Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 8: Chương 8




Cô và Tống Khinh Dương vẫn nán lại đến buổi chiều, Tống Khinh Dương nhận được điện thoại có việc phải về xử lý. Cô càng ngại hơn.

Tống Khinh Dương còn kiên trì đưa cô về.

“Dừng lại ở giao lộ phía trước là được, tôi muốn đi mua một ít thức ăn cho cá.’’

“Cô nuôi cá à?’’

“Ừm, tùy tiện nuôi vài con.’’ Cô ngại nói mình nuôi một đôi “Tiếp vẫn ngư’’*, lúc không có chuyện gì làm thì ở nhà chụp ảnh cá.

(Tiếp vẫn ngư: cá hôn môi)

Tống Khinh Dương liếc nhìn cô, “Gần nhà cô hình như có rất nhiều mèo hoang.’’ Cũng không sợ cá bị mèo ăn.

Chử Duy Nhất thở dài, “Lúc trước tôi cũng muốn một con mèo, nhiều lần Miêu Miêu đi bắt cá, không có cách nào tôi liền đưa mèo đi.’’ Đại Miêu Miêu giao cho Lý Mạo để nuôi, danh đẹp bề ngoài gọi là bồi dưỡng kiên nhẫn của Lý Mạo một chút.

Rất nhanh đã đến đầu đường, Chử Duy Nhất xuống xe, “Cái kia, cám ơn anh.’’

“Chú ý an toàn.’’ Anh lẳng lặng nhìn cô đơn giản dặn dò vài chữ.

Chử Duy Nhất vừa mở cửa liền thấy giày thể thao nam đặt ở cửa, biết là Lý Mạo đã tới. Cậu ta có chìa khóa của cô ở đây.

Hai người khi còn bé tắm trong một cái chậu, hiểu tận gốc tận rễ.

Cậu ta ngồi ngủ trên góc ghế salon, nghe thấy tiếng động mở mắt ra, “Về rồi?’’

Chử Duy Nhất buông vật trong tay, “Cậu vài ngày không tắm? Thúi chết được!’’

Lý Mạo ngửi một cái, “Em gái, đây là mùi vị đàn ông! Không hiểu hả!’’

“Xú nam nhân thôi!’’

Lý Mạo trừng mắt cô, “Đại Miêu Miêu tớ mang tới cho cậu. Hai ngày nữa tớ phải đi Bắc Kinh diễn xuất, Đại Miêu Miêu sẽ không động tay động chân với cá của cậu.’’

Đại Miêu Miêu ngoan ngoãn ở lại trong ổ, một tháng không gặp chủ nhân, cũng không nhiệt tình, là đang lên án chủ nhân vứt bỏ nó sao?

Chử Duy Nhất vuốt ve Đại Miêu Miêu, “Đại Miêu Miêu, kêu một tiếng.’’

Đại Miêu Miêu lười biếng hớt đầu đi, không để ý đến cô.

Chử Duy Nhất quay đầu lại, “Không phải nói mèo là động vật dài tình nhất sao? Sao nó không để ý tớ. Lý Mạo có phải là cậu dạy hay không?’’

Lý Mạo trừng cô, “Chính cậu có mới nới cũ, còn trách tớ. Mèo này á tính tình nhà thông thái, biết ai đối xử tốt với nó. Đại Miêu Miêu, qua đây.’’ Đại Miêu Miêu giẫm giẫm mà qua.

Chử Duy Nhất mở lớn con mắt, “Đắc sắt*.’’

(*Đắc sắt: ở đây có ý nghĩa chế giễu hoặc răn dạy.)

“Bây giờ thứ bảy cậu còn muốn tăng ca?’’Lý Mạo ngáp một cái, thấy trên bàn trà cô vừa có máy ảnh SLR vừa có máy tính xách tay, anh khẽ nhíu mày, “Tống Khinh Dương – “ anh mắt sắc thấy một kẹp tài liệu trên mặt bàn.

Chử Duy Nhất uống một hớp nước, trời nóng, cổ họng cô cũng sắp bốc khói rồi. “Nhà xí nghiệp trẻ ưu tú thành phố D, cậu biết à?’’

Lý Mạo suy nghĩ một chút, “Từng nghe qua. Cậu quen biết anh ta khi nào?’’

“Ngày đi kỷ niệm thành lập trường ấy.’’

Lý Mạo hồi lâu không nói, Chử Duy Nhất đi cho cá ăn. Thật kỳ lạ, vì sao gần đây tiếp vẫn ngư không hôn tiếp nữa?

“Duy Nhất, Tống Khinh Dương không thích hợp với cậu.’’ Lý Mạo đột nhiên nói, cô bị dọa nên tay run một cái, rắc rất nhiều thức ăn cho cá. Ô ô ô, có thể làm cá no chết hay không. Cô nhanh chóng cầm vợt lưới vớt thức ăn lên.

Lý Mạo đi tới bên cạnh cô, “Chử Duy Nhất, nhất định Tống Khinh Dương lớn lên đẹp trai lắm, cô gái nhỏ các cậu chưa nói qua những thứ yêu đương này không hiểu lòng người phức tạp đâu.’’

Chử Duy Nhất quay đầu lại, “Lý Mạo, cậu muốn hại chết cá của tớ!’’

“Chút nữa tớ mua cho cậu hai con.’’ Cậu ta nhìn cô, ‘‘Không nên tồn tại ảo tưởng với anh ta.’’

“Vì sao?’’ Cô nhìn anh, hỏi ngược lại, “Cậu không phải mong tớ lập gia đình sớm một chút sao?’’

Lý Mạo vẻ mặt cứng đờ, “Trước đây anh ta từng nói qua chuyện yêu đương, nữ sinh vì anh ta tự sát.’’

Chử Duy Nhất nghe vậy giật mình, “Cậu nghe được những thứ này từ đâu? Cậu quen biết anh ta?’’

“Tớ không biết anh ta, nhưng tớ hiểu anh ta.’’ Lý Mạo khẩn trương, “Cậu sẽ không thích anh ta chứ?’’

Chử Duy Nhất chớp mắt, “Đói bụng rồi, tớ đi làm cơm tối.’’

Một bữa cơm, hai người rầu rĩ ăn, có lẽ là bởi vì đề tài trước đó không thoải mái. “Mùi vị sườn lợn này rất ngon miệng.’’ Lý Mạo chủ động mở miệng.

“Tối hôm qua tớ đã bắt đầu ướp tương lên trên rồi.’’

“Tài nấu nương tăng rồi.’’ Lý Mạo vẫn nói ra suy nghĩ của mình, “Tớ nghe ba tớ nói, dì Nguyễn bệnh rồi, tớ chuẩn bị đi thăm dì ấy, nhưng mà bây giờ không có thời gian.’’

Thấy cô vẫn không có phản ứng.

“Duy Nhất, cũng đã qua nhiều năm như thế, cậu sao còn không bỏ xuống được.’’

Chử Duy Nhất để đũa xuống, “Ai bảo cậu đến làm thuyết khách? Tớ không có không bỏ xuống được.’’

“Nếu như cậu bỏ được, cậu cũng sẽ không nán lại ở đông bắc nhiều năm như thế, nếu phòng không phá bỏ và dời đi nơi khác, nói không chừng cậu vẫn chưa trở lại đây.’’ Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu ta làm sao không hiểu cô.

“Ở nơi nào chẳng giống nhau, còn rất nhiều người phiêu bạt nơi phương Bắc nữa.’’ Chử Duy Nhất ứng tiếng nói.

Lý Mạo nhìn cô, “Cậu phải hiểu chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chú Chử và dì Nguyễn bọn họ bây giờ đều tự có cuộc sống của mình, lẽ nào cậu muốn bọn họ làm vợ chồng bất hòa cả đời?’’

“Tớ hiểu chứ, phòng bếp còn có một ít sườn lợn, tớ đi gói lại, cậu mang về ăn.’’ Cô đứng dậy rời đi, cô không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa.

Lý Mạo khẽ thở dài một hơi.

Lòng có hàng ngàn nút thắt, người nơi đâu có thể giải?

Lúc Tống Khinh Dương về đến nhà, mẹ anh đang cắt tỉa cây cối trong nhà. “Về rồi à?’’

Anh đi tới, “Không phải mới cắt tỉa vài ngày trước sao ạ?’’

“Chạc cây này dài ra rồi, không sửa ảnh hưởng vẻ đẹp tổng thể.’’ Mẹ Tống trả lời.

“Mẹ, trước đây mẹ nên dạy nghề làm vườn, không nên dạy môn kế toán.’’ Mẹ Tống là giáo sư đại học, bây giờ là phó đảng ủy trường học.

Mẹ Tống buông kéo, “Dương Dương, một người bạn mẹ mời mẹ giúp một chuyện, chuyện công việc của con gái bạn ông ấy.’’

“Mẹ, con cái đó không rành, nữ sinh nhiều chuyện lắm ạ.’’ Tống Khinh Dương lạnh lùng từ chối.

“Bạn này của mẹ không phải là người khác, là hiệu trưởng trường cao trung các con. Cô gái kia khéo léo lắm, trước đây làm việc ở một tòa tạp chí, đến con đó cũng là đối đáp chuyên nghiệp.’’

“Chỗ của con tạm thời không thiếu người.’’

“Nếu không thì hôm nào chúng ta gặp mặt, Lý hiệu trưởng cũng là khó có một việc nhờ mẹ.’’

“Tạp chí ở thành phố D rất nhiều.’’

Thấy lão sư mềm cứng không ăn, vẻ mặt mẹ Tống bất đắc dĩ. “Con nhớ kỹ cho mẹ chuyện này. Mình cũng đã trưởng thành rồi, lúc nào mang một cô gái cho mẹ gặp một chút, tuổi ông nội con cũng không nhỏ nữa.’’

Tống Khinh Dương cũng không biết cô gái trong miệng mẹ này chính là Chử Duy Nhất, nếu như biết rồi, anh vẫn cự tuyệt sao?

Sau khi nộp lên phỏng vấn Tống Khinh Dương, Chử Duy Nhất bắt đầu vội vàng chuyên tâm vào chuyên mục mỹ thực của cô. Lượng tiêu thụ tạp chí tháng ấy cao hơn gấp đôi, bộ phận tạp chí bên kia vui đến nở hoa, chủ nhiệm lúc họp đã biểu dương cô.

Chử Duy Nhất nhận được một khoản tiền thưởng phong phú, đáy lòng đang lên kế hoạch nếu không thì cuối tuần đi Chiết Giang chơi hai ngày.

Bầu không khí phòng làm việc gần đây không bình thường.

Vì nơi này chính là như vậy, người mới phong mang* quá lớn, thì sẽ phải chịu sự xa lánh.

(Phong mang: tài năng)

“Tiểu Đậu, năm ngoái cô (anh) đi tìm Tống Khinh Dương người ta ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho. Vẫn là nể mặt đồng học nhiều nha.’’

“Đó cũng có thể như vậy sao? Hiện ở xã hội này chính là quan hệ ghép lại.’’

Trầm Lâm nói, “Được rồi, đều là thay công ty làm việc. Duy Nhất, em đem phần bản thảo này giao cho chủ nhiệm.’’

Chử Duy Nhất cảm kích nhìn Trầm lão sư một cái.

Lúc tan tầm, Đường Vi chờ cô ở cửa.”Duy Nhất, cậu đừng để trong lòng.’’

“Tớ không sao mà.’’ Cô vừa cười vừa nói.

“Vậy sao cả buổi chiều cậu không nói lời nào?’’

“Phỏng vấn nhà xí nghiệp trẻ tháng sau, tớ vẫn phải phụ trách.’’

“Vậy không phải là bọn họ khi dễ người khác sao? Cậu vốn chính là gánh giúp người khác, điều này cũng tốt mà, phí sức không được cám ơn, một bên ghen tỵ cậu, không ngờ như thế, một bên còn hưởng lợi hiệu quả và lợi ích cậu mang tới.’’ Đường Vi tức giận bất bình.

“Ngược lại cậu nghĩ nhiều rồi, coi như là rèn luyện đi.’’

“Tớ thật là phục tính tình tốt của cậu. Duy Nhất, tớ nghĩ con người cậu thật tốt. Nếu tớ là đàn ông tớ liền tìm cậu làm bạn gái tớ.’’

Hai người đi về phía trạm ga, vừa đi vừa nói chuyện.

Đường Vi tràn ngập tò mò với Tống Khinh Dương, “Cũng không biết anh ta có bạn gái hay không?’’

Chử Duy Nhất suy nghĩ một chút, “Phải có chứ.’’

“Cậu nên hỏi chứ.’’

Chử Duy Nhất: ...

“Cậu có muốn tặng một quyển tạp chí cho người ta không?’’

Chử Duy Nhất liếc mắt, “Cái này là tạp chí phái nữ, anh ta sẽ không xem đâu.’’

“Thành ý biết không? Ngay cả một quyển tạp chí cậu cũng tiếc không tặng, người ta sẽ nhìn tòa soạn báo chúng ta như thế nào? Ngộ nhỡ sau này tòa soạn báo chúng ta và công ty anh ta hợp tác thì làm sao bây giờ?’’

Chử Duy Nhất im lặng đi về phía trước, “Ồ, chút nữa tớ gửi cho anh ta một quyển.’’

Đường Vi lôi kéo cánh tay cô, “Chử Duy Nhất, cơ hội tốt bao nhiêu, cậu không nên lãng phí. Cậu cũng đã gặp mặt nhiều như vậy rồi, người đang lúc tuyệt phẩm như vậy sao cậu không chủ động một chút.’’

Chử Duy Nhất trong lúc nhất thời không lời chống đỡ.

Cũng may Đường Vi đi xe tới, cô ấy vội vàng đi lái xe rồi.

Chử Duy Nhất chậm rãi đi tới trạm ga, xe đến xe đi, bên trong xe đầy ắp người. Đại não Chử Duy Nhất chợt vút qua khuôn mặt Tống Khinh Dương, sóng mũi cao, khóe môi đẹp trai, còn có lúc anh nhìn người khác, cặp mắt kia chuyên chú sâu xa. Có lúc Chử Duy Nhất cũng không dám nhìn sâu ánh mắt của anh.

Ở cùng một chỗ với anh, tâm tình của cô thả lỏng không rõ là vì sao. Thanh niên tốt, cũng không biết anh có phải là độc thân hay không? Nhưng sao anh ta lại không có bạn gái nhỉ? Cô lại nghĩ tới lời của Lý Mạo.

Chử Duy Nhất đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ, sau đó... Trơ mắt nhìn xe buýt mình muốn ngồi lái về phía trước, ngay cả cơ hội đuổi theo cô cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.