Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 67: Chương 67




Chương 67: Chia tay trong vui sướng

Edit: Clover110

“Nếu nó phong ấn ma khí, sao không hủy diệt đi?” Dung Chiêu khó hiểu, ma khí mang đến tai nạn như vậy, còn giữ lại làm gì?

Vu Hoan lấy lại quyển sách, sắc mặt trầm xuống, thanh âm ám ách, “Dục vọng là nguyên nhân sai khiến con người. Muốn hủy diệt một phen ma khí, ngươi chắc là biết đến điều này yêu cầu lực lượng lớn cỡ nào, bọn họ làm không được. Với lại, sâu trong lòng, bọn họ cũng không muốn làm thế.”

“Tại sao lại là Phong gia?”

“Chắc là do khế ước đi, thời điểm phong ấn đó ma khí còn ở trạng thái khế ước, nói cách khác, là phong ấn trong cơ thể con người.” Vu Hoan ngẩng đầu, “Đương nhiên, những gì ta nói đều là suy đoán thôi, không có cách chứng thực. Phỏng chừng những người biết đến chyện này đều đã chết, chân tướng cụ thể ra sao, ai cũng không tra ra được.”

Những chuyện cũ như thế này, không liên quan gì đến nàng, nàng hoàn toàn xem chúng như chuyện xưa.

“Nếu Vũ Hồng Kiếm là thanh ma kiếm đó, vậy đại lục sẽ lâm vào trạng huống ngàn năm trước một lần nữa.” Thanh âm Dung Chiêu thanh lãnh, lại không có nửa điểm lo lắng, không hề tự giác bản thân là người sáng thế chi kiếm.

“Yên tâm đi, chúa cứu thế chắc chắn sẽ xuất hiện.” Vu Hoan đẩy cửa đá, bước ra ngoài.

Chính là thời điểm nàng ra ngoài liền trợn tròn mắt, nơi này không giống với lúc nàng đi vào…

“Dung Chiêu…ta hoa mắt phải không?” Vu Hoan lui đến bên người Dung Chiêu, sắc mặt có chút trắng bệch.

“Không có, chúng ta bị truyền tới trong ảo cảnh.” Dung Chiêu thật bình tĩnh, tựa hồ không để ý đến cảnh tượng trước mắt chút nào.

Nhưng là khi nhìn kĩ sẽ phát hiện đáy mắt hắn có cảm xúc chấn động.

Trước mắt bọn họ hiện ra là chướng khí mù mịt cùng với khung cảnh đổ nát thê lương, trên mặt đất là một mảnh cháy đen, không trung âm trầm như áp sát xuống mặt đất.

Nồng đậm mùi máu tươi xông vào mũi, Vu Hoan theo bản năng cầm lên Thiên Khuyết Kiếm, không nghĩ tới Thiên Khuyết Kiếm biến mất.

“Thiên Khuyết Kiếm bị ngăn ở bên ngoài.” Dung Chiêu kéo Vu Hoan đến trong lòng, một tay ôm eo nàng, một tay nắm đôi tay nàng.

Mùi máu tươi nồng đậm như vậy, hắn không biết mình có thể làm nàng bình tĩnh hơn chút nào hay không.

Sắc mặt Vu Hoan thật không tốt, nàng cảm nhận được cỗ lệ khí đang đấu đá lung tung trong thân thể nàng, muốn lao ra ngoài.

Đờ mờ, này là cái địa phương quỷ quái gì đây…

“Tây Lăng đế quốc.” ánh mắt Dung Chiêu nhìn về phía xa nói.

Sau tầng tầng lớp lớp sương khói có tường thành cao chót vót. Trên tường thành, hai chữ “Tây Lăng” loang lổ màu đỏ sậm như ẩn như hiện.

“Mẹ nó…” Vu Hoan thầm mắng một tiếng, bọn họ thế nhưng chứng kiến tràng đại chiến ngàn năm trước, thật là đủ rồi!!!

Nàng không muốn biết nhiều việc sau màn đen a uy!

Nàng chỉ muốn làm một nữ hài tử đơn thuần đáng yêu, tha cho nàng đi a!

Dung Chiêu bước về phía trước một bước, hình ảnh bắt đầu dịch chuyển.

Tường thành hoàn hảo, đám người hoảng loạn tới tới lui lui…

Dung Chiêu dừng lại một lát, rồi lại tiến lên phía trước một bước, hình ảnh lại biến hóa một lần nữa.

Lần này rất nhiều người vây đánh một người, trên tay người đó cầm một thanh trường kiếm đen nhánh.

Vu Hoan còn chưa nhìn rõ bộ dáng thanh kiếm, hình ảnh đột nhiên trở về đám người hoảng loạn chạy ban nãy.

Dung Chiêu lui về sau một bước, lại là mùi máu tươi nồng đậm.

“Đi một bước là thay đổi một cái cảnh tượng…Đây là cái ảo cảnh gì?” Vu Hoan nằm trong lòng Dung Chiêu, hơi thở lạnh lẽo bao vây lấy nàng, tính ra nàng không có cảm giác khó chịu như trước nữa.

“Không biết!” Trong giọng nói đạm mạc của Dung Chiêu nhiều thêm một tia ngưng trọng.

Ngay cả cái nữ nhân cái gì cũng biết đang nằm trong lồng ngực mình còn nói không biết, như vậy cái ảo cảnh này chưa có ai gặp qua đi.

“Có thể phá sao?” Vu Hoan nhìn xung quanh, không cảm giác được bất cứ điều gì khác thường.

Thật giống như bọn họ đang chân chính đứng ở địa phương này vậy.

Dung Chiêu trầm mặc, Vu Hoan xem biểu tình của hắn cũng biết là không dễ dàng gì.

“Đi về phía trước đi, nếu không phải ảo cảnh công kích, vậy nhìn xem chủ nhân ảo cảnh muốn chúng ta thấy cái gì.”

Không có đường lui, phương án duy nhất có thể lựa chọn là tiến về phía trước.

Dung Chiêu gật gật đầu, ôm nàng tiến về phía trước, đi mỗi một bước, cảnh vật trước mặt bọn họ sẽ thay đổi không giống nhau.

Không có thanh âm, bọn họ như đang xem một vở kịch không âm thanh.

Mà thanh kiếm kia, chính là Vũ Hồng kiếm không thể nghi ngờ.

Những hình ảnh này hoàn toàn khớp với nội dung trên quyển ký lục, mãi đến thời điểm phong ấn Vũ Hồng Kiếm mới xảy ra biến cố.

Một nữ tử áo lam đột ngột xuất hiện trong vòng phong ấn, phong ấn bị lực đánh gãy, những người tham gia phong ấn đều bị phản phệ, hôn mê ngay lập tức.

Người nào chưa ngất xỉu, lớn tiếng chất vấn nữ tử kia, nữ tử đang cố gắng giải thích điều gì nhưng càng làm những người đó phản ứng mạnh mẽ hơn nữa.

Trận khắc khẩu này kéo dài rất lâu, Vu Hoan không kiên nhẫn xem, thúc giục Dung Chiêu bước tiếp.

Hình ảnh thay đổi, nữ tử áo lam đang cầm một viên đá đến xuất thần.

“Ly Hồn Thạch…” Vu Hoan kinh hô một tiếng, nữ tử này là Diệp gia người sao?

Một hồi lâu sau, nàng ta mới thở dài, cầm lấy bút đang đặt ở phía trước bắt đầu viết lên trên chỗ trống của một quyển sách.

Quyển sách kia chính là do nàng lưu lại…

Hình ảnh lại thay đổi, một ít người nói với nhau chuyện gì, cuối cùng có người mang theo người cầm Vũ Hồng Kiếm lúc trước cùng nhau rời đi.

Hình ảnh lúc sau đều là tin tức không quan trọng, toàn là cảnh tượng đế quốc Tây Lăng trùng tu lại sau khi bị hủy diệt.

Dung Chiêu tiếp tục đi về phía trước, hình ảnh nhoáng lên, lập lòe không ngừng cuối cùng dừng lại ở một gian mật thất.

Gian mật thất kia, Vu Hoan cảm thấy rất quen mắt, chính là nơi cất giữ Ly Hồn Thạch ban nãy.

Nữ tử áo lam chầm chậm bước ra, đặt Ly Hồn Thạch ở vị trí trung tâm, Ly Hồn Thạch từ từ nổi lên không trung.

Nữ tử áo lam ngửa đầu im lặng nhìn Ly Hồn Thạch, cánh môi khẽ nhúc nhích, cơ hồ là ngay lúc đó, Vu Hoan nghe được âm thanh của nàng.

“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi là người nhìn thấy ảo cảnh ta thiết lập hẳn chính là người ta muốn tìm.” Thanh âm kia thật mờ mịt như là cách Vu Hoan một dãy núi dài…

Vu Hoan: “…” Đây là tình huống gì?

Dung Chiêu: “…” Không biết!

“Không cần giật mình, này chỉ ảo cảnh ta lưu lại, các ngươi đi đến cuối cùng tự nhiên có thể nghe được thanh âm của ta.” Nữ tử giải thích.

Vu Hoan mím môi, mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nàng đứng ở trước mặt nàng ta nhưng tầm mắt nàng ta lại xuyên qua nàng nhìn về phía sau.

“Ngươi tới nơi này nghĩa là ma khí kia đã sống lại. Tiền căn hậu quả ta đều đã dùng ảo cảnh giải thích rõ ràng. Ta không biết ngươi có tâm làm đấng cứu thế hay không nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ma khí kia không bị hủy, thế giới sẽ diệt vong.”

“Quyển sách kia với Ly Hồn Thạch có ghi cách hủy diệt ma khí…” Thanh âm nữ tử đột nhiên đứt quãng, “Lực lượng của ta không nhiều lắm…lắm…Ngươi nhất định…giải cứu…”

Hình ảnh với thanh âm tự dưng im bặt, bốn phía lâm vào hắc ám, một lát sau lại sáng sủa lên.

Bọn họ đứng ở bên ngoài cửa đá, cảnh vật nơi xa giống thời điểm lúc tiến vào như đúc.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu hai mặt nhìn nhau.

Đây là cái quỷ gì a?

Nàng chỉ là đến lấy Ly Hồn Thạch, sao lại nhìn thấy những hình ảnh kỳ quái như vậy?

Ma khí liên quan đến nàng đánh rắm a!

Cứu thế là cái quỷ gì?

Nàng không hủy diệt thế giới là đã tốt lắm rồi, ai muốn đi cứu thế chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.