Bà Sa

Chương 5: Chương 5: Mất tích




Y Vân Liệt nghe Hàn Tây kể xong, ngoại trừ chút biểu hiện rung động thì hoàn toàn không có phản ứng gì đặc biệt.

Hoa Hồ một lòng sốt sắng quan sát nhất cử nhất động của mẹ mình, nhưng nàng lại không hề phát hiện ra bất kì thay đổi nào.

Nhất định vì Hàn Tây nói cha cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ đối xử với mẹ con nàng như trước kia...

Thực sự khiến cho người ta hận...

Hồi lâu sau Y Vân Liệt mới sờ sờ mặt mình, khẽ cười. “Hóa ra Lăng Viên vẫn còn giữ ảnh của bọn cô à!”

Nụ cười sao mà trông đau đớn.

Hoa Hồ và Hàn Tây thầm nhủ trong lòng.

“Hiện tại thì như cháu thấy đấy.” Y Vân Liệt nhìn quanh nhà. “Bọn cô sống rất khá, cháu không nhất thiết phải ở lại đây.”

“Thực ra con cũng thích cái thị trấn nhỏ này.” Hàn Tây cười. “Rất yên tĩnh, thích hợp để đọc sách.”

“Đương nhiên là bởi vì ở đây cậu ta khí chất hơn các nam sinh khác đó, đừng có đi đổ thừa nha.” Hoa Hồ thẳng thừng cười nhạo cậu.

Song Hàn Tây lại vô cùng bao dung.

Nếu như nói ước nguyện ban đầu của cậu chỉ mong muốn nội tâm giảm bớt áy náy, thì bây giờ, cậu đã hoàn toàn cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.

Trong thân thể Hoa Hồ và cậu cùng chảy chung một huyết thống, trời sinh tình thân không thể nào xóa bỏ, huống hồ trên danh nghĩa nàng là chị gái cậu, là người nhà họ Lăng, đặc biệt tướng mạo trông thật giống với cha khi còn trẻ.

Có điều Hàn Tây trưởng thành hơn nên cậu chưa bao giờ nhận Hoa Hồ làm chị, điều này khiến Hoa Hồ khá tức giận, nhưng suy đi tính lại, nàng cũng không tự nhận bản thân mang họ Lăng, bèn thấy không sao nữa.

Nhờ nụ cười của Hoa Hồ mà bầu không khí trong phòng khách ngay lập tức dễ chịu hơn nhiều. Mặc dù không chính thức kính cẩn thăm hỏi dì Y song Hàn Tây tự hiểu rõ, dì Y chưa từng oán hận mình, về điểm ấy, Hoa Hồ luôn cực kì nặng nề. Chính vì thế nên Hàn Tây bị nhân cách của dì chinh phục.

“Con thay mặt cha mẹ xin lỗi dì!” Hàn Tây cúi đầu, thành khẩn nói.

Hoa Hồ ngồi bên khẽ hừ một tiếng.

“Xin lỗi cái gì chứ...” Y Vân Liệt thấp giọng. “Không cần đâu!”

“Mẹ, sao mẹ có thể dễ dàng tha thứ cho con trai bọn họ như vậy chứ... tuy cậu ta không liên quan, nhưng mà cũng không thể cứ thế mà bỏ qua hai người kia.”

“Cái này không liên quan tới con, Hoa Hồ, sao con lại tàn nhẫn thế!” Y Vân Liệt bất đắc dĩ nhìn thẳng cô con gái.

Hoa Hồ nhất thời cảm giác cổ họng bị nhét nguyên một quả trứng gà.

“Hoa Hồ nói cũng không sai!” Hàn Tây mải mốt khuyên nhủ. “Con chỉ hi vọng, chờ sau khi Hoa Hồ tốt nghiệp sẽ theo con trở về.”

“Không đời nào!” Hoa Hồ nhảy dựng lên.

“Ừ....” Y Vân Liệt lại tựa hồ đang suy tính.

“Mẹ, con chắc chắn sẽ không đi cùng cậu ta đâu.” Hoa Hồ nhào đến bên cạnh mẹ mình, vội vàng bày tỏ rõ quan điểm.

“Người kia... cũng chưa chắc đã bằng lòng đi gặp con.” Y Vân Liệt khẽ vuốt ve má cô con gái. “Mẹ sẽ không bắt ép con làm gì cả, chỉ là đừng nên để bản thân bị thương tổn.”

Có lẽ lời của mình đã xúc phạm dì ấy, Hàn Tây thầm nghĩ.

Đối với Hoa Hồ, hẳn là tình thương của mẹ quan trọng hơn của cha. Nàng không nói gì thêm mà chỉ tựa lên đầu gối mẹ mình..

“Đã muộn rồi, cháu về trước đi, sau này luôn hoan nghênh cháu đến nhà cô chơi.”

Y Vân Liệt nói với Hàn Tây.

Hàn Tây gật đầu, nhìn lướt qua Hoa Hồ đang ngồi xổm, sau đó đứng dậy ra về.

“Mẹ... tại sao ông ta lại không cần chúng ta nữa?”

Nghe được tiếng cửa đóng, thanh âm yếu mềm của Hoa Hồ vang lên.

Nàng không nhìn nét mặt Y Vân Liệt, bởi nếu như ngẩng đầu lên, nàng sẽ thấy biểu cảm bi thương chưa từng có...

Con gái.... đi học rồi..

Xung quanh.... rất yên tĩnh!

Trong căn phòng đã lạnh như băng suốt mười mấy năm qua!

Nhiều người hơn, nhưng chẳng ai thâm nhập được vào trái tim đã nguội nhạt.

Y Vân Liệt ngồi trên xích đu ngoài ban công, ánh mắt vô thần, tâm tư du lãng.

Lúc lâu sau, tầm mắt của nàng bị thu hút bởi một bóng người ven vệ đường.

Đây chẳng phải là.... cô bé tới chơi hôm qua sao? Bạn học mới của Hoa Hồ.

Y Vân Liệt thấy cô bé tên Kiều Úy Nhân đi thẳng tới trước cửa nhà mình, sau đó ngước mắt lên nhìn nàng.

Tìm tôi ư?

Bỗng dưng Y Vân Liệt nảy sinh loại cảm giác gấp rút, nàng vội vã xuống mở cửa.

Kiều Úy Nhân thản nhiên nhìn nàng.

“Cháu... không đi học à?” Y Vân Liệt thắc mắc.

“Cháu xin nghỉ.” Kiều Úy Nhân vuốt mái tóc dài. “Vì cháu có chuyện quan trọng hơn so với việc học.”

“Có liên quan tới cô sao?”Tay Y Vân Liệt nắm chặt dây sắt trên cửa, dạ dày hơi quặn đau.

“Có chứ!” Kiều Úy Nhân bình tĩnh trả lời rồi bước vào nhà, cởi giày, ngã lên sofa.

Chỉ tới đây thôi mà cả người cô bé ướt đẫm mồ hôi.

“Mẹ cháu bảo, chỉ cần cháu tìm được cô, cô sẽ biết cháu là ai.”

Kiều Úy Nhân vừa ngồi xuống lập tức mở miệng.

Y Vân Liệt đột nhiên kinh hãi, nàng nhìn Kiều Úy Nhân, gần như quên cả hít thở.

Giả như cậu muốn biết tư vị này như thế nào...

Vậy hãy chờ một ngày nào đó đi, tôi sẽ dẫn con tôi tới tìm cậu...

Không, không phải, không được! Không thể!

Y Vân Liệt lấy hai tay ôm đầu, cả người run bần bật.

Ánh mắt Kiều Úy Nhân vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh đến mức cay nghiệt.

Cô thầm nhủ với bản thân rằng, không được phép đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, tuyệt đối không thể thông cảm với cô ta.

“Cô ấy đâu... Cô ấy đang ở nơi nào?”

Hồi lâu sau, Y Vân Liệt kìm nén cảm xúc của bản thân, ngẩng đầu lên, gương mặt đầm đìa nước mắt.

“Bà ấy không đến, chỉ có cháu thôi.” Kiều Úy Nhân xòe tay ra. “Trước khi đi, mẹ cháu dặn cháu hỏi xin cô một túi Bích Loa Xuân.”

Dường như Y Vân Liệt đã đình chỉ hô hấp...

“Đưa trà cho cháu đi.” Kiều Úy Nhân khẽ nhíu mày.

“Cô sẽ không đưa.” Y Vân Liệt nghiêng đầu, thẫn thờ đáp.

“Cô không đưa cũng chẳng sao.” Kiều Úy Nhân đứng dậy. “Cháu có thể mua ở nơi khác, thậm chí chẳng cần phải là Bích Loa Xuân... bà ấy đâu còn nhận biết nổi nữa.”

“Không thể!” Y Vân Liệt quay đầu, ánh mắt thê lương.

“Đến tận bây giờ cô cũng không chịu thành toàn cho bà, cần chi phải quan tâm có thể hay không thể.” Kiều Úy Nhân nhìn lại nàng không chút yếu thế, đường nét khuôn mặt vốn ôn nhu, nay lập tức cứng nhắc, lạnh lùng.

“Nói cho cô biết cô ấy đang ở đâu đi, cô phải đi tìm cô ấy.” Y Vân Liệt cật lực trấn tĩnh, tuy nhiên đôi bàn tay đang siết chặt phản ánh phần lớn tâm tư nàng.

Kiều Úy Nhân trầm mặc chốc lát.

“Nói cho cô biết, cô ấy đang ở đâu.” Y Vân Liệt cố chấp hỏi, giọng điệu khẽ run.

“Cô thật sự muốn đi tìm bà sao?” Kiều Úy Nhân rũ mi mắt.

Y Vân Liệt gật đầu.

“Bà ấy không ở trong cái thị trấn nhỏ này, cũng không ở trong cái tỉnh lẻ này, mà đang ở một nơi xa rất xa, cô có thể rũ bỏ hết tất thảy để đi tìm bà sao?”

“Có thể!” Y Vân Liệt gật đầu.

“Thậm chí bỏ rơi cả con gái mình?” Kiều Úy Nhân hỏi vặn lại.

“Có thể!” Y Vân Liệt vẫn cứ gật đầu.

“Giả như tìm không thấy?” Kiều Úy Nhân tiện đà tiếp tục hỏi.

Thanh âm Y Vân Liệt vô cùng run rẩy. “Cô không muốn nghe từ “giả như“.”

“Thật ư?” Kiều Úy Nhân nhẹ nhàng cười nhạo. “Cháu còn cho rằng cô luôn nhất mực chờ đợi một điều “giả như” đấy.”

Y Vân Liệt nhìn Kiều Úy Nhân đầy bi thương.

Kiều Úy Nhân lạnh lùng tránh ánh mắt nàng. “Giả như có thể đảo ngược thời gian, cô sẽ làm gì? Và cả hiện tại nữa, cô có thể làm được gì đây?”

Y Vân Liệt cảm giác trái tim mình dần nguội ngắt, không gian bốn phương tám hướng đều tràn ngập hơi lạnh...

“Nói cho cô biết, cô ấy đang ở nơi nào?”

“Khắp chân trời góc biển, bà nói cô đều có thể tìm đến.” Kiều Úy Nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời.

Con ngươi Y Vân Liệt sáng ngời, một màu sắc cực kì chói rọi.

“Lời, cháu đã truyền đạt xong.” Kiều Úy Nhân tiếp tục tỏ thái độ coi thường Y Vân Liệt, xoay người rời đi.

“Chờ chút,“ Y Vân Liệt đuổi theo. “Nếu chỉ có vậy, cháu tới đây làm gì?”

“Hợp hoan*!”

*đoàn tụ

Kiều Úy Nhân ngoái cổ đáp, đôi môi nhẵn bóng nở nụ cười.

Tan học buổi chiều, Hoa Hồ và Hàn Tây về nhà cùng nhau.

“Kỳ quái, con bé mới đến hôm nay không có đi học.” Trên đường, Hoa Hồ cầm quyển ghi chép hàng ngày của lớp, bảo với Hàn Tây.

“Chắc có chuyện gì đó.” Hàn Tây không để tâm lắm vấn đề này, đây là lần thứ hai cậu đến gặp dì Y nên còn đang bận lo nghĩ lung tung.

Hoa Hồ nhìn Hàn Tây, dùng bút chọc cánh tay cậu. “Chờ chút nữa nếu phát hiện ra mẹ tôi bất thường thì lập tức lượn ngay, biết chưa!”

“Biết rồi.” Hàn Tây cười khổ. “Có điều nói đi cũng nên nói lại, vì sao đột nhiên cậu suy nghĩ thông suốt thế?”

Hoa Hồ cắn bút, ngẩng đầu quan sát vô số tia sáng lọt qua những tán cây, buồn rầu đáp. “Vì tôi không có cách nào giúp bà vui vẻ, thế nên đành phải nhờ cậy cậu thôi.”

“Yên tâm.” Hàn Tây ôm lấy Hoa Hồ. “Quá khứ đã qua rồi, con đường phía trước nhất định sẽ tràn ngập ánh mặt trời.”

“Chỉ hy vọng như thế!” Hoa Hồ thở dài.

Một lúc sau, khi hai người về Y gia.

Cửa đang đóng.

Hoa Hồ mở khóa. “Kỳ thật, bà còn đi đâu giờ này?”

“Chẳng lẽ tại dì biết tôi đến?” Hàn Tây khẩn trương.

“Tôi không báo với bà.” Hoa Hồ mở cửa sau, rồi lại mở cửa phòng, không có ai.

“Chắc dì có việc, tí nữa sẽ về.” Hàn Tây đặt cặp sách lên bàn nước rồi ngồi lên sofa, bắt đầu chờ đợi.

“Cái gì đây?” Hoa Hồ mắt sắc tìm được một phong thư nằm phía dưới cặp Hàn Tây.

Gửi con gái.

Là nét chữ của mẹ.

Hoa Hồ kinh ngạc nhìn phong thư rồi giận dữ trừng mắt hướng Hàn Tây.

“Làm sao thế?” Hàn Tây thắc mắc.

“Nhất định là mẹ tôi gặp cậu nên không vui, lòng sinh tức giận.” Hoa Hồ nghiến răng nghiến lợi, tay mở phong bì, rút bức thư ra.

Con gái à.

Mẹ phải đi tìm một người, có lẽ sẽ mất một tháng, có khi sẽ mất một năm, hoặc cũng có thể sẽ mất một khoảng thời gian dài hơn thế. Rất xin lỗi, mẹ không thể ở bên con, nhưng còn có Hàn Tây, mẹ tin nó sẽ giúp đỡ con.

Con gái à, hãy tha thứ cho mẹ!

“Ý là sao?” Hoa Hồ đơ nửa ngày mới thắc mắc với Hàn Tây. “Cậu đọc hiểu không?”

“Ý tứ thì rất dễ hiểu, thế nhưng nghĩ mãi không ra!” Hàn Tây lắc đầu. “Trước kia cậu có từng nghe dì kể muốn đi tìm ai đó không?”

“Chưa bao giờ nghe qua...” Viền mắt Hoa Hồ dần đỏ, tim cũng bắt đầu đau đớn... Cha mẹ nàng lại một lần nữa từng người từng người bỏ rơi nàng. “A, liệu có phải bà đi tìm cha cậu không?”

“Vậy cũng không mất nhiều thời gian đâu.” Hàn Tây chỉ vào bức thư. “Đến bản thân dì Y hình như còn không rõ sẽ mất bao lâu kìa.”

“Có thể mẹ tôi chưa dám đối mặt cha cậu, vì thế nên nhất mực chờ đợi.” Hoa Hồ ngã xuống sofa. “Chỉ là tại sao phải rời bỏ tôi...”

“Không phải cậu rất hận cha sao?” Hàn Tây chậm rãi nói.

Hoa Hồ sững sờ, sau đó bật đứng dậy.

“Tôi muốn đi tìm mẹ.”

“Này!” Hàn Tây ngăn nàng. “Cậu căn bản còn không biết dì đi đâu.”

“Không được, tôi muốn đi tìm bà!” Thanh âm Hoa Hồ nức nở.

“Đừng gấp, đừng gấp!” Hàn Tây ôm chặt lấy Hoa Hồ, an ủi nàng. “Trước tiên tôi sẽ gọi điện thoại hỏi cha... chí ít cũng dặn ông lưu ý một chút, nếu như ông có tin tức gì thì sẽ báo chúng ta ngay.”

“Vậy là muốn tôi ở lại đây một thân một mình sao?”

Hoa Hồ sắp điên rồi, nàng chẳng biết mẹ mình đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn hoài nghi chuyện ấy có liên hệ với chuyện ngày hôm qua.

Hoa Hồ tàn nhẫn nện lên đầu, hối hận về hành động của mình.

“Hiện tại tôi chỉ cần mẹ!” Hoa Hồ thấp giọng nói.

Hàn Tây không đáp, chỉ yên lặng ôm nàng. Hoa Hồ, cô gái này, tuy thoạt trông thực kiên cường, nhưng nội tâm lại vô cùng mềm yếu.

Hoa Hồ an tĩnh nằm trong lồng ngực Hàn Tây có mấy chục giây bèn đột nhiên đẩy cậu ra, chạy khỏi ngôi nhà.

“Cậu đi đâu vậy?” Hàn Tây đuổi theo.

“Trạm xe lửa!” Hoa Hồ kêu lên. “Có thể bà ấy vẫn chưa lên xe.”

Hàn Tây gấp tới độ suýt vấp. Cái thị trấn nhỏ này giao thông không tiện, một chuyến tàu hỏa mỗi ngày chỉ dừng lại ở đây vẻn vẹn có vài phút...

Hàn Tây nâng đồng hồ đeo tay lên. “Quá giờ tàu chạy rồi.”

Hoa Hồ không dừng bước, mái tóc ngắn của nàng bay trong gió, bóng lưng nhanh tựa tên bắn.

Hàn Tây nhìn bóng lưng nàng....có lẽ cô ấy đang hy vọng chuyến xe hôm nay sẽ bị muộn giờ.

Chờ Hoa Hồ cùng Hàn Tây chạy tới trạm xe lửa, khoảng sân nhỏ chờ tàu yên tĩnh và lạnh lẽo đã cho cả hai đáp án.

Mặt Hoa Hồ đỏ ửng, nàng thở hồng hộc, tiến về một phía...

Hàn Tây nhìn xung quanh, cậu hiểu rằng Hoa Hồ cực kỳ thất vọng.

Cuối cùng Hoa Hồ cũng ngừng bước, nàng chạy tới trước sân dành cho người đưa tiễn, đằng sau trụ đá lớn, nàng trông thấy có một người đang đứng.

Nhưng đó không phải người nàng muốn tìm.

Hàn Tây bắt gặp dáng vẻ sửng sốt của nàng, trong lòng quýnh lên, đoán rằng nàng đã tìm được bèn lao nhanh đến.

Người đứng phía sau trụ đá dõi theo đoạn cuối đường ray.

Hàn Tây né sang bên trụ đá rồi ngây ngẩn.

Là Kiều Úy Nhân, là người bạn học mới cả ngày không tới lớp.

Trùng hợp sao? Vẫn là ngẫu nhiên ư?

Kiều Úy Nhân nghiêng đầu, trả lời hai người. “Mẹ cậu đã đi rồi, đi hướng kia kìa.”

Đại não Hoa Hồ “ù” một tiếng, nàng nhào tới, túm lấy cổ áo Kiều Úy Nhân, quát hỏi. “Mẹ tôi đi đâu?”

Kiều Úy Nhân không đẩy nàng ra, cứ thế đứng ngắm kĩ Hoa Hồ.

Khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể thấy rõ chính mình phản chiếu trong đôi mắt Hoa Hồ. Con ngươi kia vốn vẫn đang hơi trợn, lông mày dựng đứng lộ vẻ hung ác. Mũi nàng, môi nàng, còn cả khuôn mặt nàng cùng màu da không chỗ nào không tỏa ra hương vị tuổi trẻ.... so sánh với ai đó thì sẽ tuyệt nhiên bất đồng.

“Mẹ tôi khi còn trẻ, chắc hẳn vẻ bề ngoài trông cũng giống cậu.” Kiều Úy Nhân đột nhiên có chút mê mẩn.

“Mẹ cậu?” Hoa Hồ “ha” một tiếng. “Tôi quản mẹ cậu hình dạng ra sao, mau nói, cậu mang mẹ tôi đi đâu rồi?”

“Tự cô ấy đi, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.” Lúc này Kiều Úy Nhân mới tránh né Hoa Hồ, chỉnh lại cổ áo.

“Vậy sao cậu lại ở đây, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho chúng tôi biết không?” Hàn Tây kéo Hoa Hồ về, sợ nàng tiếp tục kích động.

“Tôi không rõ lắm đâu.” Kiều Úy Nhân nghiêng đầu suy nghĩ. “Chúng ta nên hỏi một người khác.”

“Ai?” Hoa Hồ lập tức nói, vô cùng lo lắng.

“Cha hai người...” Kiều Úy Nhân chỉ vào Hoa Hồ và Hàn Tây, sau đó cười khẽ. “... bác của tôi!”

“Làm sao cậu biết chúng tôi là... cha tôi là bác cậu?” Bấy giờHoa Hồ không có rảnh mà quan tâm từ “chúng tôi” kia, nàng kì quái nhìn Hàn Tây. “Hai người là thân thích?”

Khi đấy Hàn Tây cũng đang nỗ lực suy nghĩ, sau đó cậu vỗ chân kêu lên. “Lẽ nào cậu là con gái cô....”

“Đúng rồi.” Kiều Úy Nhân gật đầu, nhìn Hoa Hồ. “Cậu có đoán được gì không?”

Hoa Hồ nhớ mang máng Hàn Tây từng nhắc qua về người cô này, thế nhưng không phải là chưa gặp gỡ nhau bao giờ ư? Sao lại có quan hệ với chuyện trước mắt được?

“Tôi không hiểu, chuyện này thì có liên hệ gì với chuyện mẹ tôi?”

Ánh mắt Kiều Úy Nhân trở nên quái đản. “Hóa ra cô ấy chưa từng kể.... vậy cũng tốt, chúng ta cùng đi tìm đáp án đi.”

“Giờ đi gặp cha tôi à?” Hàn Tây nhíu mày. “Đã hết chuyến xe đêm, đi kiểu gì đây?”

“Không cần đi.” Kiều Úy Nhân rời khỏi sân đưa tiễn. “Tôi đã gọi cho ông ấy trước rồi, tính toán thời gian thì hẳn là ông ấy đã tới nơi.”

“Cha tôi đến đây sao?” Hàn Tây kinh ngạc tới cực điểm.

“Ông ta đến làm gì?” Hoa Hồ lập tức cảnh giác như một con mèo cong lưng.

“Không phải cậu muốn biết mẹ mình đi đâu ư?” Kiều Úy Nhân nhìn lướt qua nàng. “Tôi cũng rất muốn biết.”

Hoa Hồ nhất thời tâm loạn vô cùng.

Thậm chí nàng còn không rõ trong chớp mắt đã xảy ra chuyện gì.

Không thấy mẹ!

Nhưng lòi ra thêm một thân thích.

Còn người “cha” chưa bao giờ thấy mặt lại tựa hồ sắp được diện kiến.

Nàng mơ hồ cảm thấy đại sự sắp phát sinh liên quan tới quá khứ của mẹ từ lời Kiều Úy Nhân, và cũng là từ người “cha” sắp xuất hiện kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.