Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 3: Chương 3: Lẩu




Dương Phường bị Lục Hạo Thiên đẩy vào trong phòng làm việc, Lục Hạo Thiên quay ra cười cười với người bên ngoài: “Các bạn cứ làm việc đi, cho tôi chút thời gian, tôi bảo đảm sẽ thuyết phục được Dương ca của các bạn, được không?”

Lục Hạo Thiên vừa nói vậy, bên ngoài đã một trận hoan hô, sau đó mọi người tự giác về lại vị trí làm việc của mình.

“Dương Phường, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào.”

Lục Hạo Thiên khóa cửa lại, đè thấp giọng nói với Dương Phường.

“Tôi và anh không có cái gì để nói cả.”

Dương Phường giãy tay ra khỏi Lục Hạo Thiên, không cảm tình đáp lại một câu.

Lục Hạo Thiên cười khổ nói: “Anh biết, nhiều năm như vậy… đã ủy khuất em rồi.”

Dương Phường biết trước giờ khi mình ở trước mặt Lục Hạo Thiên luôn là người chịu thua, quả nhiên, hôm nay cũng chỉ vừa mới nghe Lục Hạo Thiên nói một câu “ủy khuất em rồi”, y lập tức cảm thấy khóe mắt có chút chua xót.

“Nếu như anh đến để xin lỗi, vậy thì, tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh.”

Dương Phường cố ra vẻ trấn định nói một câu: “Nếu như anh còn có mục đích khác, xin thứ cho tôi không thể phụng bồi. Mời anh lập tức rời khỏi phòng làm việc của tôi, lập tức rời khỏi công ty của tôi!”

Lục Hạo Thiên biết tòa băng sơn Dương Phường này không thể nào trong một ngày tan ra được, anh nếu đã tính toán hết tất cả mới tới, thì đã có sẵn chuẩn bị tác chiến lâu dài, cho nên khẳng định sẽ không vì một hai lần cự tuyệt của Dương Phường mà nửa đường bỏ cuộc.

“Anh sao có thể rời khỏi? Anh được Mãn Thiên Tinh cắt cử đến đây giám sát tình trạng hoàn thành đơn đặt hàng, trước khi nhiệm vụ chưa hoàn thành, anh sẽ không đi, em cũng không có quyền đuổi anh đi.”

Dương Phường tức đến phát run, cũng không để ý vấn đề có lễ độ hay không, dùng cánh tay run rẩy chỉ vào Lục Hạo Thiên.

“Anh! Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Sâm Uy, người khác có thể không biết căn nguyên của anh nhưng tôi có thể không biết sao? Anh sao có thể lại lạc đến bước đường đi làm công cho Mãn Thiên Tinh?! Tất cả đều là âm mưu của anh đúng không?”

Lục Hạo Thiên ngồi xuống sô pha trong phòng làm việc, nhàn tản bắt chéo hai chân.

“Phường Phường, đừng nói khó nghe như thế, cái gì mà âm mưu hay không âm mưu…”

Lục Hạo Thiên còn chưa nói xong, đã bị ném tới một xấp văn kiện.

Anh phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu qua tránh được.

“Ai cho phép anh gọi tôi như vậy? Cút đi cho tôi.”

Dương Phường tuy miệng nói lời cay độc, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, đôi môi cũng không còn huyết sắc, cả người tựa hồ đang đứng chênh vênh ở ranh giới tan vỡ.

Lục Hạo Thiên thở dài, anh cũng biết những năm nay đã thiếu Dương Phường rất nhiều, ấn tượng mà anh để lại cho Dương Phường cũng không phải ngày một ngày hai là có thể cải biến.

Dục tốc bất đạt, Lục Hạo Thiên đã có sẵn chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.

“Được, anh đi ra, anh không bức em, em bình tĩnh lại trước đi.”

Lục Hạo Thiên đứng lên đi tới cửa.

“Nhưng mà, em cũng nên biết, Phường Phường, anh đối với em đã lập chí nhất định phải có được, em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Lục Hạo Thiên nói xong câu cuối cùng thì mở cửa đi ra, người vừa ra không bao lâu, bên ngoài đã nghe thấy được bên trong vang lên tiếng rầm khi vật gì đó đụng vào cửa.

Ai nấy đối với tiếng vang trong phòng làm việc của Dương Phường đều vô cùng hiếu kỳ, nhưng khi Lục Hạo Thiên đi ra thần sắc vẫn vô cùng bình thường, một chút cũng không giống như vừa xung đột với người khác.

“Này, tôi nói này, Dương ca sẽ không phải có thù gì đó với Lục ca này chứ?

“Ai mà biết? Ấp suất khí thấp quá, tôi sợ nha…”

“Vậy tối nay Lục ca mời khách chúng ta có đi không vậy?”

“Ai!”

“Không đáng đâu, nếu như Dương ca không đi chúng ta đi có ý nghĩa gì nữa chứ?”

“Rắc rối quá đi…”

Mọi người sáp lại với nhau thảo luận nửa ngày cũng không ra kết quả, cuối cùng chỉ có thể không hẹn mà cùng thở dài tan ra.

Biết Lục Hạo Thiên ở bên ngoài, Dương Phường căn bản ngay cả cửa phòng làm việc cũng không muốn bước ra.

Y vốn định đến phòng làm việc của ông chủ để tìm ông chủ nói chuyện, nhưng chỉ cần ra ngoài sẽ có khả năng nhìn thấy Lục Hạo Thiên, cho nên Dương Phường cuối cùng quyết định gọi điện.

“Ông chủ, tại sao nhất định phải cho người vào trong bộ kế hoạch của tôi?”

“Đúng, trước đó tôi có đáp ứng, nhưng hiện tại tôi cảm thấy có anh ta ở đây tôi không được tự nhiên, công việc cũng không cách nào tiến triển.”

“Đúng. A? Thù oán riêng tư? Không phải, tôi không quen biết người đó.”

“Ông chủ cho anh ta vào bộ sản xuất hay bộ tiêu thụ cũng được, chỉ cần đừng cho vào bộ của tôi.”

“Cái gì? Không được?”

Dương Phường thoái thác tới lui với ông chủ cả nửa ngày, cuối cùng cũng không thể khiến ông chủ trước giờ luôn dễ chịu mềm lòng, cũng không biết ông chủ có phải đã bị tên Lục Hạo Thiên đó mua chuộc từ sớm rồi không, rõ ràng là chuyện điều động nhân sự vô cùng đơn giản nhưng ông chủ lại kiên quyết không chịu đáp ứng.

Gác điện thoại, Dương Phường cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Vốn dĩ với tư chất của y, đi tới công ty lớn hay tập đoàn lớn nào cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng sở dĩ y chọn lựa vào làm trong công ty nhỏ này, một mặt đương nhiên là vì hoàn cảnh làm việc ở đây thoải mái, còn một mặt khác, chính là y luôn cảm thấy loại công ty nhỏ chế tạo văn phòng phẩm này không thể nào có sự kết nối với tập đoàn quốc tế xuyên quốc gia Sâm Uy, cho nên y mới làm việc ở công ty này lâu như vậy.

Hiện tại thì tốt rồi, Lục Hạo Thiên người ta cũng không biết đã dùng chiêu thần thông quảng đại gì mà biết được y ở đây, hơn nữa còn mượn phần hợp đồng bốn ngàn vạn để danh chính vào nhà, y lại như một con dê con khờ khạo, tận cho đến lúc Lục Hạo Thiên xuất hiện trước mặt y mới biết từ lâu đã bị nhòm trúng rồi.

Cảm giác này thật sự khiến người ta muốn dựng tóc gáy!

Tuy không rất không tình nguyện, nhưng Dương Phường chỉ đành nghiến răng, tạo một văn kiện mới trên màn hình, đánh vào mấy chữ “đơn từ chức”.

Bất luận thế nào, y cũng không nguyện ý để cho Lục Hạo Thiên cứ như vậy xâm nhập vào cuộc sống không dễ dàng gì mới trở lại bình thường của mình được.

Trước khi tan sở, Dương Phường gửi đơn từ chức vào hòm thư của ông chủ thông qua mạng nội bộ, ngày mai khi đi làm, ông chủ sẽ có thể thấy được đơn từ chức này.

Làm xong chuyện dối lòng này, Dương Phường thở dài, cái gì cũng không muốn làm nữa, trực tiếp dựa vào lưng ghế, cà vạt được thắt hoàn mỹ cũng bị kéo ra, Dương Phường ngước nhìn trần nhà, trong đầu một mảng trống rỗng.

Dương Phường tuy một mực nhốt mình trong phòng làm việc không đi ra ngoài, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở ngoài.

Khi đến thời gian tan sở buổi chiều, một đám cấp dưới của y vì không muốn đắc tội với cấp trên là y, đều nao nao ủy khuất cự tuyệt lời mời của Lục Hạo Thiên bấm thẻ ra về.

Dương Phường cảm thấy được chút an ủi, ít nhất những cấp dưới của y không phải loại người tham lam phụ nghĩa.

Dương Phường một mực chờ hai tiếng sau khi tan sở, bên ngoài phòng làm việc không có bất cứ động tĩnh gì, y mới rón ra rón rén mở cửa phòng, giống như kẻ trộm len lén chui ra.

Xuống khỏi thang máy, Dương Phường suốt quãng không tiếc mạng chạy như bay tới bãi đỗ xe, vừa định dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, liền bị một người vỗ bốp một cái lên vai.

“Phường Phường, em rốt cuộc muốn trốn cái gì chứ?”

Giọng nói như ma quỷ của Lục Hạo Thiên vang lên bên tai Dương Phường, Dương Phường giống như bị người ta lột da, vẻ mặt đau khổ quay lại.

“Anh, anh đồ âm hồn bất tán…”

Lục Hạo Thiên cười cười, tiếp theo cúi người xuống.

“Phường Phường, anh rất nhớ em…”

“Anh điên rồi! Ở đây có camera!”

Dương Phường lập tức cản mặt Lục Hạo Thiên, cố gắng đẩy ra hướng ngược với mặt mình.

Lục Hạo Thiên thuận thế nắm chặt tay Dương Phường, cưỡng ép y mười ngón giao thoa với mình.

“Nào, Phường Phường, anh đợi em rất lâu rồi, đói chết rồi, đi ăn với anh.”

Lục Hạo Thiên ôm eo Dương Phường, không nói hai lời kéo người nhét vào xe của mình.

“Lục Hạo Thiên, anh rốt cuộc xong chưa!”

Dương Phường muốn mở cửa đi xuống, lại phát hiện cửa xe sớm đã bị Lục Hạo Thiên dùng điều khiển khóa lại. Lục Hạo Thiên càng nhanh tay hơn, khi Dương Phường còn chưa kịp có phản ứng gì tiếp theo, đã khởi động cho xe chạy đi.

Trong xe không có người khác, Lục Hạo Thiên cũng không tất yếu phải dùng nụ cười thân thiện để che giấu bá khí của bản thân nữa.

Dương Phường tuy không thích thú gì khi Lục Hạo Thiên lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của y, nhưng điều không thể phủ nhận là, con người Lục Hạo Thiên cứ giống như một vật thể phát quang sẽ thu hút con mắt người khác, cho dù y có cố gắng bài xích anh ta như thế nào, nhưng thân thể vẫn không thể che giấu được muốn chú ý đến anh ta.

Dương Phường không chút cốt khí dùng dư quang khóe mắt ‘nhìn lén’ Lục Hạo Thiên mấy cái.

Mấy năm không gặp, Lục Hạo Thiên càng trở nên thành thục và ổn trọng, hơn nữa, cũng càng có mê lực.

Quả nhiên, con người từ tài phú kinh người tích lũy thành đã được định sẽ là tiêu điểm của thế giới.

Dương Phường thầm than, nghiệt duyên của y và người này, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể kết thúc chứ?

Dương Phường tự mình suy nghĩ lung tung, căn bản không chú ý Lục Hạo Thiên lái xe đi đâu. Đến lúc Lục Hạo Thiên dừng lại gọi Dương Phường một tiếng, Dương Phường mới tỉnh táo lại.

“Phường Phường, xuống xe thôi.”

Dương Phường xuống xe, nhìn thấy một tiệm cơm cũ kỷ rách nát nhưng làm ăn lại rất phát đạt, có chút kinh ngạc.

Lục Hạo Thiên cởi áo vest đắt tiền và cà vạt ra, sau đó không chút hình tượng sắn ống tay áo lên, lại cởi hai nút áo, cuối cùng giống như năm đó, nắm tay Dương Phường, kéo y vào trong tiệm cơm.

“Bác Ngô, còn nhớ tụi cháu không?”

Lục Hạo Thiên chào hỏi cùng ông bác đưa thực đơn tới.

Bác Ngô đã lớn tuổi nên trí nhớ cũng không còn tốt lắm, nhưng sau nửa ngày đánh giá hai người, cuối cùng cũng phản ứng được.

“Dô, đây không phải là Tiểu Dương và a ngốc sao? Đã nhiều năm như vậy, đều thành thanh niên đẹp trai rồi!”

“Bác Ngô, bác thật lợi hại, nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhớ.”

Tiệm cơm nhỏ này là lúc cao trung Dương Phường và Lục Hạo Thiên thường xuyên tới ăn, đương nhiên, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Hạo Thiên đến một tiệm cơm có điều kiện vệ sinh kém như vậy.

Khi đó Lục Hạo Thiên mắc chứng tự kỷ rất nghiêm trọng, cả ngày mặt lạnh, không nói chuyện, thậm chí hỏi anh muốn ăn cái gì anh cũng không buồn trả lời, cho nên mới bị đặt cho một ngoại hiệu là a ngốc. Lúc đó Dương Phường là lớp trưởng lại luôn tươi cười niềm nở với mọi người, sau đó hai người đến đây vô số lần, bác Ngô liền ghi nhớ Dương Phường và đứa con ghẻ luôn bám theo y kia.

“Ai da, các cháu mặc tây trang mang dày da, đều đã là người thành công rồi. Còn nhớ tới đây chiếu có cho bác, thật là vinh hạnh!”

Bác Ngô nhìn thấy người quen nên rất vui mừng, lập tức đặt món theo món ăn năm đó mà hai người thường gọi.

“Bác Ngô, cháu rất tưởng niệm món lẩu của nhà bác, sau này sẽ đến đây thường xuyên.”

“Được được được!”

Bác Ngô đem thực đơn xuống, sau một lát món ăn liền được bưng lên.

“Nào, đừng ngốc ở đó nữa, ăn nhiều chút.”

Lục Hạo Thiên gắp đồ ăn vào chén Dương Phường.

“Phường Phường, trước đây em luôn rất thích cười, sao bây giờ không còn cười nữa?”

Dương Phường đối với vấn đề Lục Hạo Thiên biết rõ còn cố hỏi chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nếu như Lục Hạo Thiên có thể lập tức biến mất khỏi mắt y, y nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Lục Hạo Thiên ăn rất ngon lành, nhưng Dương Phường lại không có một chút khẩu vị nào.

“Lần này anh xuất hiện, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Dương Phường cảm thấy mình không tất yếu phải chơi trò chạy lòng vòng với Lục Hạo Thiên, Dương Phường rất rõ, với năng lực của Lục Hạo Thiên, vờn y như mèo vờn chuột là chuyện dễ dàng vô cùng, nếu muốn Lục Hạo Thiên triệt để rời khỏi cuộc sống của y, cách tốt nhất chính là có thể nhanh chóng làm xong tâm nguyện của Lục Hạo Thiên, như vậy bản thân y mới có thể sống yên.

“Phường Phường, anh vì cái gì, em biết rõ mà.”

Ánh mắt Lục Hạo Thiên nhìn Dương Phường rất thâm tình, nếu nhìn lâu thêm một chút, còn có thể nhìn được thần sắc đau thương khi bị Dương Phường cố ý cách xa, khiến cho trong một thoáng đó Dương Phường cảm thấy mình giống như mắc nợ Lục Hạo Thiên.

“Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết!”

Dương Phường bị sự thâm tình gần như tổn thương đó của Lục Hạo Thiên chọc cho vô cùng tức giận, lập tức muốn bỏ đũa xuống phủi đích rời đi, nhưng ai biết động tác đó còn chưa kịp làm, đã lại bị Lục Hạo Thiên đè xuống.

“Đây là tiệm của bác Ngô, em cũng không muốn người lớn tuổi như bác lo lắng cho chúng ta chứ?”

Có thể nói bác Ngô đã nhìn Dương Phường lớn lên, chẳng qua sau khi Dương Phường lên đại học đã rời xa nơi này, sau đó vì chuyện của Lục Hạo Thiên lại dọn nhà một lần, cho nên mới không thường đến đây.

Dương Phường nhìn Lục Hạo Thiên, từ kẽ răng phun ra mấy chữ.

“Anh đến đây tìm tôi, vợ anh biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.