Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Chương 24: Chương 24: Vô cùng lúng túng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô gái này... quá đúng giờ, phải không? Ngũ quan tinh tế, cô ta mặc chiếc váy dài màu đen, phơi bày vóc người mê người, eo nhỏ yêu kiều như có thể nắm được bằng một bàn tay, lúc đi tới khẽ lan tỏa hương thơm...

“Ặc, chờ đã! Hạ tiểu thư, cô chờ đã.” Đỗ Mạn Ninh lật đật ngăn cô ta lại, đổ mồ hôi hột, thì ra phụ nữ cũng háo sắc, thiếu chút nữa cô xuất thần vì cô ta mà ném chén cơm.

“Làm gì? Cô là người mới tới?”

“Ha ha, mắt nhìn của Hạ tiểu thư thật là tốt, tôi là Đỗ Mạn Ninh, là thư ký tổng giám đốc mới nhậm chức, lần đầu gặp mặt, mong sau này được quan tâm nhiều hơn.” Cô đưa tay nịnh hót tự giới thiệu mình.

Hạ Vân Kiều buồn cười, cô ta khinh thường nói: “Hàn đổi khẩu vị từ lúc nào vậy? Lại gọi một bà già tới làm thư ký tổng giám đốc? Tôi thấy có vẻ như cô là người giám đốc Diệp cử tới để giám thị Hàn phải không? Vị hôn thê của anh ấy cũng chỉ có chút khả năng này mà thôi, tránh ra...”

“Hạ tiểu thư!” Đỗ Mạn Ninh vội vàng lại dùng thân thể chặn đường cô ta lại, cô vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh hót nói: “Hạ tiểu thư, bây giờ cô không thể đi vào được, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, nếu bây giờ cô tiến vào, chắc chắn sẽ chọc tổng giám đốc tức giận!”

Trên mặt Hạ Vân Kiều đã không còn vẻ kiên nhẫn nữa, nhưng nghe thấy sẽ chọc cho tổng giám đốc tức giận, cô ta cũng dừng bước lại, không vui nói: “Có ý gì?”

“Ặc, ý của tôi là bây giờ Tổng giám đốc đại nhân đang làm việc với giám đốc Diệp... ặc, tính thời gian, chắc bây giờ mới bắt đầu, nếu cô cứ tiến vào cửa như vậy, thì... rất khó coi, cô nói có đúng hay không?” Đỗ Mạn Ninh vừa nói vừa nháy nháy mắt, Hạ Vân Kiều lập tức hiểu ý của cô, kinh hãi nói: “Làm sao có thể!”

“Làm sao không thể?” Đỗ Mạn Ninh không cho là đúng nói tiếp: “Giám đốc Diệp là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của tổng giám đốc, có làm chuyện này cũng rất bình thường, chẳng lẽ giữa nam và nữ không có chuyện kia sao? Đàn ông lên cơn bốc đồng rất khó tự kiểm chế, nếu nửa đường bị quấy rầy... Ai nha tóm lại cô tự hiểu!”

Hạ Vân Kiều đã cắn chặt răng, cô ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tổng giám đốc khoảng một phút, dường như đang đấu tranh tư tưởng xem có nên vào hay không, Đỗ Mạn Ninh nắm tay thật chặt, lo lắng tới nỗi ngay cả hô hấp cũng trở nên run rẩy, cứ tiếp tục thế này se khó thể nói được là có xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không, nếu vị Tổng giám đốc đại nhân đột nhiên đi ra, hoặc có chuyện bất ngờ gì khác, vậy thì thảm rồi.

Đành phải cho thêm liều thuốc kích thích vậy, Đỗ Mạn Ninh than thở: “Hạ tiểu thư, bằng không cô để số điện thoại lại cho tôi? Lúc nào tổng giám đốc có thời gian rảnh, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô, bây giờ cô chờ ở chỗ này không phải là rất ủy khuất sao? Cho dù giám đốc Diệp đi ra, cô có thể vào, nhưng tổng giám đốc vừa mới làm gì đó với giám đốc Diệp... Sau đó lại gì gì đó với cô... Vậy cũng quá là...”

“Đủ rồi!” Dưới sự hình dung kín đáo của Đỗ Mạn Ninh, Hạ Vân Kiều dường như nhìn thấy được Nam Cung Hàn dùng đôi môi đã hôn Diệp Kỳ Kỳ để hôn mình, dùng bàn tay đã sờ qua Diệp Kỳ Kỳ tới sờ mình, dùng phương thức yêu Diệp Kỳ Kỳ gì gì đó tới yêu cô ta... Dùng...

Tóm lại, cô ta không thể nào nhịn được! Sắc mặt của cô ta trở nên tái nhợt, người hơi run rẩy, tay vênh váo móc một tấm danh thiếp từ trong xách tay ra quăng lên trên người Đỗ Mạn Ninh: “Lúc nào Tổng giám đốc rảnh thì gọi điện thoại cho tôi, chỗ tốt sẽ không thiếu phần của cô đâu.”

“Cám ơn Hạ tiểu thư, Hạ tiểu thư đi thong thả! Tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô...” Đỗ Mạn Ninh cúi người làm ra vẻ chân chó, đến lúc nhìn thấy bóng người của Hạ Vân Kiều đi vào thang máy, sau đó nhìn thang máy chậm rãi hạ xuống, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào lòng bàn tay mình, nha nha! Vừa nãy lo lắng tới nỗi bấm mấy vết móng tay vào lòng bàn tay rồi.

Tuy nhiên, cuối cùng cũng giữ được chén cơm, con trai bảo bối, con gái bảo bối! Hôm nay mẹ con được Lôi thần nhập thân, trực tiếp thả ra ngũ lôi oanh đình, làm Hạ Vân Kiều chạy mất dép: “Mình giỏi quá... a...”

Đỗ Mạn Ninh bày ra tư thế hai trăm năm mươi của superman, chỉ là lúc vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt cô hóa đá, tư thế hai trăm năm mươi trở nên cứng ngắc, không gian xung quanh bỗng yên tĩnh đến quỷ dị...

“Anh... tại sao anh lại ở đây?” Người đỡ mình rồi lại thả tay làm mình ngã oạch lúc buổi sáng, lại xuất hiện ở nơi này? Đỗ Mạn Ninh nhất thời có dự cảm xấu.

Nam Cung Hàn khoanh hai tay ở trước ngực, liếc nhìn cô nói: “Đây là văn phòng của tôi, tại sao tôi không thể ở chỗ này? Ngược lại là cô... cô là ai ? Lá gan không nhỏ, lại dám làm người phụ nữ của tôi chạy mất!”

“Anh là Nam Cung Hàn?” Miệng của Đỗ Mạn Ninh há hốc ra như có thể nhét vào một quả trứng gà, cô đưa mắt nhìn lối đi sau lưng anh, phía cuối có một căn phòng, trên đó viết phòng họp, nhìn tập hồ sơ anh ta đang cầm trên tay, rõ ràng cho thấy anh ta vừa mới bước ra từ phòng họp!

Đỗ Mạn Ninh lập tức nổi đầy vạch đen, anh ta quả nhiên là Nam Cung Hàn, nhìn chuyện tốt mình vừa mới làm, cô vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, cung kính nói: “Tổng giám đốc, tôi là thư ký mới của anh- Đỗ Mạn Ninh, anh có gì cần dặn dò có thể trực tiếp căn dặn tôi, tôi ở ngay phòng thư ký bên cạnh phòng anh, anh có thể gọi bất cứ lúc nào!”

“Thư ký của tôi?” Nam Cung Hàn quan sát cô từ trên xuống dưới, không thèm che dấu sự khinh bỉ trong mắt, chiều cao khoảng một mét sáu mét bảy, hơi gầy, đôi chân có thể được coi là hoàn mỹ, mái tóc dài búi lên giống mấy bà cô già, làn da coi như là tốt, mắt không thấy đường, nhìn có vẻ hơi ngây ngô, đây hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn thư ký của anh ta, ánh mắt của anh trầm xuống, lạnh như băng nói: “Cô chắc chắn mình đủ điều kiện ứng tuyển vào vị trí thư ký tổng giám đốc này?”

“Xin Tổng giám đốc cứ yên tâm, vừa rồi tôi đã gửi tất cả hồ sơ cho giám đốc Diệp rồi, giám đốc Diệp là một người có năng lực, tôi chắc chắn sẽ không để cho cô ấy thất vọng.” Đỗ Mạn Ninh cười chân chó nói xong, mặc dù lời này hơi chém gió một tý, nhưng ý của cô là: tôi là người được vị hôn thê của anh coi trọng, anh cũng đừng hà khắc quá.

Nam Cung Hàn híp mắt lại, lại đánh giá cô một lần nữa, không thể phủ nhận là cô rất thông minh, cô biết tìm núi dựa, hơn nữa vừa rồi biểu hiện cũng không tệ, nếu có thể thay đổi được vẻ ngoài bây giờ, ngược lại anh có thể thưởng thức, nghĩ đến thư ký Trầm đi theo mình mười năm, nhưng vẫn không có cách nào đối phó được với mấy thiên kim tiểu thư kia, vậy mà người phụ nữ này chỉ dùng vài ba lời đã làm người ta chạy mất, anh không khỏi hơi động lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.