ, còn tặng một nụ hôn gió cho những vị mỹ nữ lưu luyến không muốn rời đi kia.

Đằng Cận Tư dứt khoát nhắm lại, mắt không thấy lòng sẽ không phiền.

Cửa vừa đóng lại, mấy mỹ nữ tuyệt sắc kia đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều nghi ngờ một vấn đề: hai đấng mày râu ở trong phòng có thể làm gì?

Trời ạ! Chẳng lẽ. . . . Quan thiếu gia và ông chủ kia là một đôi?

Hai người có dung mạo và khí chất hơn người, rõ ràng Quan thiếu là nhược thụ, còn ông chủ kia hẳn phải là cường công. . . . .

(Quan Hạo Lê uất ức khóc lóc kể lể: cái tên A Tư yêu nghiệt hại chết người còn không đền mạng! Tôi bị người ta hoài nghi tôi với cậu là GAY! Ngựa của cậu còn kém lắm, cái chuyện bạo hành hoa cúc mới không làm nổi!)

(Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc anh một cái, mười phần khinh bỉ: tôi không có hứng thú với cậu!)

*****

Trong phòng “Hoàng cung”, Quan Hạo Lê ngồi dậy, phong thái ưu nhã uống một hớp rượu đỏ, “Nói đi, chuyện gì?”

Đằng Cận Tư khó khăn mở miệng nói, “Phụ nữ, mấy ngày chảy máu đó sao lại bị đau bụng?”

“Phụt!” Toàn bộ rượu đỏ Quan Hạo Lê vừa uống tới cổ họng liền phun ra, vẻ mặt giống như vừa nghe một chuyện cười kinh thiên động địa, đỏ mặt cà lăm hỏi lại, “Cái. . . . Cái gì?”

“Không nghe thấy à?” Đằng Cận Tư chẳng thèm nói lại lần nữa, vẻ mặt không vui liếc anh một cái, đôi mắt đen đầy ý uy hiếp.

“Cậu đuổi họ ra ngoài chỉ vì hỏi tôi cái này?” Quan Hạo Lê kinh hãi lần nữa, vẻ mặt A Tư kỳ cục như vậy, ông trời ơi! Cậu ta rơi vào lưới tình rồi ư?

“Trả lời.” Đằng Cận Tư không có tâm trí nào đi theo anh ta dông dài, nói ngắn gọn dễ hiểu.

“Khụ. . . . . Nói thế này, hiện tượng này gọi là đau bụng kinh, đã từng có người nghiên cứu vấn đề này, hiện tượng này phần lớn phụ nữ trên thế gới đều mắc phải, còn nguyên nhân tại sao thì có rất nhiều nguyên nhân, đợi khi nào tôi với cậu tìm sách về phương diện này, cậu từ từ mà đọc, còn hôm nay thì thôi.”

“Không có cách nào chữa trị sao?” Đằng Cận Tư nhíu chặt lông mày, vừa nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của con mèo hoang nhỏ lòng anh liền không thoải mái, phương diện tình cảm của anh rất đơn giản, nhưng phần đơn giản này lại mang theo ham muốn chiếm giữ mãnh liệt.

Câu hỏi của anh khiến Quan Hạo Lê hoàn toàn im lặng, thậm chí anh ta còn nghi ngờ đây là A Tư mà anh biết sao? Cổ nhân nói quả không sai: trai chưa vợ ba ngày lại thay đổi!

Nhưng bọn họ mới gặp nhau sáng hôm nay mà! Thay đổi lại lớn như vậy! Năng lực cải tạo của con nai kia thật quá kinh người!

“Rất khó chữa trị, có điều. . . . .” Quan Hạo Lê cố ý kéo dài câu nói.

“Có điều gì?” Đằng Cận Tư rất ghét kiểu muốn nói lại thôi của anh.

“Phụ nữ sinh em bé xong sẽ không đau bụng kinh nữa, cho nên, chắc cậu hiểu.” Quan Hạo Lê cười giống như một con mèo vừa trộm được thịt, cực kỳ nhộn nhạo.

Đằng Cận Tư trầm mặc, trong lòng buồn bực: còn có chuyện kì lạ như vậy sao? Nhưng Lê Tử là bác sĩ uy tín, có thể tin lời hắn.

“Tôi đi đây.” Anh đã có đáp án như mong muốn, cũng chẳng muốn ở lại thêm một phút nào nữa.

“Đi cái gì mà đi! Món ăn hôm nay còn chưa bắt đầu mà, hôm nay bất luận cậu nói cái gì cũng phải ở lại đây cho tôi.” Quan Hạo Lê vất vả lắm mới tóm được bả vai anh, lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao, sau này tới đây mấy lần nữa, tiếp xúc với người phụ nữ, nói không chừng tật xấu quái đản kia sẽ biến mất.

Có lúc, thói quen cũng có thể thay đổi, A Tư còn cần được rèn luyện thêm!

“Tôi nói là không có hứng thú.” Đằng Cận Tư cau mày cự tuyệt, cho dù bọn họ có cởi hết quần áo đứng trước mặt anh cũng không có cảm giác.

Quan Hạo Lê không thèm để ý, kéo anh đi ra bên ngoài, chạy thẳng tới sân khấu___vũ đài lớn hình tròn.

*****

Phương Y Nhu từ toilet đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê?

Nghĩ đến lần trước nhờ Nam Cung Thần leo lên giường Đằng thiếu, cứ tưởng rằng có thể một bước leo lên thế giới cực lạc chưa từng thấy, nhưng không ngờ lúc cô mạnh mẽ động tình thì lại bị thô lỗ đuổi ra ngoài.

Nhớ lại là thấy tức giận! Đây là một vết thương trong lòng cô! Người ngoài cũng nói không đáng, bao gồm cả cô bạn thân nhất Thẩm Quân Nhã của cô.

Cô vội trốn sang một bên, trong lòng buồn bực: làm sao Đằng thiếu lại tới chỗ này? Nghe nói anh chỉ có hứng thú với một cô gái duy nhất, mà thân phận của cô gái ấy lại được bảo vệ rất tốt, cô đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ nhưng không cách nào nghe ngóng được, khiến cô rất căm tức!diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đáy lòng càng thêm hận cô gái thần bí kia.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thua kém người ta bất cứ điều gì, lại bị thua trên tay Đằng Cận Tư, khó tránh được lòng tự trọng bị tổn thương, liền ghi hận anh trong lòng, trăm phương ngàn kế muốn hòa nhau một ván.

Rõ ràng đêm nay là một cơ hội tốt.

Nhìn hai người bọn họ đi về phía vũ đài, khóe môi Phương Y Nhu nâng lên một nụ cười lạnh: cái gì mà chỉ có hứng thú với một cô gái duy nhất? Tin đồn hoàn toàn không có thật! Đàn ông tới “Hoàng triều thịnh yến” có thể quản được cậu em của mình sao? Đừng nói là tối nay có nụ hoa cực phẩm hé nở lên đài trên kia biểu diễn, chỉ sợ, tròng mắt của bọn họ đều rớt ra!

Cô liền lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp hình hai người, hừ! Nếu anh đã cưng chiều cô gái thần bí đó như vậy, tôi càng muốn để cô ta biết chẳng qua anh chỉ lừa gạt cô ta! Đợi tôi ẩn danh gửi mấy bức hình này cho các tòa soạn, truyền bá rộng rãi thông tin này cho mọi người biết___để xem rốt cuộc chân tướng là gì.

Chỉ e, đến ngày mai, cô gái kia sẽ biết mình chỉ là một người đáng thương mà thôi!

“Đừng có kéo, tôi, không, có, hứng, thú!” Đằng Cận Tư cực kì khó chịu Lê Tử ép mình đi xem cái buổi biểu diễn vứt đi đó, nếu hắn không phải bạn thân lớn lên từ nhỏ với anh, anh đã sớm đấm cho một cái rồi.

“Tối nay là một cực phẩm lên đài biểu diễn đó, bỏ lỡ sẽ tiếc cả đời đấy!” Quan Hạo Lê đổi sang chiến thuật dụ dỗ.

“Cậu cho tôi là trẻ lên ba à? (dụ mấy câu là bị lừa chắc?) Đằng Cận Tư khinh bỉ liếc anh một cái, sau đó chán ghét đẩy tay hắn ra, không thèm quay đầu lại.

Quan Hạo Lê kinh ngạc đứng yên tại chỗ lẩm bẩm: con ngựa của cậu biến thành trẻ lên ba rồi! Vậy thì tôi có thể nhiệt tình khi dễ cậu, hừ!

Sau khi ra khỏi “Hoàng triều thịnh yến”, Đằng Cận Tư không lái xe về biệt thự Lan Đình Uyển, mà về công ty, phía sau phòng làm việc của anh là phòng nghỉ ngơi, bên trong có đầy đủ mọi thiết bị, không thua kém gì ở nhà.

*****

Sáng sớm hôm sau, Lương Chân Chân bị ánh nắng ấm áp chiếu vào làm thức giấc, lầu bầu trở mình, sờ sờ bụng, chỉ hơi đau một chút, cô có thể chịu đựng được.

Tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu cô, gương mặt liền đỏ bừng, hình như tối qua ác ma không ngủ ở đây, chẳng lẽ anh vừa đi ra ngoài?

Đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Giai Ny?

Tiêu rồi! Hai ngày nay cô không đến lớp, hôm nay mà nghỉ nữa thì bị phê bình mất!

Vừa ấn nút nghe, giọng nói bên kia bùm bùm vang lên,【 Lương Chân Chân, cậu đỡ cảm chưa? Hai ngày trước không có tiết của bà phù thủy còn có thể lừa dối trót lọt, hôm nay không chống đỡ nổi nữa rồi.】

“Đỡ hơn nhiều rồi, tớ tới trường ngay đây.” Lương Chân Chân biết điểm danh thay người khác không hề dễ dàng, may mà có ba chị em cùng ký túc xá giúp cô một tay, nếu không chắc sẽ thảm hơn!

Về phần bà phù thủy, chuyện bị phạt lần trước còn sờ sờ ngay trước mắt, cũng vì lần đó mới có một loạt sự kiện sau này, cô có thể không nhớ được sao?

【 Chân phi, cậu đừng cho tớ leo cây đó, thứ bảy ngày mai là sinh nhật tớ, cậu dám không đến tớ xách dao tới tận cửa nhà cậu!】 Giọng của Cát Xuyến đầu dây bên kia đột nhiên biến thành hung hãn.

Trán Lương Chân Chân bắt đầu đổ mồ hôi, không hổ là Cát gia, làm chuyện gì cũng đều hùng hùng hổ hổ, ngay cả nói chuyện cũng khí phách như vậy!

“Tớ không dám, thật sự không dám.” Cô liên tục hứa hẹn sẽ đến.

【 Vậy thì tốt, gặp cậu sau.】 Giọng Cát Xuyến lập tức trở nên vô cùng dịu dàng, tối mai cô cố ý sắp xếp cho Chân phi một bữa tiệc “xem mắt”, cậu con trai kia là bạn trai đưa tới, nghe nói___rất khó đoán a!

*****

Cúp điện thoại xong, Lương Chân Chân liền mặc quần áo, suy nghĩ có nên gọi điện nói cho ác ma một tiếng hay không, lặng lẽ đi như vậy cũng không hay, ngộ nhỡ anh ta nổi giận thì lại có hiểu lầm lớn.

Nhưng bây giờ là tám giờ rồi, nhỡ anh ta đang làm việc thì sao? Ông chủ lớn như anh ta, có thể đang họp hay không nhỉ?

Cô rửa mặt xong cũng chưa quyết định dứt khoát nên gọi điện thoại mà gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại thì sợ quấy rấy công việc của anh, còn gửi tin nhắn thì sợ anh không xem, thật là rối hết cả lên.

Cuối cùng, cô ấn nút gọi, nhưng vừa suy nghĩ hai giây liền cúp máy, cô chưa từng gọi điện thoại cho ác ma nên không biết nên nói gì cho phải, tinh thần thấp thỏm chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh.

Vừa bấm được ba chữ, điện thoại liền vang lên, tên tuổi người gọi tới hiện lên quá chói mắt, cô sợ hãi đến mức cầm điện thoại không chắc bị rơi xuống đất, cô vội vàng cúi xuống nhặt, may mà điện thoại Nokia rơi xuống đất không có vấn đề gì.

Cô run rẩy ấn nút nghe, “A lô. . . . .”

Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc tầng 68 của Tập đoàn Đế Hào Tư.

Đằng Cận Tư vốn đang vô cùng vui mừng, nhưng khi nghe được giọng nói thật nhỏ khẽ run rẩy từ đầu dây bên kia, không khỏi nhíu mày, anh đáng sợ như vậy sao? Hơn nữa cô gọi tới trước mà, đáng lẽ giọng phải mừng rõ như điên mới đúng chứ!

Đúng lúc anh phải đi họp, vừa nhìn thấy điện thoại của con mèo hoang nhỏ anh liền nhận ngay lập tức, vậy mà vừa ấn nút nghe đã tắt máy, thật bực mình.

Sau đó, anh liền đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt kinh ngạc của những thành viên cấp cao trong công ty, gọi lại cho cô.

“Có chuyện gì?” Anh cố ý nghiêm mặt hỏi, giọng nói lạnh như băng.

【 Ách. . . . Tôi muốn trở về trường học.】 Lương Chân Chân nhỏ giọng nói.

Trầm mặc, lại trầm mặc, cả nửa ngày cũng không có động tĩnh, cô lại phải bổ sung thêm một câu.

【 Đã hai ngày nay tôi không tới trường, thầy giáo nói. . . . . Nếu tôi không đi, sẽ phải ở lại lớp.】 Cô đành bất đắc dĩ phải nói dối.

“Được, tôi biết rồi.” Đằng Cận Tư nói xong liền cúp máy, đứng dậy đi vào phòng họp, không thể phủ nhận, trong lòng anh có chút thất vọng nho nhỏ, vốn nghĩ rằng cô muốn nói những chuyện khác, ví dụ như: hỏi anh tối qua đi đâu? Dần dần càng thêm nhiều vấn đề khác, mà không phải nói với anh muốn tới trường học.

Anh nghĩ, có thể mấy ngày nay thân thể cô không được thoải mái, thay vì giữ khư khư cô bên mình chỉ có thể nhìn không thể ăn, hay là để cô về trường học mấy ngày, vừa đúng lúc trả cho cô một món nợ ân tình, vẹn toàn cả đôi bên.

Nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại truyền đến, Lương Chân Chân có chút ngây ngẩn cả người, ác ma đồng ý, cứ thế đồng ý? Không có yêu cầu gì cả?

Không. . . . . Không thể tưởng tượng nổi!

Chẳng lẽ sau tối hôm qua, ác ma đã thật sự đổi tính rồi?

Cô ngồi sững sờ mấy phút rồi mới đứng dậy đi xuống lấu, cứ có cảm giác những chuyện xảy ra hai ngày nay giống như đang nằm mơ, không có một chút cảm giác chân thật nào, hoảng hốt đi xuống cầu thang, đang định ra cửa thì bị gọi lại.

“Lương tiểu thư, cô có thấy khá hơn chút nào không?” Nữ quản gia Hạ Đông dịu dàng cười nói, dụng mạo cô rất đoan trang, kiểu phụ nữ này làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô.” . Lương Chân Chân thật lòng cảm ơn.

“Lương tiểu thư khách khí rồi, phận người làm chúng tôi chỉ nghe theo lời chủ nhân giao phó thôi.” Hạ Đông khéo léo tươi cười, cẩn thận dùng từ, ý tứ rất rõ ràng: Lương tiểu thư nên cảm ơn thiếu gia của chúng tôi, là anh ấy dặn dò chúng tôi làm như vậy.

“Ách. . . . . Vậy cô thay tôi cảm ơn chủ nhân của cô.” Sao Lương Chân Chân lại không hiểu ý của cô ấy, khách khí đáp lại.

Dù sao cô cũng không phải kẻ ngốc, có mắt nhìn, có tai nghe, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

“Chuyện này, tôi cảm thấy Lương Chân Chân tự mình cảm ơn thiếu gia có vẻ có thành ý hơn, cô thấy thế nào?” Hạ Đông thấy cô bé trước mặt thẳng thắn đáng yêu, vẻ mặt rất phong phú, mang suy nghĩ trong lòng đặt ra một năm một mười ngay trước mặt người khác, là một người rất trong sáng.

o(╯□╰)o Khóe miệng Lương Chân Chân giương lên một nụ cười cứng ngắc, gật đầu một cái, “Được, tôi hiểu rồi.”

Vừa dứt lời liền chuẩn bị xoay người, ánh mắt của nữ quản gia này quá sắc bén, lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, làm cô nổi hết da gà.

“Lương tiểu thư. . . . .” Sau lưng lại truyền tới âm thanh khiến cô cực kì bất đắc dĩ đứng lại, vẫn còn muốn nói sao? Cô không có thời gian đâu a!

“Còn chuyện gì nữa sao?”

“Lương tiểu thư không biết Đằng thiếu ghét phụ nữ sao?” Hạ Đông nghi ngờ hỏi.

Sau khi trải qua chuyện ở phòng ăn tối qua, cô đột nhiên cảm thấy cô bé trước mặt không biết chuyện Đằng thiếu ghét phụ nữ, vì để tránh cho ngày sau không xảy ra chuyện tương tự, cô cho là mình nên nhắc nhở cô ấy.

“Cái gì? Ghét phụ nữ? Cô nói ác. . . . Đằng thiếu ghét phụ nữ?” Lương Chân Chân kinh ngạc đến mức hai con ngươi trợn tròn, nhất quyết không tin, làm sao có thể? Ghét phụ nữ sao còn đối với cô như thế?

Trong lòng Hạ Đông cảm khái một tiếng: quả nhiên là cô bé mơ hồ!

“Cả thành phố C ai cũng biết chuyện này, làm sao Hạ Đông dám nói láo, nếu Lương tiểu thư nghi ngờ, có thể tự mình đi hỏi, hoặc là tự mình hỏi thiếu gia.”

“Vậy. . . . . Còn tôi thì sao?” Lương Chân Chân có chút dở khóc dở cười chỉ vào mình.

“Ách, Lương tiểu thư đối với thiếu gia mà nói, là trường hợp ngoại lệ.” Hạ Đông cười đến cực kỳ dịu dàng.

“Ngoại lệ?” Lần đầu tiên Lương Chân Chân cảm giác cái vận giẫm cứt chó của mình quá lố rồi! Xác suất một phần vạn lại trúng phải cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.