Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 1: Chương 1: Dương Phường




Thời tiết của thành phố S năm nay có chút bất thường, cũng đã sắp đến cuối tháng tám, nhưng thời tiết nóng hầm hập có thể luộc chín người này vẫn kéo dài, mặt trời giữa trưa chói lọi làm người ta không mở mắt nổi, mặt đường tráng nhựa cũng sắp bị nướng chín, vào thời gian này mà vẫn phải ra khỏi căn phòng có máy điều hòa chịu khổ, thì bình thường đều là những người đi làm khổ cực.

Dương Phường lúc này đang đứng trên con đường thương mại TBD nổi tiếng của thành phố S bị mặt trời nóng rực chiếu thẳng vào, vừa đi về phía cửa hàng Starbucks(nhãn hiệu cà phê nổi tiếng)bên kia đường vừa gọi điện thoại.

“Đúng, giúp tôi đưa 10 phần bít tết và mười phần cơm đến văn phòng số 1503 tầng 15 cao ốc Duy Thực. Đúng, tôi họ Dương, được rồi, cám ơn.”

Dương Phường thật vất vả mới gọi được số điện thoại đặt phần ăn bên ngoài liên tục bận kia, xoay tay nhìn đồng hồ.

Hiện tại là 12h15’.

Dương Phường thở nhẹ nhõm, lập tức nhanh chóng đi vào Starbucks.

Làn không khí mát mẻ thổi tới làm Dương Phường chợt lạnh run một chút, khí lạnh mạnh mẽ cùng với nhiệt độ cực cao ở bên ngoài khác biệt thật rõ ràng, nên lập tức khó có thể thích ứng.

Nhưng mà, Dương Phường vẫn rất hưởng thụ thời gian được có máy điều hòa này.

Gọi đóng gói 20 phần cà phê đủ các loại vị trong Starbucks, Dương Phường lại vội vàng đi ra, y phải trở về sớm một chút, không thì những vị nhân viên đã đói đến da bụng đụng da lưng kia chắc sẽ náo lên đòi cách mạng.

Thật ra, Dương Phường là bộ trưởng bộ kế hoạch của công ty trách nhiệm hữu hạn chế phẩm văn hóa Tân Tinh, loại chuyện chạy ra ngoài làm chân mua đồ vặt này căn bản không thể nào tới phiên y, nhưng mà lần này vì y dẫn đầu các nhân viên cấp dưới cùng nhau liều mạng phấn đầu suốt hai tháng, hoàn thành một cách tuyệt hảo đơn hàng có giá bốn trăm vạn đồng, mọi người đều vui sướng như điên, cho nên đây là cách mà lãnh đạo như y thể hiện sự cảm tạ với cấp dưới, tự động xung phong đi mua cơm mời mọi người ăn.

Nhưng đám người này biết Dương Phường là một cấp trên dễ chịu, vừa thấy Dương Phường mở miệng, đã nhanh chóng gọn lẹ điểm danh muốn uống cà phê Starbucks, sau đó còn tự chủ trương đặt sẵn cơm tối nay và bao phòng ở KTV.

Lần này Dương Phường thật sự là phải đổ nhiều máu rồi, nhưng y vẫn vô cùng vui vẻ.

Trừ những thành tích khẳng định về mặt công việc, Dương Phường còn làm việc rất thuận buồm xuôi gió ở đây. Tuy cấp dưới của y đều không phải nhân tài đặc biệt xuất thân từ trường đại học nổi tiếng nào đó, nhưng ai ai cũng thành thật có tài, rất có tinh thần hợp tác đồng đội.

Ông chủ của Dương Phường là một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi, cái bụng bia đã bự đến mức không nhìn thấy được bàn chân, cả ngày cười híp mắt với mọi người. Tuy là người ở thương trường, nhưng ông chủ của y không phải loại người chỉ biết cái lợi trước mắt, đối xử với nhân viên rất ôn hòa, không tùy tiện khấu trừ, nếu thật sự có việc mà xin nghỉ phép hay nghỉ bệnh gì thì cũng rất vui vẻ châm chước cho, ông chủ như vậy ở thành phố S này có thể nói là hoa lạ có một không hai.

Cũng chính vì hoàn cảnh thoải mái như vậy, mới khiến cho Dương Phường _ một nhân tài duy nhất trong bộ kế hoạch tốt nghiệp từ khoa tài chính của T Đại làm việc tại nơi này nhiều năm như thế.

Trên dưới toàn bộ công ty đều biết tính trọng yếu của Dương Phường, nếu như không phải vì có sự nỗ lực của y ở bộ kế hoạch, thành tích của công ty không thể nào liên tục bảo trì tốc độ tăng trưởng như thế này.

Những bạn học cùng ban với Dương Phường hiện tại đều đã bước tới trình độ lương trăm vạn đi xe hiệu, còn Dương Phường vẫn chỉ ở mức lương không tới mười vạn đi xe nội địa, ở khu nhà bình dân.

Rất nhiều người tỏ vẻ không thể hiểu nổi đối với chọn lựa này của y___ Lấy lý lịch của y, ở công ty nước ngoài hay đầu tư ngân hàng đều có thể phát huy hết khả năng, hà tất phải ủy khuất chính mình làm việc trong một công ty chế tạo và tiêu thụ văn phòng phẩm nhỏ bé này, một tháng cầm số tiền lương ít ỏi không xứng chút nào với tài năng và xuất thân của mình?

Mỗi lần bị hỏi vấn đề này, Dương Phường đều cười không nói.

Giữa phong phú vật chất và phong phú tinh thần, y thà chọn lựa cái sau.

Những bạn học đầu tư ngân hàng đi xe hiệu ở nhà lầu đó, mỗi ngày đều phải vùi đầu trên đỉnh điểm lợi nhuận tôi tranh anh đoạt, trước đây không lâu có nghe nói một nhân viên trong khu Á Thái của một ngân hàng đầu tư nổi tiếng thế giới nào đó chết vì lao lực quá độ.

Bản thân Dương Phường lại là loại người chỉ cần sống trong hoàn cảnh cạnh tranh thì sẽ dùng toàn lực dốc sức, y có dự cảm, nếu như y cũng tiến hành đầu tư, rất có thể ngày nào đó trên mục tin tức sẽ có đoạn tin ngắn một nhân viên bất hạnh lao lực quá độ mà chết tên là ‘Dương Phường’.

Cho nên, nói y không biết tiến thủ cũng được, nói y an phận với hiện trạng cũng tốt, chỉ cần y vui vẻ là được, không phải sao?

Dương Phường nhấc hai túi cà phê chùi mồ hôi như tắm đi vào phòng làm việc, còn chưa kịp bỏ mớ đồ trong tay ra thở phào một hơi, vừa vào cửa đã bị một đám cấp dưới quấy rối.

“Dương ca, chậm quá đi! Đồ gọi bên ngoài đã đưa tới rồi!”

“Chúng tôi cũng kệ anh luôn, đói chết rồi, nên ăn trước rồi.”

Tuy Starbucks cũng có đặt hàng giao tận nơi, nhưng vào thời gian cao điểm bây giờ, gọi giao hàng cũng cần ít nhất nửa tiếng mới tới nơi, cho nên Dương Phường chỉ đành đi qua đường số 11 trực tiếp vào tận nơi mua. Không ngờ người trong tiệm rất đông, vẫn phải đợi hơi mười phút mới mua được nhiều cà phê như vậy.

Dương Phường đặt túi trong tay xuống, thuận tiện gõ lên đầu Tiểu Trương đứng cạnh y.

“Mọi người cho rằng người ở Starbucks ít lắm sao? Lần sau đổi cho cậu đi mua cà phê về cho mọi người.”

“Oa, không muốn đâu! Dương ca, anh trực tiếp cho tôi một đao đi!”

Tiểu Trương nằm gục trên bàn làm việc bày ra điệu bộ ói máu điên cuồng, chọc cho tất cả mọi người ở đây cười vang.

Mỗi lần thấy cấp dưới của mình nô đùa, Dương Phường luôn thấy rất vui vẻ, y vẫn luôn thích được ở gần những người hoạt bát lanh lẹ thế này.

Đương nhiên, con người luôn sẽ có vài điều ngoại lệ.

Trong đầu Dương Phường không hiểu sao chợt thoáng qua một vài cảnh tượng kỳ quái lạ lùng___ đó là khi y còn ở cao trung, đã từng quen biết một đứa trẻ bị chứng tự kỷ ở cao đại….

“Dương ca, ngẩn ngơ gì đó, nhanh ăn thôi!”

Nhìn hộp cơm Tiểu Kỳ chuyển sang cho mình, Dương Phường mới tỉnh táo lại, ném sạch cảnh tượng vừa thoáng qua kia.

Trong lúc không để ý lại nhớ tới những chuyện cũ, Dương Phường cảm thấy chính mình đôi khi thật kỳ lạ.

“Không phải đã tự nhủ rằng không nhớ tới anh ta nữa rồi sao? Thật là.”

Hơn nữa, y tựa hồ đã thành công phong kín đoạn ký ức đó nhiều năm rồi.

Dương Phường vỗ vỗ lên trán mình, điều chỉnh lại tâm tư có chút rối loạn.

“Dương ca, sao vậy? Chắc không phải bị trúng nắng chứ?”

Phương Phương là người chu đáo nhất trong văn phòng phát giác được Dương Phường không bình thường, vội vàng chạy qua thăm hỏi.

“Không sao, có thể vừa rồi bị nắng chiếu hơi say sẩm.”

Dương Phường lại gắng vực dậy tinh thần, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.

“Được rồi, mọi người ăn nhanh lên. Buổi chiều còn việc khác phải làm, đừng cho rằng lần này làm xong đơn đặt hàng lớn là xong chuyện rồi, lần sau chúng ta phải đạt được đơn đặt hàng sáu trăm vạn thậm chí trên ngàn vạn!”

“Được!”

Mọi người được Dương Phường cổ vũ, đều hào khí đồng thanh hô.

Dương Phường vẫn giữ nụ cười trên môi đi vào trong phòng làm việc của mình ngồi xuống, vừa ăn vừa nhìn bản kế hoạch kỳ mới trong màn hình vi tính.

Ai biết vừa mới nhìn không lâu, đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Có thể là do thời gian nhìn màn hình vi tính quá dài, mắt chịu không nổi rồi chăng?

Dương Phường dứt khoát tắt màn hình, để thân thể thả lỏng ngồi dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một chút.

“Hôm nay thật kỳ quái, đã lâu không nhớ tới người đó rồi, sao lại…”

Dương Phường giống như bị quỷ sai khiến, thò tay mở ngăn kéo của mình, lấy một quyển ‘Nguyên lý kinh tế học tây phương’ dày cộm từ chỗ sâu nhất trong ngăn kéo ra.

Dương Phường hít sâu một hơi, lật mở trang sách đã hơi úa vàng.

Được kẹp trong trang sách, là một tấm hình chụp chung cùng bạn học lúc cao trung.

Trong tấm hình, y vẫn cười rất sáng lạn, đứng bên cạnh y là gương mặt lạnh của người đó, tỉ mỉ nhìn còn có thể phát hiện trên mặt người này mang theo sự lúng túng hoàn toàn không thích ứng khi đối diện với ống kính.

Ngón tay Dương Phường vuốt qua chính mình và người năm đó đứng cạnh bên mình.

Lúc đó, cây ngô đồng sau lưng đang lúc xanh lá um tùm, trên mặt hai người vẫn là sự ngây thơ và thanh thuần chưa từng trải qua năm tháng mài giũa.

Cứ như vậy đơn thuần mà cười với ống kính, tựa hồ tất cả phiền não và âu lo đều không có duyên với y.

Đáy lòng ẩn ẩn hơi co rút, Dương Phường trực tiếp chọn lựa xem như không biết.

“Đã qua nhiều năm như thế rồi, cũng nên quên đi chứ?”

Dương Phường lại thở dài, gấp sách lại, nhét lại vào trong ngăn kéo.

Công ty còn rất nhiều chuyện đợi mình làm mà!

Dương Phường lắc lắc đầu, cưỡng ép chính mình đem tất cả những hồi ức hỗn loạn rối rắm đó vứt ra sau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.