Ba Bé Bi Là Nam Chính Phản Diện

Chương 7: Chương 7




Sự thật phũ phàn, cay đắng bủa vây! Sét đánh ngang mài, sét chẻ tôi làm hai. Không không, đó chỉ là tôi tự tưởng tượng. Sau khi nghe được tên anh nụ cười tôi đứng lại, như máy MP3 bị bấm Pause. Tôi như bị chưởng lực vô hình đánh vào, lùi ra sau mấy bước “thật sự là do tôi sợ quá”.

Khiếp! Thật khủng khiếp! Cuộc đối thoại lúc nảy vang lên bên tai tôi. Giờ phút này tôi chỉ muốn chạy, tôi ước tôi có thể quay ngược thời gian, tôi ước mình có thể mọc cánh để bay cho nhanh, sớm ra khỏi nơi này, sớm biến mất.

“Đậu Khấu, CM mi! Rõ ràng mi “nói” Diệp Gia Thành chững chạc, phong độ, lạnh lùng, khí thế....trưởng thành 30 tuổi. Nhưng vì sao Diệp Gia Thành lại có thể baby như thế này?

Diệp Gia Thành luôn nghiêm trang, đầy sát khí, bình tĩnh cực độ, không thấy hắn nở nụ cười!

Diệp Gia Thành tuyệt không thích đôi co cùng phụ nữ!

Diệp Gia Thành ít nói!

Diệp Gia Thành không thích người ta nhìn hắn chầm chầm, nhìn không rời mắt!......v.v...”

“Đậu Khấu, nhà ngươi bước ra đây cho lão tử ah!!!!!!!!!!!!!!!!!”

“Mau nói cho tôi biết thằng nào đứng trước mặt tôi đây?”

Hắn là ai? Là ai? Tôi muốn độn thổ rồi!kẻ đang đứng trước mặt tôi, kẻ đã “tám” chuyện với tôi khi nảy..hắn...hắn cư nhiên là Nam chính!

NAM CHÍNH!!!

“Chạy, chạy mau! Đúng, tôi muốn chạy”

Nếu không muốn thành nữ phụ bị trói vào cột rồi bị lửa thiêu chết : phải tránh xa nam chính

Nếu không muốn bị nữ phụ độc ác giết + ám hại + vu oan + đánh + hủy hoại nhan sắc : càng phải tránh xa nam chính!

Ngàn lần, vạn lần phải tránh xa nam chính!

Đặc biệt nhất nếu không muốn bị nam chính xử đẹp thì phải tránh hắn càng xa càng tốt. Trốn được thì trốn, tránh được thì tránh, chạy được thì chạy... dù có tường thành ngăn cản cũng phải bắt thang mà trèo qua, dù có hổ dữ phía trước cũng phải đánh nhau vặt hết lông hổ mà qua, dù có máu chảy đầm đìa, rách te tua quần áo cũng phải vượt qua mà chạy.

Dù còn một hơi thở phải bò bò, lăn lăn, lết lết, trườn trườn cũng không ở lại được. oh,.... con tim tan nát. “Không, tôi cần xác định lại! Biết đâu là trùng tên” Tôi nhìn Diệp Gia Thành:

- Diệp Gia..Thành....Sếp Diệp? Diệp Tổng...chỉ huy?

- Đúng! Một giọng nam trầm thấp vang lên một chữ duy nhất

Tôi ôm lấy con tim đang hấp hối, con tim đang rỉ máu, con tim đang thét gào tên anh “Diệp Gia Thành”. Đôi mắt luyến tiếc, tràn ngập đau thương, như người vợ bé nhỏ, vô tội bị vứt bỏ. Tôi nhìn Diệp Gia Thành “lần cuối” “tôi quyết không gặp lại hắn mà”

“Trai đẹp của người ta, chồng của người ta, nam chính của người ta, cha của con người ta : vĩnh biệt anh!”

Nhanh như chớp tôi lao xuống thang lầu, chạy một mạch như phía sau có sài lang, hổ báo rượt đuổi. Mang theo con tim tan nát, bấy nhầy, chèm nhẹp tôi chóng tay lên bức tường trước cổng “may thật, may là tôi chạy nhanh nếu lỡ như để nữ chính bắt gặp thì tôi sẽ không thể thuận lợi làm bạn tốt của nữ chính, nếu để nữ phụ bắt gặp tôi sẽ là mục tiêu bị trừ khử...”

Diệp Gia Thành không bỏ sót bất kỳ biến hóa nhỏ nào trong ánh mắt người con gái ấy, đôi môi hắn mỉm cười càng sâu, ánh mắt hắn rực sáng nhìn theo hướng Lô Ái Thi vừa biến mất. Đứng trên lan cang lầu 23 Diệp Gia Thành nhìn về hướng cổng, nơi đó có con sói trắng nhỏ nhắn đang vểnh tai, cái đuôi phe phẩy, trông nó có vẻ mệt mỏi và sợ hãi.

Hắn cười vô sĩ, đầy vẻ toan tính “Chạy đi, em có chạy đằng trời cũng không thoát được tôi đâu!”

Hắn xoay người vào trong, nụ cười trên môi thu lại, nét mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí ùn ùn kéo đến trên gương mặt “baby”- lãnh khốc. Nếu Lô Ái Thi nhìn thấy nét mặt hắn lúc này sẽ lập tức hét lên:

“Ahh, Diệp Gia Thành đây rồi, mình tìm được Diệp Gia Thành rồi!”

Tôi không thể tin được, nhanh như vậy tôi đã được diện kiến cấp cao nhất tại nơi này. Hình tượng sếp Diệp không như trong tuyện lắm, tôi thật là đãng trí mà Đậu Khấu có nói Diệp Gia Thành bẩm sinh từ nhỏ đến lớn đẹp trai người gặp người thẫn thờ. Sao tôi lại không nhớ chứ, ngay cả người như tôi cũng bị mê hoặc kia mà “dù tôi có chút đam mê sắc đẹp, nhưng người ta cũng có định lực kìm chế nga”. Do hắn không lãnh khốc, lạnh lùng nên đã lừa tôi thê thảm. Chắc hắn cố tình, nhất định là hắn rãnh rỗi không chuyện gì làm nên thấy tôi thân gái một mình nên nảy sinh ý định trêu chọc cho đỡ nhàm chán đây mà! (sếp Diệp rãnh thì rãnh thiệt nhưng không làm vậy đâu chị >.<)

Chắc hắn nhìn tôi say mê hắn quên cả đường về nhà hẳn là vui lắm, tôi thật là ngốc quá. Mong sao hắn sớm quên tôi, trong PW nhiều con gái xinh đẹp, tài giỏi chắc hắn sẽ sớm quên tôi thôi.

Nghĩ như thế lòng tôi an tâm hơn rồi. Miễn sao kể từ bây giờ tôi tận lực tránh xa hắn là được thôi mà. Tôi hát bài ca vĩnh biệt khúc tình buồn...của mình...

“Tình đầu phôi phai vào trong gió sương, hãy để em đi đi đừng níu tay em...

Buông ra... đừng chạm vào em, người anh yêu nào đâu phải em, nào đâu phải em...

Tại sao anh lại đẹp trai thế này, làm em đắm say, em hận anh...

Anh biến đi...cút xa em...

Thôi được, anh lớn hơn em, vì thế hãy để em đi, em đi đây,...em đi đấy nhé!!!!

Tạm biệt anh...người đẹp nhất, người đàn ông của nữ chính....ố ...ố...ô...."

Tôi hát bài hát tự sáng tác của mình, thể hiện nỗi bi ai, thất tình tột đỉnh... hát xong tôi chỉnh trang lại quần áo, hớn hở bước đi.

Người đàn ông dựa tường phía bên trong khóe môi giật giật, ngước nhìn trời chiều đầy màu sắc, hắn đưa tay đỡ trán.

“Em chỉ là nữ phụ nhỏ nhoi...nhưng nếu hợp khẩu vị của anh thì anh nhìn em đi, nhìn em đi....tới đây nào honey! Hôn em nào anh yêu! Anh có thấy sức quyến rũ phát ra từ em? Anh yêu ơi, tới đây nào! Mình cùng sinh con,...cùng....sinh ba bi”

Trước lúc đi tôi còn bồi thêm một câu như thế, câu này khuyến mãi thôi, hát cho đỡ buồn, đỡ tủi thân hức hức...

Người đàn ông sau khi nghe câu sau nở nụ cười sâu thẳm, đôi mắt chớp chớp vài cái lại cười một lần nữa.

“Nữ chính? Nữ phụ?”

Hắn bỏ tay vào túi quần, sải bước về phía bãi xe đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.